Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 55: Chương 55: Đại tuyết có khách (1)




“Thứ nguy hiểm?” Thẩm An vừa nghe, đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Duệ, chẳng lẽ là phát hiện thực vật biến dị?

Thẩm Duệ thấy bộ dáng Thẩm An khẩn trương lo lắng, liền trấn an, “Không có việc gì, An An, chỉ là một ít cây cối có bộ dạng hình thù kỳ quái.”

Thẩm An vừa nghe, trong lòng trầm xuống, quả nhiên là thực vật biến dị… Kiếp trước Thẩm An gặp qua một gốc cây thực vật biến dị một lần duy nhất, ngoại hình giống một bụi rau chân lớn, lúc ấy đoàn người chạy nạn đều rất ngạc nhiên, cũng đều đói bụng đến luống cuống, liền ùa lên. Lại không ngờ, bụi rau chân vịt đó đột nhiên phun ra dịch dính, giữ chặt người, ngay sau đó, chợt nghe nhóp nhép vài tiếng, bụi rau chân vịt liền như vậy rõ ràng nhai nuốt mấy nam nhân!

Lúc ấy, Thẩm An nhìn bụi rau chân vịt đó, trong lòng đã cảm thấy buồn nôn, cũng không dám tới gần. May mắn lúc ấy hắn cách khá xa, không thì … Bị rau chân vịt gặm tuyệt đối là bi kịch gấp nhiều lần so với bị quái vật cắn chết.

Thẩm An nghĩ đến đây, liền nhịn không được đưa tay nhéo Thẩm Duệ, “Anh cẩn thận một chút! Những cây cối kỳ kỳ quái quái đó, anh cách xa chúng nó một chút, nói không chừng chúng nó sẽ ăn thịt người.”

Thẩm Duệ cười cười, vì Thẩm An quan tâm lo lắng cho hắn, một dòng nước ấm quét qua lòng hắn, nhịn không được cúi đầu hôn hôn hai má Thẩm An, “Yên tâm, bản lĩnh Anh hai em còn không biết sao?”

Thẩm An nhíu mày, “Anh, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ai biết những cây cối kỳ kỳ quái quái đó rốt cuộc là chủng loại biến dị gì? Anh hai vẫn nên cẩn thận một chút.”

“Được rồi được rồi… Anh sẽ cẩn thận. An An mau ngủ đi, không còn sớm nữa.” Thẩm Duệ nhẹ giọng dỗ dành, hơi cường thế đem Thẩm An kéo vào trong lòng, đắp chăn.

Thẩm An bị Thẩm Duệ cường thế kéo vào trong lòng, cứng người, trong lòng bất ổn tim đập bang bang, cho đến khi Thẩm Duệ khẽ vuốt lưng Thẩm An, lại nhắm mắt lại, hai tay cũng chỉ ôm thắt lưng hắn, Thẩm An mới chậm rãi thở dài ra một hơi, chậm rãi thả lỏng.

Vì thế, sau một lúc lâu, Thẩm An ngủ quên trời quên đất, theo thói quen lăn vào trong ngực Thẩm Duệ. Thẩm Duệ hơi hơi mở mắt ra, môi nhếch một cái, ôm lấy Thẩm An cũng nhắm mắt ngủ.

******

Hôm sau, Thẩm An tỉnh lại, bên người trống trơn. Thẩm An ngây cả người, Anh hai đâu? Thẩm An giật mình, lập tức ngồi dậy, vươn tay cầm lấy áo khoác treo bên cạnh, vội vàng rời giường.

Thẩm An vội vàng đẩy cửa phòng ra, vừa định xuống lầu, từ lầu hai một cái đầu ló ra (miêu tả giống phim kinh dị quá:3), là Thẩm Uyển, “ Ủa? An An, em tỉnh rồi?”

Thẩm An vừa thấy là Thẩm Uyển, liền vội vàng hỏi, “Chị! Anh hai đâu?” Vừa hỏi vừa vội vàng xuống lầu.

Thẩm Uyển trừng mắt nhìn, thấy Thẩm An sốt ruột, trêu ghẹo nói, “An An em gấp cái gì? Anh hai hôm nay đi làm con tê tê a.”

Thẩm An ngây người, Anh hai đã đến ngọn núi?

