Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 106: Chương 106: Công chúa




“Đó là cái gì? Tôi từng có sao?” Tên bác sĩ hỏi lại.

“Tôi sai rồi.” Sở Thiên nhận sai.

Hai người đang nói chêm chọc cười, thì cô gái ban nãy không thể nhịn được nữa, nàng nói cả nửa ngày, thậm chí lấy việc hủy bỏ giao dịch súng ống làm uy hiếp, nhưng mà Tiêu Tử Nhiên lại không hề phản ứng, mặt lạnh hờ hững nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy mình như một tên ngu đang diễn hài vậy.

“Được! Tôi tuyên bố! Giao dịch của chúng ta kết thúc! Đây là thái độ mà căn cứ Thự Quang các người đối đãi với đặc phái viên của kinh đô hay sao?” Cô gái gào thét lớn.

Sở Thiên bị “Đặc phái viên” ba chữ này làm cho vẻ mặt kỳ dị.

Vẻ mặt kỳ dị của Sở Thiên từ sớm đã khiến Toàn Hiểu Vũ tò mò, nhưng đại khái biết rằng hắn đang cùng tên bác sĩ câu thông, nên vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh không quấy rầy.

Phòng của Bạch Minh Hi cách vách, Sở Thiên cũng không tốn công, trực tiếp dùng sóng điện não truyền một tin tức: “Tiểu Bạch, đến phòng tôi đi.”

Bạch Minh Hi vốn đang nhắm mắt kiểm kê linh kiện điện tử và máy móc mà lần này thu hoạch được thì đột nhiên bị Sở Thiên cắt ngang.

“Cậu có biết đại tiểu thư An gia ở kinh đô không?”

Mới vừa vào cửa phòng Sở Thiên, Bạch Minh Hi chợt nghe thấy hắn đổ ập xuống một câu hỏi.

Nghe thấy “An gia đại tiểu thư” năm cái chữ này, sắc mặt của Bạch Minh Hi nhất thời khó có thể mà miêu tả rõ được.

Sở Thiên vừa nhìn, liền biết có hi vọng. An gia này Sở Thiên có biết, là một trong ngũ đại thế gia trong kinh đô, An gia này đồng lứa dòng chính cũng chỉ có hai chị em, An Tuyết Hi và An Nại Hi, chẳng qua, Sở Thiên không có thấy qua mặt của hai người bọn họ mà thôi.

“Đến, nói nghe một chút xem nào.” Vẻ mặt Sở Thiên hứng thú dào dạt.

Toàn Hiểu Vũ tuy rằng không rõ tiền căn hậu quả, nhưng vẫn không ngăn cản được lòng tò mò của cậu, bởi vì, đó là thế giới và cuộc sống trước đây của Sở Thiên, vì thế, cậu cũng vẻ mặt mong đợi nhìn Bạch Minh Hi.

“Người tới căn cứ là cô ta sao?” Bạch Minh Hi vào loại thời điểm này luôn không ngốc, dự cảm không tốt trong lòng bắt đầu sục sôi.

Sở Thiên gật gật đầu.

Vẻ mặt Bạch Minh Hi vô cùng thê thảm: “Đó là một cô gái..... Cực kỳ...... Cực kỳ vi diệu.” Hắn nhịn xuống xúc động muốn đỡ trán, ở trong lòng điên cuồng tìm từ, từng tiếng gọi “Hi ca ca” như ác mộng khiến người run rẩy sởn đầy gai ốc, không ngừng vang lên.

“Cực kỳ vi diệu?” Sở Thiên đuổi theo không tha.

Bạch Minh Hi thở dài, biết hôm nay không nói rõ ràng không được, vì thế vào cửa tìm một chỗ ngồi, bắt đầu chính thức phổ cập khoa học về An gia đại tiểu thư.

Vị An gia đại tiểu thư An Tuyết Hi và em trai của nàng An Nại Hi là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ ruột của nàng vì khó sinh mà qua đời, nhưng cha nàng lại nhanh chóng kết hôn với người mới.

Cái chuyện có mẹ ghẻ có cha dượng tựa hồ không phát sinh trên người nàng. Nàng vẫn là hòn ngọc quý trên tay cả nhà.

“Nghe qua câu chuyện Công chúa đậu phụ chưa?” Bạch Minh Hi nói: “Nàng giống như cô Công chúa đậu phụ vậy. Tiếp đó trong vòng luẩn quẩn của chúng tôi xuất hiện thêm một cô công chúa điện hạ dịu dàng thiện lương lại không bốc đồng.”

Nói là nói như vậy, nhưng giọng nói của Bạch Minh Hi lại cực không thoải mái.

Vị đại tiểu thư này lấy thiện lương để nổi tiếng, rất được nhóm nam sinh trong vòng luẩn quẩn ái mộ và bảo vệ. Nhưng mà, Bạch Minh Hi chịu không nổi chính là bộ dạng õng ẹo nũng nịu của nàng, cho tới bây giờ vẫn là kính nhi viễn chi*. Dù sao đối với hắn là thế thôi, trong cái vòng ấy, người mà hắn thân nhất, trước sau chỉ có Sở Thiên.

