Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 6: Chương 6: Dị năng giả




Lúc cửa sắt mở ra, thanh niên tóc vàng cùng nam nhân đứng phía hắn, một trái một phải cố ý vô ý mà chặn ngay thang gác. Toàn Hiểu Vũ bước vào hành lang, khóe mắt cũng không đặt trên động tác của bọn họ. Cậu vẫn như trước làm bộ như không hề cảnh giác, bất động thanh sắc nói: “Cảm ơn.” Rồi sau đó làm ra vẻ muốn lên đi lên thang gác. “Đợi một chút.” Quả nhiên, nam nhân lập tức ngăn cậu lại: “Vì để tòa lầu này được an toàn, chúng tôi không thể tùy tiện để người đi vào, huống chi.....” Hắn dừng một chút, chỉa chỉa ống nước trong tay Toàn Hiểu Vũ: “Cậu còn mang theo vũ khí.” Mi tâm của Toàn Hiểu Vũ nhíu cũng không thèm nhíu, vẫn tỉnh bơ mà nói: “Nhưng mà tôi thật sự là tới tìm bác Lí.”

“Như vậy đi, chúng tôi nhìn dáng vẻ của cậu cũng không giống người xấu, trước vào nhà của chúng tôi, chúng tôi hỏi cậu một vài vấn đề, chờ xác nhận thân phận của cậu, rồi mới cho cậu đi, cậu cảm thấy như thế nào?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng ba người chắn trước thang gác không hề muốn nhúc nhích, khẩu khí của nam tử cũng có vẻ không cho phép từ chối. Hai người phía sau cậu mơ hồ có chút rục rịch, hình như chỉ cần Toàn Hiểu Vũ từ chối, bọn họ liền lập tức đi tới bắt người.

Toàn Hiểu Vũ tự hỏi vài giây, trên mặt lộ ra vẻ miễn miễn cưỡng cưỡng nói: “Không có biện pháp, kia cũng chỉ có thể làm theo.”

Nam tử có vẻ vô cùng cao hứng, đưa tay ra hiệu mời Toàn Hiểu Vũ. Mà hai người phía sau cậu lại có vẻ hơi thất vọng, bọn họ dường như càng hy vọng Toàn Hiểu Vũ có thể phản kháng. Dưới sự theo dõi của ba người, Toàn Hiểu Vũ đi vào trong phòng. Mùi hương trong phòng còn chưa bay hết, phòng tiếp khách như là vội vàng thu dọn vậy, vừa nhìn có vẻ như sạch sẽ, nhưng luôn có một loại cảm giác quái dị khiến người không thoải mái. Toàn Hiểu Vũ đứng ở cửa hơi ngừng lại, nam tử ở phía sau cậu lại đẩy cậu một cái, đẩy mạnh cậu vào trong phòng, thanh niên tóc vàng còn nhanh chóng đóng cửa lại, khóa trái.

Rốt cuộc cũng nhịn không được nữa sao? Toàn Hiểu Vũ trong lòng cười lạnh. Lúc này, một cánh cửa trong phòng mở ra, một cô gái xuất hiện, mặc quần áo nhà, mang theo sự khinh miệt cùng không kiên nhẫn lạnh lùng mà đánh giá Toàn Hiểu Vũ, trong miệng còn nói: “Lại thêm một người? Biểu ca khẩu vị của anh ghê thật, ầm ĩ đến mức em không thể ngủ được.”

“Không thể ngủ, cô có thể cùng anh đây ngủ a.” Thanh niên tóc vàng cười hì hì trêu đùa. Cô gái thiết một tiếng, trở mình xem thường, sau đó trở vào trong phòng, từ trong phòng đẩy ra một người ‘thịch’ một tiếng đóng cửa lại, sau đó lớn tiếng nói: “Các người nhỏ tiếng một chút! Đừng có làm ồn tôi.” Thanh niên tóc vàng chép chép miệng, làm ra vẻ mặt không thú vị. Hắn không có chú ý tới, một khắc cô gái đóng cửa lại, trong mắt nam tử trung niên hiện lên một đạo hàn quang.

