Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 167: Chương 167: …




CHƯƠNG 167 : …

Một tháng sau, Ninh Thành, phòng thí nghiệm của Kim Thượng Ngọc.

“Thẩm Văn Thư, đưa báo cáo thực nghiệm hôm nay cho tôi xem xem.” Kim Thượng Ngọc đẩy cửa phòng thí nghiệm bước vào, hô với đám nhà khoa học đang bận rộn.

Một thanh niên mặt mang kính, diện mạo nhã nhặn trong số đó bước ra, cầm một phần báo cáo đưa cho cô. Người này rõ ràng chính là vị dược sư đứng đầu ở Liêu Thành, cũng chính là người áo khoác trắng từng bị Cung Lê Hân quay trúng trong video kia. Những người khác xem như không thấy sự xuất hiện của Kim Thượng Ngọc, vẫn như trước vùi đầu làm việc của mình. Bọn họ tuyệt đối là mấy tên cuồng nghiên cứu.

“Không tồi.” Kim Thượng Ngọc nghiêm túc giở ra xem, cuối cùng bổ sung,”Các anh cũng đừng có suốt ngày cứ đứng trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu nữa, khi không có việc gì thì nên ra ngoài tu luyện cho tốt đi. Cung Lê Hân đã nói mà, tinh hạch các anh cần đều do cậu ấy cung cấp.”

Tiến hóa dị năng và thể chất con người thật ra có quan hệ rất lớn. Tỷ như người tính tình nóng nảy đa số là hỏa hệ, người tính tình ôn hòa phần lớn là thủy hệ, đa số nữ giới thuộc thủy hệ hoặc mộc hệ, còn nam nhân thì lại chiếm đa phần là thổ hệ hoặc hỏa hệ. Cứ lấy quy luật này mà loại suy, thì các nhà khoa học dựa vào đầu óc để kiếm cơm phần lớn là niệm lực hệ, chẳng qua bọn họ lo bận rộn nghiên cứu khoa học, không hứng thú gì nhiều với việc tu luyện, nên thực lực đều rất thấp.

“Cái này…chúng tôi gần đây bận rất nhiều việc, không có thời gian.” Thẩm Văn Thư đẩy đẩy gọng kính, ngượng ngùng mở miệng.

“Tôi nhìn ra được, vất vả các anh rồi.” Kim Thượng Ngọc lướt qua đống chăn đệm bị giấu dưới bàn, đầu đầy hắc tuyến nói. Tuy là trao đổi đưa về, nhưng cô thật không nghĩ bọn họ sẽ chuyên nghiệp như vậy, thật sự xem phòng thí nghiệm như nhà mình luôn.

Nhưng cô nào biết, mấy người này bên ngoài nhìn thì giống như bất đắc dĩ phải vào Ninh Thành, thực tế trong lòng lại trăm lần cam tâm tình nguyện. Bọn họ từ lâu đã rất ngưỡng vọng Ninh Thành thần bí, khi nghe thấy Bạch Hồng chiếu theo danh sách đọc tên bọn họ lên, bọn họ đã phải cực lực kiềm nén lắm mới không để lộ ra biểu tình cực kỳ mừng rỡ.

Sự thật chứng minh, bọn họ tới đây là đúng rồi. Phòng thí nghiệm của Ninh Thành sáng sủa rộng rãi, thiết bị nghiên cứu tiên tiến đầy đủ, càng mỹ diệu hơn là, thủ lĩnh Ninh Thành tính tình khoan dung hào phóng, hữu cầu tất ứng, tuyệt đối không ép bọn họ nhất định phải làm một nghiên cứu nào đó, hoàn toàn để bọn họ tự do phát huy, dù kết quả nghiên cứu không đạt yêu cầu cũng không trách móc nặng nề gì, mà còn ôn nhu cổ vũ; thức ăn cung cấp cho bọn họ thường ngày đều là thượng đẳng nhất, chẳng những một ngày ba bữa đủ cơm ăn, tối đói bụng còn được ăn khuya. Đến đây mới hơn một tháng, bọn họ ai cũng béo thêm một vòng, sắc mặt khá hồng nhuận, không còn phát sinh chuyện ngất xỉu vì làm việc quá nhiều giống như trước nữa. Đương nhiên, lúc trước bọn họ bị bức tăng ca, còn bây giờ là tự nguyện tăng ca.

