Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 89: Chương 89: Kiếp trước mà Thẩm An không biết (1)




Thẩm An trong lúc mơ mơ màng đột nhiên nghe thấy được thanh âm khàn khàn nghẹn ngào, Thẩm An cố gắng mở to mắt, lại phát hiện mình làm cách nào cũng không thể nhúc nhích được?

“An An… Em đừng sợ, Anh hai đến rồi, Anh hai sẽ không để em một mình …”

Anh? Đây là giọng của Anh hai, nhưng sao lại khàn khàn còn giống như có chút nghẹn ngào, chẳng lẽ… Anh hai khóc?

Thẩm An nóng nảy, liều mạng giãy dụa, muốn mở to mắt, lại không thể làm gì được! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Hắn giống như bị bao vây trong một hình cầu, mí mắt nặng nề! Ý thức rõ ràng là thanh tỉnh nha!

“An An… Anh hai đến rồi, về sau chúng ta sẽ không xa nhau nữa …” giọng nói khẽ nỉ non, Thẩm An nghe được lại kinh hãi trong lòng!

—— Anh! Anh đừng làm chuyện điên rồ a! Em còn sống mà!

Thẩm An giật mình quýnh lên, dưới cả kinh như vậy, liều mạng mở mắt!

Đợi mở mắt ra, Thẩm An ngốc lăng!

Đây là đâu?

Trước mắt là ngã tư đường hoang vu, không có bóng người, chỉ có quái vật thân thể cứng ngắc qua lại, ven ngã tư đường bảy tám ô tô đậu loạn, cửa xe bị người đập phá, mà trên kính xe là từng bãi từng bãi vết máu…

Cảnh tượng nơi này, Thẩm An rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ, xảy ra chuyện gì? Thẩm An theo thói quen muốn đưa tay vò vò tóc, nhưng vừa khoát tay, Thẩm An ngây dại. Tay hắn… Là trong suốt?

Chẳng lẽ… Hắn đã chết? Biến thành quỷ?

Thẩm An cương cổ chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên, cách đó không xa một cái banner quảng cáo hình cỏ bốn lá làm hắn chấn động thật mạnh! Đó là… thứ cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi bị tang thi cắn chết ở kiếp trước! Bởi vì ấn tượng khắc lại quá sâu! Hắn đến nay cũng không quên được!

Thẩm An đột nhiên vọt tới, quả nhiên! Cách banner quảng cáo không xa, thi thể hắn lạnh lẽo đơn độc nằm ở nơi đó, không, không phải đơn độc! Có người ôm thi thể hắn!

Thẩm An nhìn tấm lưng gầy nhưng cứng rắn quen thuộc kia, trong lòng tê rần, đó là… Anh hai …

Thẩm An hít sâu một hơi, ngăn chặn suy nghĩ miên man trong lòng, chậm rãi đi đến phía trước.

Quả nhiên… Là Anh hai của hắn, không, không phải là Anh hai kiếp này. Anh hai kiếp này sẽ không mặc quân trang…

Thẩm An chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn Anh hai cứng ngắc trụ ôm thi thể hắn … Anh hai cũng đã chết?

Lúc này, Thẩm An đã dần dần mơ hồ đoán được, nơi này rất có thể chính là cảnh tượng kiếp trước hắn chết đi… Nhưng mà, Thẩm An nhìn Anh hai đến chết vẫn gắt gao ôm hắn, còn có nụ cười nhẹ ôn nhu trên mặt Anh hai, ánh mắt Thẩm An vẫn là dần dần mơ hồ.

—— kiếp trước… khi Anh hai tìm được hắn, hắn đã chết… Sau đó, Anh hai cũng đã chết?

Mơ hồ trước mắt đột nhiên biến đổi, Thẩm An không kịp khống chế lảo đảo một cái. Thời điểm ngã nhào trên đất, cảnh tượng trước mắt hình như lại thay đổi?

Thẩm An bò lên, ngẩng đầu vừa thấy, không khỏi một 囧, nơi này… Là nhà của hắn.

Là ngôi nhà hắn sinh ra lớn lên sau đó lại rời đi.

A, nơi này là phòng của hắn?

