Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 59: Chương 59: Xem như tâm ý hợp nhất?




Lúc này trong phòng khách lầu một, mọi người ngồi trên ghế sa lông. Thẩm Duệ theo thói quen nắm tay Thẩm An, nhìn mọi người, ôn hòa cười cười nói, “Sơn động đã đào được ba cái. Ngày mai tất cả chúng ta chuẩn bị dời đi. Về phần nơi này, Ngô Thiên Hà đã nói với ta, hắn hy vọng chúng ta đem chỗ này cho những người hắn mang đến.”

Cha Thẩm vừa nghe, liền nhướng mày cười ha hả, trong giọng nói có chút trào phúng, “Bọn họ ngược lại bàn tính tốt.”

Thẩm Duệ cười ôn hòa, “Không hề gì. Nếu bọn họ có yêu cầu này, nể mặt đồng bào, cứ cho bọn họ.” Dừng một chút, Thẩm Duệ lại nhìn sang Lưu Khiết nói rằng, “Yêu cầu của Ngô Thiên Hà đều đáp ứng.”

“Vì sao?” Lưu Khiết nhíu mày, không vui, tên âm hiểm tiểu nhân Ngô Thiên Hà có cái gì tốt mà đáp ứng yêu cầu?

“Bởi vì hắn mang hết các anh em của chúng ta ra ngoài, quan trọng nhất, hắn không để lộ ra các kho hàng.” Thẩm Duệ thản nhiên nói xong.

Lưu Khiết sửng sốt, Thẩm An cũng có chút kinh ngạc. Cha Thẩm cũng hơi hơi mở mắt.

Lúc này Chu Vũ mặt không đổi sắc lên tiếng, “Chúng ta đều thật bất ngờ, nhưng đây sự thật.”

Lưu Khiết trầm mặc một chút, gật đầu nói, “Tôi hiểu được.”

Mấy người lại thương nghị một chút chuyện khác, rồi giải tán.

Thẩm Duệ vốn định đi ra ngoài, nhưng bị Thẩm An giữ chặt một phen.

Thẩm Duệ không hiểu quay đầu nhìn Thẩm An, vẻ mặt Thẩm An nghiêm túc, từ sau khi Anh hai trở về, hắn liền phát hiện sắc mặt Anh hai không tốt!

“Anh hai, anh phải nghỉ ngơi!” Sắc mặt Thẩm An nghiêm túc.

Cha Thẩm nghe xong, quay đầu đánh giá cẩn thận sắc mặt Thẩm Duệ, khẽ nhíu mày, thần sắc tiểu Duệ đúng là không tốt, còn có một chút tái nhợt, cha Thẩm lên tiếng “Tiểu Duệ, đi nghỉ ngơi đi.”

Chu Vũ quay đầu lại nhìn Thẩm Duệ một cái, cũng nói rằng, “Chuyện xế chiều tôi và Lưu Khiết sẽ xử lý.”

Thẩm Duệ nghe xong, liền cười nói, “Vậy phiền toái các cậu.”

Đợi mấy người Chu Vũ đi khỏi, Thẩm An dìu Thẩm Duệ lên lầu ba nghỉ ngơi.

Vào trong phòng, Thẩm An vừa mới dìu Thẩm Duệ lên giường, Thẩm Duệ giữ chặt Thẩm An. Thẩm An lảo đảo, ngã vào trong ngực Thẩm Duệ. Giây tiếp theo, Thẩm Duệ nghĩ muốn vào không gian, vì thế, hai người trong nháy mắt xuất hiện trong không gian.

Thẩm An mờ mịt ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, đôi mắt Thẩm Duệ tối đen sâu thẳm, lắng đọng bên trong nhìn không sót gì, nhu tình, tình yêu, còn có —— dục, vọng.

Tim Thẩm An nhảy dựng, nhưng còn chưa kịp nói ra cái gì, đột nhiên bị đè đầu xuống, lửa nóng cắn môi còn có không ngừng mút vào. Thẩm An chỉ kịp đưa tay đẩy, hắn muốn Anh hai nghỉ ngơi tốt, chứ không phải là muốn bị gặm cắn hôn nồng nhiệt có được không??

Nhưng không kịp nói ra cái gì, không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy lửa nóng không ngừng xâm nhập, thân thể đột nhiên không cách nào sử dụng khí lực, tay vốn muốn đẩy ra lại mềm nhuyễn đặt ở một bên, chỉ có thể vô lực dựa vào bả vai của đối phương, ngẩng đầu lên, không cách nào cự tuyệt, bị động thừa nhận nhiệt liệt của đối phương, cái loại chiếm hữu cuồng nhiệt hận không thể đem hắn gặm tới tận xương!

Cho đến khi hắn không thể hô hấp, Thẩm Duệ mới chậm rãi buông hắn ra, nhưng vẫn quyến luyến không rời như cũ, nhẹ nhàng hôn, trấn an.

Thẩm An có chút mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, đôi mắt thường ngày trong suốt sạch sẽ lúc này ướt át, lộ ra mờ mịt, làm Thẩm Duệ không ngừng hôn lại hôn.