Hai người đứng thảo luận bản báo cáo, bỗng ngoài cửa truyền đến thanh âm cảnh vệ hành lễ với Cung Lê Hân. Nghe Cung thiếu tới, mấy nhà khoa học vừa rồi không thèm để ý tới Kim Thượng Ngọc lập tức buông công tác trong tay, bước ra cửa nghênh đón. Không có biện pháp, Cung thiếu rất được lòng người Ninh Thành, bọn họ cũng bất giác không tự chủ được bị lây nhiễm theo.

Thanh niên người cao dáng ngọc mặt nở nụ cười ôn hòa đi vào, lần lượt đáp lại chào hỏi của mọi người. Diện mạo cậu tuấn dật bất phàm, thái độ cung khiêm hữu lễ, chỉ nhìn thôi đã làm người ta thấy thoải mái, quả nhiên y như trong truyền thuyết, đối với kẻ thù thì tàn khốc băng lãnh như giá rét giữa trời đông, còn với bằng hữu người thân thì ấm áp như xuân sang, đây chính là mị lực vốn có của thủ lĩnh a! Mấy tên áo khoác trắng không tự chủ được lộ ra biểu tình sùng bái, đối xử hoàn toàn khác với kiểu ngoại cung nội ngạo, mặt thuận lý kiệt* khi đối mặt với Tống Hạo Hiên lúc trước. (hai câu thành ngữ đều ngụ ý bằng mặt không bằng lòng)

“Cung thiếu, cậu tới rồi. Hôm nay nên làm đợt kiểm tra thân thể tiểu Huy, cậu xem…” Một tên áo khoác trắng đem Kim Thượng Huy làm đối tượng nghiên cứu tiến lên nói, mặt cười nịnh nọt làm Kim Thượng Ngọc thương tâm không thôi.

“Ân.” Cung Lê Hân gật đầu, quay người nói với Kim Thượng Huy cứ nắm lấy vạt áo cậu không buông,”Tiểu Huy, để anh ta kiểm tra cho ngươi, ngoan, kiểm tra xong sẽ có tinh hạch ăn.”

Kim Thượng Huy khẽ híp mắt, biểu tình lãnh túc, không mảy may động đậy. Nếu không nhìn tới hành động ngây thơ dùng đầu ngón tay móc lấy vạt áo thanh niên kia, chỉ cần để ý nửa thân trên của nó thôi, thì nhìn thật giống y như một thanh niên tuấn mỹ vô trù, khí chất bất phàm.

Thấy nó làm bộ làm tịch, đáy mắt Cung Lê Hân dâng đầy ý cười, nâng hai má nó lên hôn chóc chóc lên miệng nó, cuối cùng vỗ vỗ bả vai nó, ôn nhu căn dặn,”Được rồi, đi đi, không được làm ầm ĩ cũng không được đánh người.”

Kim Thượng Huy liếm liếm môi, nheo mắt nở nụ cười, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đáp lại, nghe lời đi theo tên áo khoác trắng kia tới một bên kiểm tra thân thể, nào còn chút bóng dáng nào của một thanh niên anh tuấn tài giỏi? Thái dương Kim Thượng Ngọc co rút, yên lặng quay đầu đi, tỏ vẻ tên gia hỏa không có tiền đồ này tuyệt đối không phải anh trai mình.

Những người khác đối với một màn này thấy nhưng không thể trách, sau khi bắt chuyện nói đôi ba câu với Cung thiếu liền mang biểu tình thỏa mãn tiếp tục công việc. Thẩm Văn Thư biết Cung thiếu quan tâm nhất chuyện gì, đưa cậu tới trước một loạt dụng cụ thủy tinh đựng mẫu đất, chỉ vào nói,”Mẫu đất này là mới lấy về từ Vụ Thành hôm qua, sau khi kiểm tra thì không thấy có hiện tượng nào cho thấy bị nhiễm phóng xạ.”

Dừng một chút, hắn chỉ một loạt mẫu đất bên cạnh,”Đây là lấy từ năm ngày trước, hiện tại đã bắt đầu tái ô nhiễm lần hai. Đây là từ những ngày đầu mang về, mức độ ô nhiễm đã tương đối nghiêm trọng. Bởi thế có thể thấy được, đất đai này chỉ có ở Vụ Thành mới có thể duy trì sạch sẽ, mang khỏi Vụ Thành thì không được. Tình hình về mẫu nước cũng tương tự.”

