Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 39: Chương 39: Người mới nhập đoàn (7)




Mặt đường mặc dù có chút gồ ghề, nhưng Hummer và xe thùng đựng hàng đã qua nâng cấp vẫn vững vàng như bình thường.

Hoàng hôn, mặt đường bởi vì động đất mà sụp đổ, phải đi một vòng, tới bây giờ đoàn xe mới tới được nhà máy hóa chất.

Đây là một khu công nghiệp, nhưng lúc này bị bọn quái vật chiếm lĩnh.

Mắt nhìn bọn quái vật cứng còng du đãng phía trước, Thẩm Duệ mở bộ đàm hạ lệnh: “Phân tổ, chuẩn bị đánh quái vật.”

Thẩm Duệ hạ lệnh xong, liền quay đầu nhìn sang Thẩm An đang cứng đơ người (nguyên nhân xem chap trước: bị anh Duệ cắn tim:3), khóe miệng Thẩm Duệ giơ lên, trong mắt không che dấu ý cười, tuy rằng hơi đột ngột, nhưng nếu dựa theo trí thông minh chậm tiêu của An An, chỉ sợ mạt thế kết thúc, trong lòng An An hắn vẫn chỉ là Anh hai tốt …

Thẩm Duệ nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Thẩm An vẫn đang ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần, chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Thẩm An đã sợ đến thiếu chút nữa nhảy lên, may mắn Thẩm Duệ sớm chuẩn bị, một phen đè lại, thuận thế ôm bả vai Thẩm An, ý cười trong mắt, ôn nhu không thôi, “An An đang suy nghĩ gì? Sắp đánh quái vật, em muốn tham gia không?”

Khoảnh khắc bị đè lại, thân thể Thẩm An liền đóng băng, trong nháy mắt đó đầu óc hắn cơ hồ trống rỗng, chóp mũi ngửi được khí tức chỉ thuộc về Anh hai Thẩm Duệ, thường ngày rõ ràng là khí tức ấm áp làm hắn an tâm, lúc này lại là nóng rực làm hắn có cảm giác sôi trào!

Trong nháy mắt đó, trong đầu của hắn khả năng nghĩ vừa rồi, khi hắn đút bánh mì cho Anh hai Thẩm Duệ, đột nhiên cảm giác như bị điện giật, cùng với, bị Anh hai Thẩm Duệ đột nhiên hôn môi, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi mút vào tê dại như nhũn ra…

Thẩm An lấy lại tinh thần, cảm giác hai má nóng lên, Thẩm An không tự giác quay đầu. Thẩm Duệ nhìn, ánh mắt mềm mại, vươn tay ôm bả vai Thẩm An, nhẹ nhàng xoa xoa hai má Thẩm An, thanh âm có chút trầm thanh ra ôn nhu, “An An, lát lập tiểu đội siêu nhân, em theo anh một tổ được không?”

Thẩm An vừa nghe, đột nhiên lắc đầu, “Anh, em và chị cùng một tổ!”

Thẩm Duệ khẽ nhíu mày, trong lòng không vui, nhưng nhìn ánh mắt Thẩm An có chút thất thố, trong lòng lại mềm nhũn, thầm hít một hơi, được rồi, không thể bức bách quá gấp, vừa rồi đột ngột không dọa An An bỏ chạy cũng đã là cực kỳ khó được.

Nhưng —— cứ như vậy buông tha cũng có chút không cam lòng.

Vì thế, Thẩm Duệ đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai Thẩm An, khẽ cười nói, “Được.” Ngữ khí giống như dỗ dành con nít, làm Thẩm An không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng không tự giác xem nhẹ bàn tay đang vuốt ve lỗ tai.

******

Đoàn xe dừng tại khu an toàn, cái gọi là khu an toàn, là từ phạm vi camera giám thị quyết định, bộ tác chiến lưu thủ thông qua camera theo dõi cảnh giác quái vật bốn phía. Đồng thời, Thẩm Duệ bày kết giới cho khu an toàn.Thiên cơ bí quyết của Thẩm Duệ càng tiến giai, hiệu quả kết giới lại càng mạnh.

Có kết giới của Thẩm Duệ, cùng với camera theo dõi, còn có năm người bộ tác chiến lưu thủ, cùng với ba người Lưu Khiết bộ hậu cần, Bạch Cảnh Khanh, Từ Trường Thiên, an toàn của đoàn xe có thể tạm yên tâm.

Mà tiểu đội siêu nhân phụ trách thanh lý quái vật có hai đội ngũ, phân biệt do Chu Vũ và Thẩm Duệ dẫn dắt.

Khi mọi người nhìn thấy Thẩm An thế nhưng tiến vào đội của Chu Vũ, mà không phải đội của Thẩm Duệ, đều rất là kinh ngạc.