Thẩm An nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt ngừng lại ở trên giường, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trên giường đang chìm vào giấc ngủ, mà thanh niên tuấn mỹ ở bên cạnh thiếu niên đang ôn nhu ngưng mắt nhìn thiếu niên.

Anh hai? Cùng… Chính mình???

Thẩm An đột nhiên có chút đỏ mặt, nghĩ tới, đó là trước khi hắn tham gia thi trung học, Anh hai còn chưa nhập ngũ, chính mình vẫn luôn quấn Anh hai phải ngủ cùng mình … 囧, hiện tại nhớ tới, khi đó hắn trì độn ngu xuẩn cỡ nào a!

Thế nhưng cứ như vậy quấn một con sói có ý đồ với mình … Khụ khụ, không phải sói, là Anh hai!

Đột nhiên, Thẩm An cứng lại rồi!

Thanh niên tuấn mỹ vẫn luôn ôn nhu chăm chú nhìn thiếu niên chậm rãi cúi đầu, sau đó, trong ánh mắt trừng lớn nhìn chăm chú của Thẩm An, hôn lên —— môi của Thẩm An hắn!

Mặt Thẩm An nhất thời đỏ bừng! Chân tay luống cuống! Cái này, cái này… Chính mình bị Anh hai còn chưa tính, hiện tại bàng quan anh hai nhà mình đau tiếc hôn chính mình như thế nào —— thật sự là đủ rồi a!

Thẩm An cam chịu rõ ràng che mặt xoay người!

Nhưng Thẩm An quay người lại, trước mắt lần thứ hai nhoáng lên một cái, a, nơi này là??

Thẩm An xem xét bốn phía, này, cái này không là thư phòng của ba sao?

Đột nhiên một tiếng ‘bốp’ vang lên, Thẩm An vội xoay người, chỉ thấy trong thư phòng, ba hắn đang phẫn nộ giương tay phải lên!

Thẩm An vội vàng muốn tiến lên ngăn lại, nhưng phát hiện mình phác không khí, thân thể trong suốt của hắn xuyên qua tay phải của ba!

Hắn chỉ có thể nhìn tay phải ba hung hăng đánh vào hai má Anh hai!

“Ba! Dừng tay!” Thẩm An vội vàng hô to.

Nhưng này căn bản là không có tác dụng…

“Đó là em trai của mày! Em trai của mày! Mày là đứa vô liêm sỉ! Mày, mày —— có thể nào đối với em trai mình làm ra cái loại này!!!” cha Thẩm phẫn nộ gào thét.

Thẩm An ngẩn ra.

Ba đánh Anh hai là bởi vì mình?

“Ba, con biết con không nên làm như vậy. Nhưng, con không ngăn cản được chính mình. Ba, ba cũng không ngăn cản được con.”

Cũng không nghĩ đến chính là, Anh hai lạnh lùng nói xong, vẻ mặt thật bình tĩnh, giống như vừa nói xong chuyện cực kì bình thường.

Nhưng cha Thẩm lại là giận dữ mà cười. “Mày không ngăn cản được chính mình? Ha, xem ra mày căn bản là không nghĩ ngăn cản!!”

“Ba, con chỉ muốn An An, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, con đều chỉ cần An An!”

Nghe lời này, tâm Thẩm An giống như bị cái gì đập thật mạnh một cái! Thì ra… Rất nhiều năm trước, Anh hai đã ôm quyết định như vậy …

“Thằng điên! Không bằng cầm thú! Đó là em trai của mày! Mày như vậy là muốn xuống địa ngục!!!” …

Trong tiếng mắng chửi phẫn nỗ của cha Thẩm, trước mắt đột nhiên lại nhoáng lên một cái, Thẩm An sửng sốt, trước mắt là —— quân doanh??

Đột nhiên, một đám người nâng một cái cáng vội vàng hướng lại đây, Thẩm An vội né ra, tuy rằng biết mình hiện tại trong suốt, những người đó căn bản là không nhìn thấy chính mình, cũng không đụng đến mình, nhưng Thẩm An vẫn theo bản năng tránh đi.

Nhưng khi Thẩm An thấy khuôn mặt tái nhợt của người hôn mê nằm trên cáng, cả người máu tươi kia, Thẩm An biến sắc, vội vàng vọt tới, hô lên, “Anh!”

