Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 21: Chương 21: Tận thế đến (5)




Thời điểm Thẩm An đột nhiên quay đầu, Thẩm Duệ cũng đồng thời ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phía ký túc xá. Lập tức hướng ký túc xá chạy tới, Chu Vũ sửng sốt, lập tức theo sát.

Thẩm Duệ đi đến ký túc xá, thấy Thẩm An an toàn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt vẫn ngưng trọng nhìn chằm chằm ký túc xá.

“Ca?” Thẩm An vừa thấy Thẩm Duệ, liền mở miệng kêu.

Thẩm Duệ vỗ vỗ đầu Thẩm An, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ký túc xá.

Mà những người khác bị Lưu Khiết và Chu Vũ gọi tới vừa thấy Thẩm An và Thẩm Duệ vẻ mặt ngưng trọng, cũng đều khẩn trương.

Bạch Cảnh Khanh và Chu Vũ là khẩn trương nhất, Bạch Cảnh Khanh hạ giọng hỏi, “Lão đại, có phải hay không…” Có phải hay không trong ký túc xá xuất hiện tình huống ngoài ý muốn?

Ba mẹ hắn không có việc gì chứ?

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, quay đầu lãnh tĩnh nói, “Lão Chu, Tiểu Dương Tử va lão Từ đi theo tôi, những người khác đều ở bên ngoài, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nếu như không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được tiến vào.”

Bạch Cảnh Khanh muốn đi theo, nhưng một ánh mắt của Thẩm Duệ khiến cho Bạch Cảnh Khanh ngừng lại, ngữ khí Thẩm Duệ bình tĩnh, nhưng chân thật đáng tin, “Đây là mệnh lệnh!”

Bạch Cảnh Khanh mím môi, gục đầu xuống, buông lỏng tay đặt trên xe lăn.

Mấy người bọn họ cũng biết, một khi Thẩm Duệ hạ mệnh lệnh, thì không thể phản bác.

Thẩm An nhìn anh hắn Thẩm Duệ cùng mấy người lão Chu tiến vào ký túc xá, tuy rằng trong lòng có chút lo lắng, nhưng Thẩm An biết, trong ký túc xá đều là nhà một gian phòng, có cửa thủy tinh và cứa gỗ, buổi tối trước mạt thế một ngày ca ca Thẩm Duệ đã hạ lệnh khóa lại từ bên ngoài. Cho nên, nếu thật sự có người biến thành quái vật tang thi, cũng không ra khỏi phòng được, huống chi, ban đầu, tang thi đều rất trì độn, cũng rất dễ dàng đánh, đối với ca ca căn bản là không tạo thành uy hiếp!

Lại có tử phủ không gian, ừ, cho nên, Thẩm An yên lòng.

Thẩm An nhìn về phía Bạch Cảnh Khanh, nghĩ trong ký túc xá có Bạch bá phụ Bạch bá mẫu, không khỏi thở dài trong lòng, đi tới, nhẹ giọng nói, “Bạch ca, yên tâm, không có việc gì.”

Bạch Cảnh Khanh không nói gì, chỉ giương mắt miễn cưỡng cười trừ đối với Thẩm An.

“Hiện tại lo lắng cũng không làm được chuyện gì. Tiểu Bạch, phóng khoáng tâm, ba mẹ của con đều cũng có phúc.” cha Thẩm cũng lên tiếng an ủi.

Bạch Cảnh Khanh không yên lòng gật đầu, cha Thẩm nhìn, cùng với mẹ Thẩm liếc nhau, đều nhẹ giọng thở dài, nhìn về phía ký túc xá.

Nói là không lo lắng, nhưng thật có thể không lo lắng sao?

Dù sao trong ký túc xá kia chính là cha mẹ của Bạch Cảnh Khanh mà.

*****

Nhấc chân bước vào ký túc xá, Thẩm Duệ liền đưa tay ấn nút ngay cạnh cầu thang.

“Đinh” một tiếng, cửa gỗ của từng căn phòng chậm rãi kéo lên, lộ ra cửa kính dày.

Lúc trước Lưu Khiết và cha Thẩm tuần tra xong liền đóng cửa gỗ lại, hiện giờ, nhóm Thẩm Duệ tiến vào, chuyện thứ nhất chính là mở cửa gỗ ra.

Sau đó, chợt nghe vài tiếng hoan hô, “Nha! Nhóm lão đại đến!”