Thẩm Uyển vốn định gia nhập đội của Thẩm Duệ, lúc này nhìn thấy Thẩm An đi qua phía Chu Vũ, kinh ngạc nhìn Thẩm Duệ đang mỉm cười, liền đuổi theo Thẩm An.

Thẩm Uyển lúc này chỉ có một ý tưởng, nhất định là An An tùy hứng cãi nhau với Anh hai!

Anh hai rất thương An An a, từ bé đến bây giờ, mỗi lần An An đi cách Anh hai quá 50 mét thì nhất định là An An tùy hứng, đơn phương cãi nhau với Anh hai, bất quá loại tình huống này cũng chỉ có mấy lần ít ỏi mà thôi.

Bởi vì cho tới bây giờ đều là Anh hai nuông chiều An An, An An yêu cầu gì cũng đều tuyệt đối thỏa mãn, cũng may An An hiểu chuyện, trong dạng siêu cấp cưng chiều thế nhưng không bị phá hư! Đúng là kỳ tích!

Bởi vậy, khi Thẩm Uyển đuổi theo Thẩm An, câu nói đầu tiên chính là hỏi, “An An, em và Anh hai cãi nhau?”

Thẩm An ngẩn ra, cãi nhau? Bọn họ không cãi nhau nha.

Thẩm An dừng bước lại nhìn Thẩm Uyển có chút hưng phấn đang đuổi theo phía sau. Thẩm An yên lặng lau mồ hôi, chị ba rốt cuộc đang hưng phấn cái gì?

Thẩm An lắc đầu, cũng không định giải thích, nhìn Dương Sở Thuần hưng phấn hướng tới một con quái vật, cũng rút mã tấu, vọt tới chỗ quái vật!

Thẩm Uyển nhìn bóng dáng Thẩm An nhằm phía quái vật, ngẩn người. Hở? Sao nàng cảm thấy tình huống có chút không đúng lắm a.

Vẻ mặt An An thật mê mang, hơn nữa không có vẻ tức giận sinh khí phẫn nộ, cái này đại khái cũng không phải cáu kỉnh với Anh hai? Còn có động tác An An đánh quái vật động tác cũng đủ ác, giống như đang phát tiết.

Thẩm Uyển không nói nhiều nữa, đi theo phía sau Thẩm An, vừa đánh quái vừa lặng lẽ chú ý Thẩm An.

Một đao sắc bén cắt yết hầu, tiêu diệt quái vật, Thẩm An chùi vết máu dính trên mặt, trong lòng một mảnh mờ mịt.

Là từ khi nào bắt đầu? Anh hai có loại tâm tư này đối với hắn?

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn chưa từng hưởng qua tư vị tình yêu, càng không nói đến yêu say đắm, khi còn học trung học, Anh hai ra lệnh tuyệt đối không được yêu sớm, đã từng từng có một lần hơi thích một bạn nữ cũng bởi vì bị Anh hai phát hiện mà từ bỏ … Lên đại học, lại bởi vì cùng trong nhà náo loạn tính, chỉ lo vùi đầu học tập, chỉ lo như thế nào làm cho mình trở nên mạnh mẽ, làm sao có thời gian nếm thử tình yêu?

Mà hiện giờ, cái hộp bị gắt gao khóa kín bỗng nhiên mở ra, khi chân tướng dùng phương thức trở tay không kịp, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không mở ra ở trước mặt của hắn, hắn mới giật mình, thì ra những hành vi tưởng chừng biểu hiện tình anh em, nuông chiều của Anh hai dành cho hắn, lại là ái muội ám chỉ ý nghĩa như vậy?!

Có người anh nào sẽ thân mật hôn môi em trai?

Có người anh nào sẽ bởi vì em trai có tình cảm mông lung với bạn nữ mà giận dữ? Đúng rồi, lần đó, chính là một lần duy nhất, Anh hai đối mặt với hắn, dùng một buổi tối nghiêm túc nói cho hắn biết yêu sớm là vô ích, yêu sớm là không thể …

Lại có người anh nào sẽ ngủ cùng giường với hắn? Chỉ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn giống như nhìn báu vật duy nhất thiên hạ … Khi đó, hắn chỉ là cảm thấy hạnh phúc, có Anh hai cường đại như vậy lại yêu thương hắn … Ngốc hồ hồ thế nhưng không phát hiện, ánh mắt Anh hai căn bản giống như ánh mắt Từ Trường Thiên nhìn Bạch Cảnh Khanh là độc nhất vô nhị!

“An An cẩn thận!” kinh hô đột ngột làm Thẩm An lấy lại tinh thần!

Trước mắt đột nhiên xuất hiện gương mặt hư thối dữ tợn, Thẩm An theo bản năng rút lui, phía sau đột nhiên bay tới cầu lửa, đốt quái vật dữ tợn rít gào.