Thẩm Uyển nhìn Thẩm An ngơ ngác, nhịn không được đưa tay nhéo hai má Thẩm An, cười hắc hắc, “Như thế nào? Không có Anh hai, An An cảm thấy tịch mịch? Yên tâm! Yên tâm! Có chị chơi cùng em!”

Thẩm An nhịn không được quẫn bách đỏ mặt, vội tránh ra, nói lắp bắp, “Chị, em còn chưa đánh răng, em đi đánh răng rửa mặt.”

Thẩm An không nói nữa, vội chạy về phía lầu một.

Thẩm Uyển nhìn Thẩm An hoảng không chọn đường, thu hồi tươi cười, trên mặt treo lên phiền muộn than nhẹ, ngốc An An này, một dạng “đơn thuần”, Anh hai không bắt được mới là kỳ quái.

Thẩm An chạy xuống lầu, rửa mặt xong, cắn vài miếng bánh bao màn thầu mẹ Thẩm làm, liền cầm xẻng ra bên ngoài cùng cha Thẩm dọn tuyết đi. Sợ đại tuyết không ngừng bít đường, mỗi ngày bộ hậu cần bộ đều sẽ phân công người đi dọn tuyết.

Mẹ Thẩm và Thẩm Uyển vốn cũng định đến hỗ trợ, nhưng Thẩm An không cho, đẩy mẹ Thẩm và Thẩm Uyển vào nhà chiếu cố bảo bảo cùng Liễu Trình kia, bản thân cầm xẻng cùng cha Thẩm dọn tuyết.

“An An à, ăn sáng chưa?” cha Thẩm vừa dọn tuyết, vừa chậm rì rì hỏi.

Thẩm An ngẩng đầu cười nói, “A, con ăn rồi.”

“Ừ, Anh hai con nói hôm nay không trở về ăn cơm. An An không được chạy loạn, chúng ta quét xong tuyết rồi trở về đi.” cha Thẩm nói xong, mắt nhìn bên ngoài.

Bên ngoài Lưu Khiết đang chỉ huy người dọn dẹp tuyết đọng bên cạnh mấy chiếc xe. Còn Chu Vũ dẫn người tuần tra.

Thẩm An nghe xong, ngẩng đầu nhìn cha Thẩm, trong lòng nghi hoặc, lời này của ba có chút ngưng trọng, xảy ra chuyện gì?

Thẩm An nhìn theo tầm mắt cha Thẩm, chỉ thấy người bên ngoài bận rộn, là anh Lưu và anh Chu, làm sao vậy? Có gì đặc biệt sao?

Cha Thẩm dọn đống tuyết cuối cùng sang một bên, quay đầu cười ha ha với Thẩm An, “Được rồi, An An, chúng ta trở về đi.”

Thẩm An lên tiếng, đem cái xẻng cất kỹ, xoay người đi theo cha Thẩm trở về.

Khi cha Thẩm cùng Thẩm An trở về, Chu Vũ vừa lúc tuần tra đi qua, mắt nhìn bóng dáng cha Thẩm cùng Thẩm An, Chu Vũ lại nhìn Lưu Khiết chỉ huy người vội đến vội đi. Chu Vũ thầm gật đầu, Thẩm bá phụ cùng Thẩm An thật thông minh.

Hiện tại Thẩm đại nhân không ở đây, sự vụ trong đoàn đội nếu Thẩm bá phụ nhúng tay, không khỏi làm người ta hiềm nghi tranh quyền, chi bằng tránh đi tốt hơn, hơn nữa, tri nhân tri diện bất tri tâm, đó cũng là một loại tự bảo hộ mình.

—— nhưng mà không khỏi quá cẩn thận rồi.

Hắn cùng Lưu Khiết, Từ Trường Thiên cũng không phải cái loại người bụng dạ hẹp hòi lòng nghi ngờ nặng.

Vì thế, Chu Vũ nhấc chân đi đến phòng Thẩm An ở, mấy phút đồng hồ sau, Thẩm An đã bị nắm đi ra, theo sát Thẩm An chính là tàng ngao Viên Thịt Bò.

“Cậu đã không có việc gì làm thì cùng Sở Thuần đi canh giữ sơn cốc đi.” Chu Vũ mặt không đổi sắc nói.