Từ Trường Thiên vừa nghe thanh âm này liền nở nụ cười, là anh em họ Lý theo hắn nhiều năm! Thật tốt quá! Xem ra bọn họ khỏe mạnh.

Ngay sau đó, Chu Vũ chợt nghe đến giọng nói lo lắng mà hắn quen thuộc : “Tiểu Võ!? Tiểu Võ ở bên ngoài?!”

Chu Vũ mặt không đổi sắc rốt cục hiện lên ý cười, mà Dương Sở Thuần đã sớm vọt tới, “Hứa bá bá, bác không sao chứ?”

Thẩm Duệ cũng hơi hơi cong môi, không tồi, xem ra đều rất tốt.

Nhưng Thẩm Duệ vẫn không lơi lỏng cảnh giác, chậm rãi bước tới, kiểm tra từng gian phòng, trừ bỏ bốn anh em họ Lý và Hứa Đại Phú, người trong tầng lầu này đều đang ngủ say.

Chu Vũ và Dương Sở Thuần đang đứng trước cửa thuỷ tinh hỏi ý kiến tình huống Hứa Đại Phú, mà Từ Trường Thiên sau khi nói chuyện với bốn anh em họ Lý xong, liền lo lắng đứng trước cửa phòng cha mẹ Bạch Cảnh Khanh.

Mà khi Thẩm Duệ đi ngang qua một gian phòng khác, Thẩm Duệ đột nhiên dừng cước bộ.

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm gian phòng này, người ngủ bên trong hình như rất khó chịu, lăn qua lộn lại, Thẩm Duệ nhìn tên ghi ngoài cửa, là ba ba của Trương Vô Kỵ, Trương Tùng Khê??

“Xảy ra chuyện gì?” Chu Vũ thấy Thẩm Duệ đứng bên ngoài một gian phòng, liền đi tới, mắt nhìn người bên trong, thấp giọng hỏi.

“Cẩn thận một chút.” Thẩm Duệ thấp giọng nói ba chữ, liền chậm rãi mở cửa thủy tinh, cửa thủy tinh này chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, hiện tại, Giáp Ất Bính Đinh họ Lý cùng với Hứa Đại Phú đang ồn ào hỏi sao không mở cửa?

Mà khi Thẩm Duệ mở cửa phòng, Trương Tùng Khê đang lăn lộn trên giường đột nhiên ngồi dậy, phát ra một tiếng rống to!

Tiếng rống to này dọa mấy người Hứa Đại Phú nhảy dựng!

Mà cùng lúc đó, Thẩm Duệ đã đưa tay vung lên! Quyết đoán người mắt lộ ra dữ tợn trên giường đóng băng!

Nhưng, giống như tín hiệu, khi Trương Tùng Khê phát ra tiếng rống to, tầng lầu này cũng vang lên những tiếng rống khác!

Cửa gỗ đã mở ra, xuyên cửa thủy tinh rất dễ dàng là có tình hình người trong phòng đối diện.

Trong một tầng lầu, giống như tín hiệu, sau khi Trương Tùng Khê rống to, đa số người đều dần dần thức tỉnh lại, có vài người đã la hoảng lên, “A! Đó là cái gì?! Quái vật!!”

Thẩm Duệ nhíu nhíu mày, đi nhanh đi ra ngoài, quét mắt nhìn mấy người đang la hoảng, đều là thân thuộc, người của căn cứ tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng đều nhếch môi, không có lên tiếng.

“Câm miệng!” Thẩm Duệ lạnh lùng lên tiếng.

Thanh âm không lớn, nhưng phát ra khí tràng áp bách làm mấy người đang kêu la sợ hãi liền che miệng lại.

Thẩm Duệ nhìn về phía Từ Trường Thiên đang nhăn mặt, vẻ mặt Từ Trường Thiên lúc này là khó có thể tin ngẩn ngơ đứng trước phòng Bạch cha đã thức tỉnh, mà mắt Bạch cha lộ ra thê lương nhìn gian phòng Bạch mẹ đối diện, Bạch mẹ đã lộ ra khuôn mặt dữ tợn, đồng tử đã bắt đầu tan rã!

Thẩm Duệ không chút nghĩ ngợi liền cửa thủy tinh ra, vung tay, nháy mắt đã đóng băng Bạch mẹ.