Thẩm An lại nhân cơ hội chém xuống một đao, thành công đem quái vật kia tiêu diệt!

Thẩm An chột dạ lau mồ hôi, vừa rồi hắn thất thần.

“An An, em rốt cuộc làm sao vậy?” Thẩm Uyển vung tay, thu hồi ngọn lửa, nghiêm túc nhìn Thẩm An, lớn tiếng hỏi, “Trong chiến đấu lại phân tâm!? Em rốt cuộc đang làm cái gì!”

Mà lúc này Thẩm Duệ nhẹ nhàng nâng tay, một đám khói màu tím đen hiện lên, mấy con quái vật vừa gầm rú xông tới phía bọn họ đã bị sương khói bao phủ, ngay sau đó liền hóa thành tro bụi.

Ngải Hiểu Sơ nuốt nuốt nước miếng, trong lòng hưng phấn lại kinh sợ. Aaa! Thẩm đại nhân thật bá đạo (gào thét – ing)!!

Thẩm Duệ rũ tay, nhìn về phía bên trái, trong vài người đứng bên trái cách đó không xa có một người là An An của hắn, mà vừa rồi, hắn đã thấy An An thiếu chút nữa bị quái thú quơ trúng. Thẩm Duệ nhíu mày, sao An An lại không cẩn thận như vậy? Quả nhiên là đột nhiên vạch trần ái muội làm An An chấn động quá lớn sao?

Thẩm Duệ suy xét hay là hiện tại đi qua đem An An về bên cạnh mình?

Mà lúc này Thẩm An đang tỏ vẻ cảm tạ với mấy người Dương Sở Thuần và Chu Vũ quan tâm hắn.

“Thật xin lỗi, làm mọi người lo lắng, tôi sẽ cẩn thận.” Thẩm An áy náy cũng có chút ngại ngùng nói.

Hắn thật sự không nên thất thần trong lúc chiến đấu! Quá nguy hiểm!

Chu Vũ mặt không đổi sắc gật đầu, đưa tay nhấn đầu Dương Sở Thuần, đem Dương Sở Thuần còn muốn lải nhải xách đi!

Thật không có mắt nhìn! Không phát hiện Thẩm Uyển phất tay đuổi người sao?

Đợi Chu Vũ, Dương Sở Thuần cùng với các thành viên bộ tác chiến rời đi, Thẩm Uyển lập tức hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm Thẩm An, lấy tư thế không được phản kháng hỏi, “Nói! Em cùng Anh hai rốt cuộc làm sao vậy?”

Thẩm An giật giật môi, rầu rĩ xoay người, “Không có gì.”

“Không có gì?” Thẩm Uyển nhướng mày, đưa tay lôi kéo Thẩm An, “An An!! Vừa rồi thiếu chút nữa em chết rồi có biết hay không?!”

“Em sẽ không tái phạm sai lầm như vậy!” Thẩm An xoay người, nhìn chằm chằm Thẩm Uyển, nghiêm túc nói, “Chị đừng hỏi, em và Anh hai chuyện gì cũng đều không có!”

Thẩm Uyển khó thở, nhưng nhìn bộ dáng Thẩm An cố chấp mím môi gắt gao, Thẩm Uyển đành phải buông tay ra, bất đắc dĩ dặn dò, “Mặc kệ phát sinh chuyện gì, An An, em còn có chị, còn có ba mẹ, em không cần xằng bậy biết không?”

Thẩm An dạ một tiếng, Anh hai có loại tâm tư này đối với hắn tuyệt đối không thể để cho những người khác biết đến! Đặc biệt là ba mẹ. Phải biết, Anh hai là kiêu ngạo của bọn họ! Làm bọn họ kiêu ngạo, sao có thể có loại chuyện này phát sinh?

Thẩm An thu hồi suy nghĩ rối rắm, tiếp tục thanh lý quái vật.

Thẩm Uyển nhìn bóng dáng Thẩm An, nghĩ nghĩ, cúi đầu ấn vào đồng hồ.

Thực nhanh, tai nghe liền truyền ra giọng Thẩm Duệ, “Tiểu Uyển, An An thế nào?”

“Anh, anh và An An làm sao vậy? An An hơi quái quái, vừa rồi còn thất thần trong chiến đấu!” Thẩm Uyển hạ giọng hỏi.

Thẩm Duệ trầm mặc một hồi, thản nhiên nói, “Không có gì, chỉ là đột ngột biết chuyện cần biết không thể tiếp thu mà thôi. Không có việc gì.”

Thẩm Uyển vừa nghe, ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn Thẩm An đang giết quái vật phía trước, biết chuyện cần biết không thể tiếp thu???

Có ý gì?? Chẳng lẽ Anh hai … thổ lộ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.