Thẩm An gãi gãi đầu, nhìn Chu Vũ đi phía trước, trong lòng bất đắc dĩ. Ý của ba là trong lúc không có Anh hai, liền thành thật ngốc, không cần chạy loạn, nhưng mà Chu Vũ lại lôi hắn đi ra… Ai, kệ đi, dù sao hắn ngốc cũng sẽ nhịn không được suy nghĩ miên man, chi bằng tìm việc làm.

Dương Sở Thuần đang nhàm chán đắp người tuyết trước lối vào sơn cốc, vừa thấy Thẩm An, ánh mắt tỏa sáng, nhảy tới, “Tiểu An! Tiểu An! Cậu đã đến rồi! Cmn, tôi sắp chán chết!”

Thẩm An ngượng ngùng mỉm cười, Viên Thịt Bò phía sau Thẩm An quơ cái đuôi, phun cầu lửa nho nhỏ. Hở? Không có thịt bò sao? Thiệt nhiều hoa hoa trắng trắng a… Có thể chơi không??

******

Lúc này Thẩm Duệ đang đứng trên sườn núi, nhìn huyệt động ngay giữa núi.

Tuy rằng thực vật biến dị thật đáng ghét, nhưng —— Thẩm Duệ đưa tay nắm lấy đằng điều (một loại dây leo) đột nhiên vươn ra, sương mù màu đen chậm rãi bao lấy đằng điều, ngay sau đó, đằng điều liền hóa thành mảnh vỡ.

Đoàn người Ngải Hiểu Sơ đi theo phía sau Thẩm Duệ sắc mặt ngưng trọng tiến lên, đào bới theo vết đằng điều, rất nhanh liền đào được một gốc cây đại thụ, đại thụ đã bị sương mù màu đen của Thẩm Duệ cố định, đang điên cuồng run run giãy dụa. Ngải Hiểu Sơ chém ra đao gió, theo sát sau đó chính là cầu lửa cùng cầu băng.

Thẩm Duệ đứng trước cửa huyệt động, nhìn chằm chằm đám Ngải Hiểu Sơ dùng dị năng công kích, đợi sau khi mấy quả cầu nổ mạnh, đại thụ ầm ầm ngã xuống đất Thẩm Duệ lên tiếng, “Đốt nó!”

“Rõ!”

Năng lực sinh sản của thực vật biến dị thật mạnh, lúc bọn họ vừa vào núi diệt gốc thực vật biến dị thứ nhất, bởi vì không thiêu hủy, kết quả gốc thực vật biến dị đó sống lại, sau đó vẫn là Thẩm đại nhân dùng sương mù ăn mòn xử lý triệt để, gốc thực vật biến dị mới triệt để chết hết.

Nhìn những gốc thực vật biến dị, trên mặt Ngải Hiểu Sơ không có nụ cười, nếu sau này, nơi nơi trên địa cầu đều là loại thực vật biến dị này … Người thường sống thế nào?

Thẩm Duệ nhìn đại thụ đã bị đốt thành tro bụi, thản nhiên nói, “Cần phải đi.”

Đám người Ngải Hiểu Sơ lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo Thẩm Duệ vào huyệt động.

Vừa vào huyệt động, đập vào mặt chính là khí tức tanh hôi. Thẩm Duệ nhíu mày, dừng bước, đưa tay lập kết giới, thấp giọng nói, “Tình huống bên trong không thích hợp, lát nữa đừng chạy ra khỏi vòng này.”

Mấy người Ngải Hiểu Sơ vội tập trung đề phòng.

Thẩm Duệ chậm rãi đưa tay ngưng tụ sương mù màu đen, nhấc chân ra khỏi kết giới, phóng nhẹ cước bộ, cẩn thận đi đến phía trước.

Đột nhiên một chuỗi âm thanh lanh lảnh truyền đến, sắc mặt Thẩm Duệ ngưng trọng. Khi mùi hôi thối đập vào mặt, Thẩm Duệ không chút nghĩ ngợi theo phản xạ vung tay lên, sương mù màu đen lập tức quấn lấy đối phương!