Cung Lê Hân vừa nghe vừa gật đầu, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

Kim Thượng Ngọc đợi Thẩm Văn Thư giới thiệu xong mới trầm ngâm,”Xem ra, việc Vụ Thành là khối “Niết Bàn” cuối cùng của C quốc, là chiếc thuyền Noah của nhân loại là sự thật. Cung Lê Hân, lời chị cậu nói mức độ đáng tin khá cao, chúng ta phải nhanh chóng tiến hành chuẩn bị, mau chóng tóm được Vụ Thành mới tốt.”

“Đợi một chút, tiểu tổ điều tra Vụ Thành sắp trở lại, đợi xác nhận toàn bộ lời của chị ấy là thật rồi lại nói.” Cung Lê Hân nhíu mày nói.

Cung Hương Di sau lần tiên hình đó dường như đã thay đổi rất nhiều, chẳng những chủ động nói với Cung Lê Hân thân phận không gian dị năng giả cấp năm đê giai, còn giao ra toàn bộ vật tư của mình. Lượng vật tư cô tư tàng khổng lồ đến nỗi người tâm kiên như sắt như Cung Lê Hân cũng phải giật mình, thầm cảm thán cho công lực vơ vét của cải thâm hậu của cô. Này còn chưa tính, không lâu sau đó cô còn dự ngôn ra một lời tiên tri kinh thiên động địa liên quan đến Vụ Thành, nếu lời đó là thật, nhân loại nằm sát bờ vực tử vong nhất định phải một lần nữa quật khởi.

Chiếc bánh này quá lớn, người tung miếng bánh này lại là Cung Hương Di—người đã nhiều lần phạm lỗi, phàm là người có đầu óc đều không dễ dàng tin tưởng. Nhưng lời của Cung Hương Di rất chuẩn xác, cũng phác thảo ra được một bản kế hoạch chi tiết tuyệt vời, làm người ta không thể không đánh cược một phen. Cho nên, sau cuộc hội nghị toàn gia tộc, mọi người nhất trí quyết định cho người tới Vụ Thành điều tra tình hình bên đó, nếu đúng như lời Cung Hương Di nói, thì Vụ Thành nhất định phải thuộc về tay nhân loại.

Mấy người mới nói tới đây, cảnh vệ bên ngoài đã cao giọng hô,”Báo cáo Cung thiếu, tiểu tổ điều tra Vụ Thành đã trở lại.”

Cung Lê Hân nghe vậy, lập tức tạm biệt Kim Thượng Ngọc đi về phía phòng họp. Mấy người Thẩm Văn Thư cố nén hiếu kỳ trong lòng, vùi đầu tiếp tục nghiên cứu. Trước mắt bọn họ còn trong quá trình quan sát, phải tận tâm tận sức biểu hiện thật tốt, nhanh chóng có được sự thừa nhận của Cung thiếu rồi mới chính thức gia nhập vào Ninh Thành, nên hiển nhiên không dám để ý tới sự vụ trong căn cứ.

Trong phòng họp, mười dị năng giả mộc hệ, thổ hệ và phong hệ cấp bậc trên cấp bốn trung giai vẻ mặt mỏi mệt đang ngồi chỗ mình, thấy Cung Lê Hân tiến vào, họ đều đồng loạt đứng dậy hành lễ, trong đôi dị đồng thuần sắc ẩn ẩn mang theo kích động.

“Mọi người vất vả, mau ngồi xuống!” Thấy mười người bọn họ quần áo rách nát, đầy vẻ phong trần mệt mỏi, Cung Lê Hân vội vàng đưa tay bảo bọn họ ngồi xuống.

Mười người đồng thanh nói cám ơn, tất cung tất kính ngồi ở vị trí dưới cậu, chờ nhóm cao tầng căn cứ đến. Cung Hương Di cùng Lý Đông Sinh trước sau đẩy cửa phòng họp bước vào, đồng dạng đều là bộ dáng mỏi mệt.

Thấy Lý Đông Sinh mặt lộ vẻ vui mừng, Cung Lê Hân trong lòng khẽ động, bình tĩnh hỏi,”Lĩnh vực của anh thành công rồi?”