Không biết có phải bởi vì bị hắn hờ hững hay không, vị đại tiểu thư kia trái lại rất để ý tới hắn, có một đoạn thời gian đuổi theo hắn không tha, quả thật là đủ loại vây đuổi chặn đường.

Về sau, Bạch Minh Hi cực kỳ quả quyết mà tỏ vẻ từ chối, mà Bạch gia dường như cũng không quá yêu mến vị đại tiểu thư này, vì thế cũng từ vài lần từ chối rõ ràng, An gia cũng là người có mặt mũi, cuối cùng thì không hề cho phép nàng quấn quít lấy Bạch Minh Hi nữa, Bạch Minh Hi lúc này mới được giải thoát từ cơn ác mộng.

“Nói cái gì dịu dàng thiện lương, chỉ số IQ của những người đó phỏng chừng đều bị chó ăn.” Bạch Minh Hi nói thầm: “Tôi đoán, đại tiểu thư này nhất định có bệnh, so với Tạ Minh Hiên còn nặng hơn, tôi là đang nói Tạ Minh Hiên khi còn sống.”

Tạ Minh Hiên bị Toàn Hiểu Vũ nhốt ở trong phòng không thể đi ra hình như nhận ra tên của mình, nghe thấy Bạch Minh Hi gọi hắn, hắn liền ngẩng đầu lên dùng ánh mắt đầy tròng trắng trừng mắt nhìn Bạch Minh Hi một hồi lâu.

“Đừng cho hắn qua đây!” Bạch Minh Hi cả kinh, lập tức trốn được ở phía sau Toàn Hiểu Vũ, hắn dù sao vẫn cảm thấy cái tên này không thân thiện với hắn lắm.

Toàn Hiểu Vũ cười cười, nhưng không có để ý đến hắn, cậu biết, Tạ Minh Hiên căn bản là không có làm gì cả. Quả nhiên, chỉ nhìn một hồi, Tạ Minh Hiên lại lần nữa xoay người đi, chơi với mấy món đồ chơi mà Toàn Hiểu Vũ từ trong không gian tìm được cho hắn.

“Cậu xem thử, có phải là cô ta hay không.” Sở Thiên thông qua mắt của Tiêu Tử Nhiên đem hình ảnh truyền cho Bạch Minh Hi.

Chỉ liếc mắt một cái Bạch Minh Hi liền “Ầy” một tiếng, sau đó phất tay đuổi như đuổi ruồi vậy: “Có..... Có thể... Là..... nàng.”

“Xác định thân phận.” Những lời này là Sở Thiên truyền cho tên bác sĩ.

Mà Tiêu Tử Nhiên bên kia đang tán gẫu với một người khác.

Vị kia chính là người đàn ông thoạt nhìn khôn khéo bên cạnh An đại tiểu thư, hắn tên Vệ Lí, thời điểm An đại tiểu thư khẩu bất trạch ngôn* (Ăn nói không biết lựa lời.) liền lễ phép gõ cửa đi vào, vừa vào cửa là liên tiếp thành khẩn xin lỗi.

Hơn nữa tỏ ý, tiểu thư nhà bọn họ tuổi còn nhỏ, hy vọng Tiêu Tử Nhiên đừng so đo, giao dịch vẫn có hữu hiệu, hắn có thể làm chủ, điều khiện vẫn là do Tiêu Tử Nhiên liệt kê ra danh sách, mọi người thảo luận một chút.

Phía bên kia xác định thân phận, Tiêu Tử Nhiên hiện tại cũng biết bọn họ không phải ăn nói lung tung, cho nên thành ý hợp tác cũng nhiều thêm vài phần, lập tức tỏ vẻ những cái này là chuyện nhỏ sẽ không so đo, nếu An đại tiểu thư kiên trì muốn ra ngoài, cũng không phải không thể, chỉ có hai điều cần yêu cầu.

Thứ nhất, An đại tiểu thư phải giữ quy tắc, một vài khu vực trung tâm của căn cứ Thự Quang là không thể bước vào, hy vọng nàng đừng đi xông vào để tránh đôi bên bất hòa.

Vệ Lí là người thông minh biết Tiêu Tử Nhiên đang cảnh cáo bọn họ đừng tùy tiện thăm dò bí mật của căn cứ Thự Quang, vì thế sảng khoái đồng ý, cam đoan bản thân sẽ coi chừng đại tiểu thư nhà mình.

Thứ hai, Tiêu Tử Nhiên sẽ phái người ‘bảo vệ’ an toàn của An đại tiểu thư, cho đến khi nàng trở về nơi được đặt biệt chỉ định cho nàng.