Đợi tập trung nhìn vào, Thẩm Duệ liền ngơ ngẩn, cái thứ đang điên cuồng giãy dụa đó chính là người? Nửa trên là người, nhưng nửa dưới là một đống thịt nát??

“Ọc ~~~~~”

Trong kết giới, Ngải Hiểu Sơ đã nhịn không được xoay người nôn, những người khác cũng bắt đầu quang quác quang quác phun.

Thẩm Duệ nhíu mày, trong lòng cũng thấy may mắn, may mà An An không cùng đến đây.

Thẩm Duệ vung tay, sương mù màu đen đem gắt gao cuốn lấy đối phương, sau đó thật nhanh, cái thứ nửa người nửa quái vật kêu lên một tiếng, hóa thành khói bụi.

Quái vật biến thành khói bụi, sắc mặt Ngải Hiểu Sơ có chút trắng bệch nhìn về phía Thẩm Duệ, hỏi, “Thẩm đại nhân, này rốt cuộc là cái gì?”

Thẩm Duệ nhìn Ngải Hiểu Sơ, ôn hòa mỉm cười, “Vấn đề này hẳn là đến hỏi Tiểu Bạch đi.”

Anh Bạch sao? Ngải Hiểu Sơ sờ sờ cái bụng đã nôn gần như trống rỗng, trong lòng sợ hãi, tuy rằng một đường đều bị Thẩm đại nhân dặn dò mở thiết bị ghi hình trên đồng hồ, nhưng nếu hắn thật sự đem hình ảnh quái vật ghê tởm này đến hỏi Bạch Cảnh Khanh, hắn dám cam đoan, anh Từ khẳng định sẽ dùng đinh đóng đinh hắn!

Thẩm Duệ nhấc chân đi vào huyệt động, thật lớn, hơn nữa độ ấm còn rất cao? Ngải Hiểu Sơ đi theo phía sau lôi kéo áo lên ngửi ngửi, hở, giống như có mùi lưu huỳnh???

“Là suối nước nóng.” Thẩm Duệ tiến lên một bước, nhìn tại chỗ sâu nhất có một hồ nước màu trắng ngà đang sủi bọt.

Ngải Hiểu Sơ kinh dị, trong núi này còn có suối nước nóng?

Thẩm Duệ vuốt cằm, nhìn chằm chằm con suối, tìm tới tìm lui, núi này huyệt này hợp ý, nhưng nơi này có con quái vật ghê tởm kia, còn có suối nước nóng kỳ quái này, cũng không biết suối này có bị ô nhiễm hay không …

Bất quá, suối nước nóng này có độ ấm rất cao, có lẽ có thể suy xét tại phụ cận sơn huyệt này đào sơn động?

Thẩm Duệ hạ quyết tâm, mở đồng hồ, liên hệ Bạch Cảnh Khanh, “Tiểu Bạch, chỗ tôi phát hiện được không ít thứ thú vị.”

******

Khi Thẩm Duệ đã xác định vị trí muốn lấy, đang chuẩn bị triệu tập người có dị năng hệ thổ chuẩn bị khởi công, Thẩm An đang cùng Dương Sở Thuần canh giữ ở phụ cận sơn cốc nhàm chán đắp người tuyết, Viên Thịt Bò ngáp dài, thật nhàm chán ghé vào một bên dùng cái đuôi vung vẩy bông tuyết.

“Tiểu An, sao cậu không đi cùng Thẩm đại nhân a?” Dương Sở Thuần quay đầu hỏi, rất ngạc nhiên.

“Anh hai không cho tôi đi.” Thẩm An rầu rĩ nói, tùy tay nhét một quả cầu băng đá vào người tuyết làm mắt.

Lúc này, Viên Thịt Bò đột nhiên đứng lên, sủa gâu gâu: có mùi người! Có mùi người!

Thẩm An lập tức nhảy lên một tảng đá lớn, Dương Sở Thuần thấy Thẩm An nhảy lên, cũng nhanh chóng đi theo, vội không ngừng hỏi, “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

“Có người đến.” Thẩm An lấy kính viễn vọng ra, vừa âm thầm vận chuyển linh thủy quyết, vừa hạ giọng nói.

Dương Sở Thuần vừa nghe, lập tức mở đồng hồ, liên hệ Chu Vũ, “Chu đội, có người đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.