“An An, thứ này là mẹ đưa cho em?” Thẩm Duệ ôm Thẩm An, miễn cưỡng nằm trên giường ở lầu hai nhà gỗ nhỏ, đưa tay mân mê chiếc vòng xanh biếc trên cổ tay Thẩm An, thấp giọng hỏi, giọng nói còn lưu lại khàn khàn từ tính sau khi hôn nồng nhiệt.

Thẩm An mờ mịt trừng mắt nhìn, một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần chợt nói, “A, đúng rồi, Anh hai, mẹ cho em. Em cũng không biết vì sao mẹ cho em cái này?”

Thẩm Duệ mân mê vòng tay trên cổ tay Thẩm An, một lúc lâu mới nhẹ nhàng mỉm cười, thu hồi tay, ôm lấy thắt lưng Thẩm An thắt lưng, khẽ nói, “Nếu mẹ cho em thì em cứ giữ đi.”

Thẩm An giương mắt nhìn Thẩm Duệ, giống như Anh hai biết cái gì? ”Anh hai biết sao?”

Thẩm Duệ mỉm cười, “Đây là đồ vật mẹ xem trọng nhất, hiện tại đem cho em, uhm, chắc phải là nói mẹ thương em nhất.” Thẩm An giật mình, a, là như thế này a.

“An An, ngủ cùng Anh hai.” Thẩm Duệ nhẹ nhàng nói, không dấu vết dời đề tài đi chỗ khác.

Thẩm An xụ mặt, ừ một tiếng, nhớ tới nụ hôm nồng nhiệt vừa rồi gần như cướp đi toàn bộ hô hấp của mình, Thẩm An bỗng cảm thấy quẫn bách, cũng hiểu được có chút không được tự nhiên. Nhưng quan trọng nhất là. cái loại hôn nồng nhiệt này hắn lại không có nửa điểm khó chịu!!

Thậm chí, thậm chí có chút… Thích?

Tay Thẩm An không khỏi lôi kéo tay áo Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ hơi hơi giương mắt nhìn nhìn Thẩm An đang ghé vào hõm vai xụ mặt, trong mắt xẹt qua một tia tinh nhuệ, lập tứ lắng đọng lại, ôn nhu cùng sủng nịnh hiện lên.

“An An, theo tâm ý bản thân là được.” Thẩm Duệ khẽ lên tiếng, giọng nói ôn nhu đến cực điểm.

Thẩm An không đáp lời, trầm mặc, vẫn luôn trầm mặc làm Thẩm Duệ thiếu chút nữa cho rằng Thẩm An đã ngủ, Thẩm An rầu rĩ lên tiếng, mang theo một tia tối nghĩa, “Anh, em không ghét anh hôn, làm sao bây giờ?”

“Ờ? Chuyện tốt.”

“Anh, anh đang vui sướng khi em gặp họa!”

“Ừ, anh đây là quang minh chính đại vui sướng khi em gặp họa.”

“Anh, nhưng như vậy không đúng, như vậy không tốt.”

“Phải không?”

“… Anh, em rất sợ.”

Thẩm Duệ nhẹ nhàng nâng mặt Thẩm An đang giấu trong hõm vai của mình lên, nhìn chằm chằm mắt Thẩm An, từng chữ không ngừng, “Anh cùng em cả đời, địa ngục, thiên đường, thịnh thế, mạt thế, anh cùng em.”

—— nếu như có một người, mặc kệ bần cùng phú quý, mặc kệ tật bệnh khỏe mạnh, thiên đường cũng được, địa ngục cũng thế, thịnh thế phồn hoa, mạt thế hoang vắng, hắn đều cùng ngươi, bất ly bất khí, sinh tử gắn bó!

—— như vậy, ngươi còn do dự cái gì?

Mặc dù, hắn là anh em của ngươi, là anh em ràng buộc bằng máu thịt của ngươi!

Một lần nữa Thẩm An đem mặt mình chôn ở hõm vai Thẩm Duệ, giọng nói có chút phát run, “Anh … Anh đã đáp ứng thì không thể đổi ý, anh phải bên cạnh em cả đời.”

Cả đời này, cả đời này là được.

Mà nếu như thật sự phải xuống địa ngục, như vậy, chỉ cần một mình hắn đi tới đó.

*****

Dương Sở Thuần mười lăm lần quay đầu nhìn sang phía Thẩm đại nhân, lần thứ mười sáu bị Chu Vũ nhéo tai lôi đầu trở về.

“Ai ô ô! Đau! Chu đại nhân, ngài nhẹ nhàng được không?” Dương Sở Thuần nhịn không được nhe răng nhếch miệng, nha nha… Chu đại nhân cái gì cũng tốt, nhưng có đôi khi rất thô bạo! Nhìn Thẩm đại nhân người ta đi, ai u uy, động tác lau mặt cho tiểu An đệ đệ ôn nhu biết bao nhiêu a.

Dương Sở Thuần còn chưa kịp cảm khái xong, khuôn mặt đã bị giữ chặt, trước mắt là Chu Vũ mặt không đổi sắc phóng đại, “Cậu cảm thấy tôi không đủ ôn nhu?”