“Phải, ít nhiều đều nhờ Cung tiểu thư chỉ dẫn.” Lý Đông Sinh mỉm cười gật đầu.

Cung Hương Di là người mang tội, nào dám kể công, vội vẫy tay chối từ không nhận.

“Có thực lực cứ thi triển ra, không cần phải che dấu quá mức. Căn cứ không thiếu không gian dị năng giả, chị nếu có thời gian thì đi chỉ điểm một ít. Như thế, vừa có thể đề cao thực lực căn cứ, lại có thể thúc đẩy mối quan hệ với mọi người, về công về tư đều trăm lợi vô hại. Chị nói xem phải không?” Cung Lê Hân nhìn về phía Cung Hương Di, thẳng thắn nói.

“Em nói đúng, chị sẽ làm theo.” Cung Hương Di đồng ý, mặt lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh. Đây là lần đầu tiên em cô nói với cô như vậy, hơn nữa, từng câu từng chữ đều vì cô mà suy xét. Hiện tại cô đã bị cô lập, quả thật cần cấp bách cải thiện quan hệ với mọi người.

Cung Lê Hân hài lòng gật đầu, khi nhìn qua Lý Đông Sinh, xa cách trên mặt lập tức biến mất, thay bằng vẻ thân thiết,”Lĩnh vực của anh là dạng gì?”

Thanh niên nghiêng đầu, đôi mắt phượng khẽ nhếch tràn đầy hiếu kỳ, trông đặc biệt sáng sủa, trông như lùi về tuổi mười sáu mười bảy hồn nhiên đơn thuần. Thấy cậu đối với Lý Đông Sinh lộ ra bộ dáng chân thành, không chút phòng bị, mâu sắc Cung Hương Di thoáng ảm đạm, trong lòng thấy khó chịu không nói nên lời.

“Lĩnh vực của tôi gọi là lĩnh vực vô hiệu hóa, người vào lĩnh vực của tôi đều sẽ tạm thời bị mất đi dị năng trở thành người thường. Bất quá, tôi vừa phải chống đỡ lĩnh vực, lại còn phải giải quyết những người đó thì không dễ dàng, năng lực có hơi yếu, không thể so sánh với lĩnh vực ảo giác của Cung tiểu thư. Cung tiểu thư không cần phải nhấc tay, chỉ dùng ảo giác đã có thể giết người, rất lợi hại!” Lý Đông Sinh ngượng ngùng vò đầu.

“Nào có, nếu gặp phải người có tinh thần lực cao hơn, ảo giác của tôi cũng sẽ mất đi hiệu nghiệm.” Cung Hương Di vẫy tay nói,”Cho nên, dị năng của chúng ta đến cùng vẫn là thuộc loại dị năng phụ trợ, dù có phóng ra lĩnh vực cũng cần phải tìm thêm cho mình một chiến hữu đáng tin cậy, liên thủ với người đó thì mới có thể cam đoan vạn vô nhất thất*, giống như Tống Hạo Hiên và Trịnh Triều Hà vậy. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối thủ của chúng ta không phải Lê Hân.” (* : không có sơ hở)

Lý Đông Sinh nở nụ cười, liên tục gật đầu nói đúng. Đối với sự thay đổi của Cung Hương Di, những người khác vẫn còn trong giai đoạn quan sát, nhưng hắn đã sớm chấp nhận, dù sao cả hai sớm chiều ở chung hơn một tháng, mà Cung Hương Di đối với hắn ngôn truyền thân giáo*, không giữ lại chút gì, không có chút xúc động nào là không có khả năng, huống chi người này còn là người thân Cung thiếu. (* : miệng nói thân dạy; lời nói và việc làm đều mẫu mực; dạy người thế nào thì mình làm thế ấy)

Cung Lê Hân cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn Cung Hương Di thoáng trở nên nhu hòa, không phải vì lời tâng bốc ca tụng của cô, mà là vì thái độ toàn tâm toàn ý đối đãi với bằng hữu của cậu.

Cung Hương Di thấy biến hóa của cậu, trong lòng mừng thầm, càng thêm kiên định quyết tâm muốn giao hảo với bạn bè của em trai. Đây là người thân thứ hai còn lại của cô, cô thật sự muốn quý trọng.

***************************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.