Điểm này, Vệ Lí cũng đồng ý, nhưng An đại tiểu thư lại không chịu, náo loạn một hồi, cuối cùng vẫn là Vệ Lí quyết định, sau cùng, nàng có thể rời đi, thuận lợi xuất hành.

Tiêu Tử Nhiên suy nghĩ một chút, gọi Bùi Thiên Hành đến dặn dò hắn như thế như vậy một phen, bảo hắn đi ‘bảo vệ’ An đại tiểu thư.

“Chậc, anh hiện tại càng ngày càng biết dùng người. Đại thủ lĩnh.” Những người khác vừa đi hết, Sở Thiên cũng chậm rãi xuất hiện trong văn phòng Tiêu Tử Nhiên. Có một số việc vẫn là giáp mặt nói tốt hơn.

Bùi Thiên Hành tuy rằng là sau này mới gia nhập nhưng hiện tại địa vị trong căn cứ cũng không thấp, lạnh lùng hờ hững, giá trị vũ lực cao, áp tràng rất tốt, thông minh, miệng đủ kín, sẽ không để tên hồ ly Vệ Lí kia đào được tin tức gì, quả thật là người thích hợp nhất.

Tiêu Tử Nhiên không thèm để ý lời khen ngợi mang theo chế giễu của Sở Thiên, thẳng thắn đi vào nội dung chính: “Danh sách và đàm phán đều giao cho cậu. Cái tên Vệ Lí kia không đơn giản, thuộc dạng kẻ tám lạng người nửa cân với Thái Viễn Hàn và Lôi Sư, chúng ta phải cẩn thận. Đúng rồi, người này cậu có tư liệu không?”

Sở Thiên lắc đầu: “Đại khái là người bên cạnh cha của An đại tiểu thư đi. Mạt thế đến khi tôi và Tiểu Bạch chưa chính thức bước vào trung tâm vòng luẩn quẩn, có rất nhiều chuyện chúng tôi không biết.”

“Cần giúp các người thăm dò một chút tình hình trong nhà không?” Tiêu Tử Nhiên biết lai lịch của Sở Thiên và Bạch Minh Hi không đơn giản, nếu không đơn giản, liền càng dễ dàng thăm dò. Đây là lòng quan tâm của tên bác sĩ đối với bạn bè.

Không ngờ, Sở Thiên lắc đầu cười: “Không cần. Đáng lẽ, tôi đang lo lắng, nhưng mà nhìn thấy An đại tiểu thư xuất hiện tôi trái lại yên tâm không ít. Không có lý do gì mà ngay cả vị An đại tiểu thư thích õng ẹo này sống tốt như thế, mà nhà tôi lại có chuyện.”

Tiêu Tử Nhiên phát hiện, trong dáng tươi cười kia có vài phần ngạo nghễ hiếm thấy, không phải từ trên cao nhìn xuống, mà là cái loại tự tin gia tộc mình đủ hùng mạnh.

Vì thế, Tiêu Tử Nhiên không hề rối rắm với chuyện này, mà chuyển sang nói cái khác: “Về việc trao đổi bí mật của tinh hạch, chúng ta vốn định sẽ công bố với nội bộ, hiện tại cứ y theo cái đó, chia cho bọn họ một phần.”

Sở Thiên gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến.

“Tôi đang không hiểu, kinh đô sao lại phái một vị đại tiểu thư như vậy đến, hiện tại —” Tiêu Tử Nhiên đẩy một phần văn kiện qua.

Sở Thiên tiếp nhận xem: “Dị năng giả cấp ba hệ trị liệu? Xem ra, bọn họ sau khi thu được bí mật của tinh hạch, có thể sẽ lập tức sử dụng.” Sở Thiên lại lật vài tờ, sau đó kinh ngạc nhìn Tiêu Tử Nhiên: “Bọn họ rất cao điệu, vừa tới căn cứ Thiên Trạch đã cứu chữa rất nhiều người. Loại tình báo này hẳn đã thu được từ sớm, anh sao hiện tại mới biết được.”

Tiêu Tử Nhiên bị hỏi đến xấu hổ, sự tồn tại của Sở Thiên đã nhắc nhở hắn, hắn chưa phải là một người lãnh đạo đủ tư cách.

“Bên kia rất phiền, không quá để bụng.” Lời này nghe vào cảm thấy cực kỳ chột dạ: “Thực ra tình báo từ sớm đã tới, nhưng vì vội chuyện khác, nên chưa xem qua.” Đối với hắn mà nói, nhanh chóng xây dựng và hoàn thiện căn cứ Thự Quang, so với việc quan tâm Thiên Trạch quan trọng hơn.

Nhưng mà, hắn hiện tại ý thức được mình sai rồi. Kẻ địch cũng tốt bạn bè cũng thế, chú trọng tình báo, chú ý hết thảy những cái cần chú ý, mới có thể kịp đối phó với bất kỳ tình huống nào.

Hắn sẽ tự kiểm điểm bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.