Từ Trường Thiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thẩm Duệ, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp, hổ thẹn thống khổ, mà Thẩm Duệ giống như không thấy, bình tĩnh nói, “Trong tầng lầu này còn ai biến thành quái vật?”

Từ Trường Thiên chua sót mở miệng, “Không có, cũng chỉ có mẹ của tôi và Trương bá phụ.”

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, nói với những người khác, “Trước khi trải qua kiểm tra đo lường, mọi người đều đợi ở trong này! Lão Chu, chúng ta lên lầu hai! Lão Từ ngươi ở trong này canh chừng.”

Từ Trường Thiên gật đầu, Thẩm Duệ xoay người, lại cảnh cáo, “Lão Từ, bất luận kẻ nào cũng không thể rời khỏi phòng, gọi nhóm tiểu Bạch tiến vào làm kiểm tra đo lường!”

Từ Trường Thiên trịnh trọng trả lời, “Yên tâm, tôi sẽ không mở cửa, cửa phòng của bất luận kẻ nào cũng sẽ không mở ra.” Từ Trường Thiên cường điệu nhấn mạnh ba chữ bất luận kẻ nào, mà Bạch cha khi nghe được Từ Trường Thiên nói như vậy, vốn muốn nói lại chậm rãi nhắm lại, ánh mắt buồn bã nhìn Bạch mẹ ở đối diện bị Thẩm Duệ đóng băng.

Thẩm Duệ gật đầu, cùng với Chu Vũ lên lầu hai.

Vào lầu hai, Thẩm Duệ và Chu Vũ chợt nghe thấy một tiếng rống, cùng tiếng kêu kinh hãi, “Ba! Mẹ! Các người làm sao vậy?!”

Thẩm Duệ và Chu Vũ cất bước, vội vàng đến phòng trước mặt, Chu Vũ không khỏi đảo hút một hơi.

Người trong phòng này và phòng đối diện đều đã hoàn toàn biến thành quái vật. Xem làn da bọn họ nhăn nheo, ánh mắt đã nhìn không thấy đồng tử, mà trắng dại ra, thân thể đã cứng ngắc, thậm chí một chút thịt trên gương mặt có thể thấy được hư thối!

Thẩm Duệ trong lòng trầm xuống, đây là bị nhiễm độc từ thiên thạch biến thành quái vật?

“Đều yên lặng!” Chu Vũ trầm giọng quát!

Trong tầng này đều là bộ tác chiến, cùng với người nhà bọn họ.

Chu Vũ hét lớn làm người thuộc bộ tác chiến đều im lặng.

Thẩm Duệ quay đầu chậm rãi dùng ánh mắt quét một vòng, lúc này khí thế mạnh mẽ của Thẩm Duệ hoàn toàn phóng ra, làm người của bộ tác chiến đều rút lui một bước.

“Nghe, hiện tại thế giới bên ngoài đã hoàn toàn cải biến. Hôm nay là ngày 23 tháng 12, mọi người đã hôn mê hai ngày, người tỉnh lại chính là giống mọi người như bây giờ, bình thường, hoặc không bình thường. Không bình thường chính là bọn họ như bây giờ!”

“Bọn họ chỉ sinh bệnh! Lão đại! Ba mẹ của tôi bọn họ chỉ là sinh bệnh!” Một nam nhân phòng bên cạnh phòng có người biến thành quái vật vừa đập vào cửa thủy tinh vừa điên cuồng hét lên.

Thẩm Duệ tiến lên mở cửa thủy tinh phòng hắn ra. Người nam nhân này lảo đảo vọt ra, lập tức liền vọt tới trước phòng có người biến thành quái vật, định mở cửa phòng, nhưng bị Chu Vũ một bước tiến lên ngăn lại, “Tống Binh cậu bình tĩnh một chút!!”

Nam nhân, cũng chính là Tống Binh, đột nhiên giãy dụa, kêu lên, “Đội trưởng, anh buông!! Anh buông ra!”

Thẩm Duệ đưa tay ngăn Chu Vũ, “Để hắn đi vào!”

Chu Vũ nhíu mày vừa định phản đối, Tống Binh đã mở được cửa phòng chạy vào, vừa hướng về phía quái vật kêu lên, “Ba ba!”

Mà quái vật kia gầm rú liền hướng Tống Binh đánh tới!