Mặt Dương Sở Thuần bị cố định, mơ hồ nói không rõ, “Rất … Ôn nhu…”

“Hừ!” Chu Vũ hung hăng nhéo mặt Dương Sở Thuần một chút, liền buông, rốt cuộc cũng không ép hỏi tiếp.

Chu Vũ liếc Thẩm Duệ vẻ mặt xuân phong đắc ý cách đó không xa, trong lòng hừ lạnh một tiếng, đắc ý cái gì? Đuổi theo mười mấy năm mới thành công, có cái gì hay mà đắc ý! Nhưng nhìn Dương Sở Thuần mờ mịt ủy ủy khuất khuất vuốt mặt đáng thương hề hề, trong lòng Chu Vũ nhất thời buồn bã bế tắc.

—— hay là hắn cũng nên tiến nhanh hơn một chút?

Bên này Chu Vũ buồn bực, bên kia Thẩm Duệ lại là xuân phong đắc ý.

Nhìn Thẩm An sắc mặt hồng hồng, xấu hổ quẫn bách trốn tránh hắn lau mồ hôi tay, khóe miệng Thẩm Duệ tươi cười càng thêm ôn nhu.

Không thể trách hắn hưng phấn quá mức, hôm qua, khi An An nói ra câu nói kia, lúc ấy hắn thật sự vui sướng muốn điên.

Miễn cưỡng kềm chế, mới không dọa An An sợ.

Nhưng hôm nay, khi an bài đoàn đội dời đi vào sơn động, hắn không thể ức chế gắt gao lôi kéo Thẩm An, ánh mắt không tự chủ được đuổi theo An An.

—— An An hắn mong nhớ mười mấy năm, niệm mười mấy năm, thích không thể ức chế mười mấy năm …

Mà biến hoá rõ ràng biến hóa này tất nhiên không tránh được ánh mắt những người quan tâm.

Cha Thẩm nhìn, thở dài, đi hỗ trợ Hứa Đại Phú thôi, mắt không thấy tâm không phiền!

Mẹ Thẩm ôm bảo bảo, nhìn thoáng qua, liền quay đầu cùng nhóm các dì các thím cười ha ha chuyện phiếm đi, coi như cái gì cũng không biết là được.

Thẩm Uyển nhìn, cũng quay đầu cùng Ngải Hiểu Trân nói chuyện phiếm.

“Ai, Tống Tiêu Tiêu còn tìm cậu?” Ngải Hiểu Trân kinh ngạc nhìn Thẩm Uyển. Liếc mắt nhìn Thẩm Duệ cách đó không đang xa cười cực kỳ sáng lạn, chậc, nàng vẫn nên làm bộ như cái gì cũng không biết đi, vì thế rất phối hợp kinh ngạc hỏi.

Bất quá, nói đến, điều này cũng rất kinh ngạc Tống Tiêu Tiêu kia lúc trước chính là hết sức cao ngạo, nhìn thẳng cũng không nhìn người, so với em họ Bạch lão đại còn muốn hơn vài phần.

Thẩm Uyển bĩu môi, “Đúng vậy! Đến lôi kéo làm quen! Nói tới nói lui cũng là hỏi thăm chuyện Anh hai tớ, tớ nghe thấy phiền!” Hừ! Nữ nhân không tự mình hiểu lấy! Ánh mắt kia vừa thấy liền không thích hợp! Nhất định là đang đánh chủ ý gì đó!

Ngải Hiểu Trân như có điều suy nghĩ, “Tiểu Uyển, tớ thấy cậu vẫn nên thương lượng với Thẩm đại nhân, miễn cho xuất hiện nhiễu loạn!”

Dù sao hiện tại bọn họ đang cùng kia Ngô Thiên Hà làm “Hàng xóm”, nhờ phúc chiến sĩ dị năng hệ thổ, sơn động bọn họ lấy đặc biệt nhanh, hơn nữa có máy móc của Từ Trường Thiên hỗ trợ, rất nhanh sơn động lấy xong, Thẩm đại nhân cũng thuận tay giúp đỡ đối phương đào tốt sơn động, sau đó mỉm cười tự nhiên kéo dây điện phân cách, nói về sau nước sông không phạm nước giếng, người của bên nào thì bên đó quản!

Nhưng vị Ngô Thiên Hà này vẫn liếm mặt lại đây, = =, lấy cớ hỗ trợ, xoay quanh Lưu Khiết đại nhân, hừ, chẳng lẽ là coi trọng Lưu đại nhân?!

Tóm lại, hiện tại Thẩm đại nhân tạo ra giới hạn, nhưng đối phương rõ ràng tâm tư bất chính, ý đồ đánh tiến vào bên trong bọn họ!

—— phải cảnh giác!

Thẩm Uyển nghĩ nghĩ, không sai, vẫn nên cảnh báo Anh hai.

*****

Mà lúc này, trong sơn động, bên kia dây điện phân chia ranh giới, nữ nhân đang cúi mặt, yên lặng chỉnh lý mì ăn liền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.