Người nằm ở trên cáng kia là Anh hai của hắn!

Vọt vào phòng cấp cứu, nhìn quân y cấp cứu, Thẩm An sợ hãi không thôi, tuy rằng biết rất rõ ràng nơi này là quá khứ của kiếp trước, Anh hai hẳn là sẽ bình an vượt qua, nhưng nhìn Anh hai lâm vào hôn mê sâu, vô tri vô giác … Thẩm An sợ! Thật sự sợ!

—— anh, anh không được có việc!

—— anh, anh tỉnh tỉnh a! Tỉnh tỉnh a!

“Không tốt! Chuẩn bị sốc tim!” Quân y sắc mặt đại biến quát!

Thẩm An cũng nóng nảy, biết rõ Anh hai không nghe được, vẫn liều mạng gọi, “Anh! Anh! …”

Sau đó, Thẩm An chỉ thấy Anh hai của hắn giống như giật giật mi mắt, Thẩm An không khỏi nở nụ cười, thật tốt quá! Nhưng trước mắt hắn cũng lại mơ hồ.

Trong tầm mắt mơ hồ, trước mắt lại nhoáng lên một cái.

Thẩm An hiện tại đã có chút chết lặng.

Cái thời không không ngừng biến ảo này chắc là trước mạt thế, hơn nữa còn là có quan hệ với Anh hai.

Thẩm An xem xét xung quanh, nơi này… Là bệnh viện?!

Bệnh viện?! Thẩm An trừng lớn mắt, khoan đã, Anh hai ở đâu?

Thân mình Thẩm An vừa động chỉ thấy cửa gian phòng bệnh cao cấp bị đẩy ra, Thẩm An định nhãn nhìn lại, không khỏi lo lắng, Anh hai ngồi trên xe lăn, bị người đẩy tiến vào, người đẩy xe lăn cho Anh hai rất quen thuộc, đây không phải là anh Chu Vũ sao?

“Cậu cần phải liều mạng như vậy sao? Cậu vừa mới tỉnh lại hai ngày, liền cần phải tham gia nhiệm vụ?” Chu Vũ không vui nói.

Thẩm An sửng sốt, lập tức nhíu mày, Anh hai không chịu nghỉ ngơi??

Anh hai trên xe lăn cười cười, tươi cười thanh thản miễn cưỡng, “Tôi không liều mạng không được a. Lão nhân nói, không bắt được huân chương liền không cho tôi trở về. Cậu không biết, An An còn đang chờ tôi đâu.”

Chu Vũ sửng sốt, lập tức trầm giọng nói, “Tùy cậu, nhưng cậu đừng quên, nếu thân thể suy sụp, cậu liền không nhìn thấy An An nhà cậu.”

Chu Vũ chính là tùy ý khuyên nhủ, lại không ngờ người trên xe lăn lẩm bẩm nói, “Nếu thật sự có quỷ thần, tôi thật muốn biến thành quỷ, như vậy… Có thể nhìn thấy An An. Tôi có thể quấn An An …” Câu nói sau cùng rất nhẹ, Chu Vũ lại nghe được rõ ràng. Nhưng Chu Vũ chỉ nhìn nhìn người trên xe lăn, liền xoay người rời đi.

Còn Thẩm An laị kinh ngạc nhìn thanh niên trên xe lăn —— Anh hai của hắn.

Anh hai giống như nhớ ra cái gì đó, khóe miệng xuất ra nụ cười nhu hòa ngọt ngào, lập tức đẩy xe lăn đến ngăn tủ nhỏ bên cạnh giường, trên tủ có một chậu cây xương rồng. Thẩm An nhớ rõ, đó là quà sinh nhật hắn tặng cho Anh hai.

Mà Anh hai vươn tay, nhẹ nhàng chọc chọc gai nhỏ trên cây xương rồng, mỉm cười, tươi cười ôn nhu, giống như nghĩ tới điều gì mà biểu tình tràn đầy sủng nịch.

Thẩm An kinh ngạc nhìn, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, tại thời điểm hắn vô tư vô tâm, Anh hai lại ở trong này liều mạng, chỉ vì được ba nhả ra, chỉ vì có thể…

Gặp mình một lần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.