Chu Vũ vừa định tiến lên, Thẩm Duệ đã đưa tay ngăn lại, Tống Binh không kịp phản ứng, liền bị quái vật đẩy ngã, Tống Binh tự thân xoay chuyển, tránh được!

Thẩm Duệ lúc này vung tay! Đóng băng quái vật!

Tống binh ngơ ngác nhìn quái vật bị đóng băng, lẩm bẩm nói, “Làm sao có thể? Làm sao có thể?”

Biến hóa đột nhiên ngoài ý muốn này, làm tất cả mọi người sợ hãi!

Thẩm Duệ giương mắt chậm rãi nhìn mọi người, “Hiện tại, các ngươi đều rõ ràng đi? Bọn họ đều đã biến thành quái vật, tôi có thể tạm thời đem bọn họ đóng băng lại, nhưng đóng băng không phải là vĩnh cửu, một khi băng tan, bọn họ vẫn là quái vật.”

“Lão Đại, đem mẹ của tôi đóng băng đi.” Tống Binh ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, ánh mắt hồng hồng, nhưng đã tỉnh táo lại.

Tống Binh vừa mở miệng, những người khác cũng đều mở miệng theo.

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, mở cửa những phòng có quái vật, hiện tại, trong tầng này biến thành quái vật cũng chỉ có ba người mà thôi.

Đợi đến khi đem ba người biến thành quái vật đều đóng băng xong, Thẩm Duệ nhìn những người còn trong phòng, lúc này, Chu Vũ đã đem Tống Binh ném trở về một gian phòng.

“Trước khi tiểu Bạch kiểm tra đo lường, các ngươi tạm thời không thể rời khỏi nơi này ——”

Nhưng tiếng nói vừa dứt, đột nhiên mặt đất lắc lư!

Động đất?!

Thẩm Duệ trong lòng trầm xuống, vung tay lên, cửa thủy tinh “đinh” một tiếng toàn bộ mở ra!

Chết tiệt! Hai ngày yên tĩnh như vậy, thiếu chút nữa hắn cho rằng máy đo địa chấn của Trương Tùng Khê đoán sai!

Không nghĩ tới ngay hôm nay động đất bùng nổ!

“Đi!” Thẩm Duệ trầm giọng nói.

“Tống Binh! Trương Thư! Lưu Phong! Theo tôi đem ba người bị đóng băng ra ngoài!” Chu Vũ hô, xoay người liền dẫn đầu cõng ba ba Tống Binh lên, Tống Binh vội đi qua cõng mẹ của mình, còn Lưu Phong và Trương Thư giúp nhau cõng mẹ Lưu Phong lên.

Mà ở bên ngoài ký túc xá, sau khi mặt đất rung động, Lưu Khiết và cha Thẩm liền lập tức lôi kéo mẹ Thẩm và Thẩm Uyển chạy đến khu đất trống, mà lúc này ba người Thẩm An và Bạch Cảnh Khanh, Dương Sở Thuần cũng sớm đã vào tầng một ký túc xá.

Sau khu mặt đất rung động, Thẩm An phản ứng nhanh nhất, lập tức phất tay, tất cả cửa thủy tinh loảng xoảng “đinh” một tiếng đều mở ra!

“Đi!” Thẩm An quyết đoán hô.

Dương Sở Thuần xoay người cõng Trương Tùng Khê đã bị đóng băng lên.

Bạch ba ba lập tức vọt tới trước mặt Bạch ma ma bị đóng băng, Từ Trường Thiên muốn xoay người cõng Bạch ma ma, Bạch ba ba lập tức lắc đầu vội vàng nói, “Con đi chiếu cố Cảnh Khanh, cha chiếu cố mẹ con được rồi!”

Từ Trường Thiên vừa định xoay người, chỉ thấy Bạch Cảnh Khanh đã được Ngải Hiểu Trân và Ngải Hiểu Sơ phụ giúp rời đi.

Thẩm An không lập tức đi, hắn đứng ở cửa cầu thang sốt ruột nhìn người trong căn cứ từ lầu hai nối đuôi nhau xuống, ca ca đâu? Sao ca còn chưa xuống?!

Cho đến khi thấy anh hai hắn Thẩm Duệ đi xuống cuối cùng, ánh mắt sáng lên.

Mà Thẩm Duệ thấy Thẩm An đầu tiên là sửng sốt, lập tức giận tái mặt, một cái lắc mình đến trước mặt Thẩm An, lôi kéo Thẩm An chạy ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.