Mà người bị đẩy ra kia lại mang theo dáng cười nịnh hót nói với trung niên nam tử: “Vĩ Quang a, người nhỏ không hiểu chuyện, cậu là anh họ của nàng, cậu đừng cùng nàng so đo.” Người này chính là lão thái thái mà Toàn Hiểu Vũ trước đó trông thấy, hẳn là chủ nhân của nơi này. Khi nhìn thấy lão thái thái Toàn Hiểu Vũ quả thật là ngạc nhiên, vốn cậu nghĩ rằng trung niên nam tử kia là cưu chiếm thước sào, lão thái thái chỉ sợ.....

Không nghĩ tới, bọn họ lại là thân thích. Hơn nữa mạt thế bùng nổ, lão thái thái không có đổi khác, cũng không có chết, này quả thật nằm ngoài dự đoán của Toàn Hiểu Vũ. Trung niên nam tử được gọi là Vĩ Quang cười cười: “Không có việc gì di nãi nãi, Niếp Niếp vẫn giống như trước, tôi vẫn nhường nàng mà người yên tâm.” Chuyện gia đình bình thường nhưng lại làm cho lão thái thái khẽ run rẩy, bà cúi đầu xuống, căn bản không dám đối mặt với trung niên nam tử, còn nhè nhẹ nói: “Vậy, ta đi nấu cơm cho các người ăn.”

“Được.” Nam tử cười gật đầu, lão thái thái như được đại xá vậy lộ ra sự linh hoạt mà tuổi này của bà không nên có, lập tức đi vào phòng bếp. “Ngồi đi.” Cái nam tử gọi là Vĩ Quang kia chỉa chỉa sô pha nói với Toàn Hiểu Vũ. Vẻ mặt lúc này của hắn đã buông lỏng, trong lời nói cũng có vẻ bừa bãi hơn nhiều. Thanh niên tóc vàng cũng trở nên càn rỡ, bỏ đi nguỵ trang hiền lành cười hắc hắc có vẻ vô cùng đáng khinh.

“Không ngồi, một hồi nữa tôi còn phải đi nhà bác Lí.”

“Bác Lí?” Trên mặt Vĩ Quang là dáng cười cổ quái: “Cậu không cần tìm hắn, hắn đã biến thành quái vật ăn thịt người.” Tâm trạng của Toàn Hiểu Vũ trầm xuống, tuy rằng cậu không thể xác định lời nói của Vĩ Quang có bao nhiêu phần là thật, nhưng biến thành tang thi là kết quả tệ nhất. Toàn Hiểu Vũ bỗng nhiên mất hết kiên nhẫn, không muốn tiếp tục cùng bọn họ diễn trò: “Một khi đã như vậy, tôi đi đây.” Trong chớp mắt liền trông thấy nam nhân cường tráng kia chắn ở cửa, Toàn Hiểu Vũ suy nghĩ, nên dùng bao nhiêu lực để không thoáng cái liền đập nát đầu của hắn. Rõ ràng là người dù sao cũng không phải tang thi, cậu không thể nào đập vỡ đầu một người sống mà không hề có chướng ngại tâm lý.

“Đã đến đây rồi cậu cho rằng mình còn có thể đi ra sao?” Thanh niên tóc vàng khinh thường mà đánh giá thân thể gầy yếu của Toàn Hiểu Vũ: “Đừng làm loạn, ngoan ngoãn nghe lời lão đại, sẽ không sai đâu. Bên ngoài có quái vật ăn thịt, chúng tôi có khả năng bảo vệ cậu.” Kỳ thật hắn cũng không hiểu lão đại vì cái gì hết lần này đến lần khác phải đòi chơi tên này, nữ nhân yểu điệu có cái gì không tốt, đáng tiếc lão đại nhìn cũng không thèm nhìn, nhưng đối với những tiểu nam hài kia lại cảm thấy hứng thú. Trong tòa nhà này không có mấy nam hài, đứa nhỏ Lí Nam kia bộ dáng coi như là đoan chính, kết quả, mới vừa đem đứa nhỏ kia ra làm, còn chưa kịp xuống tay, lại xuất hiện một cực phẩm tự đem mình dâng tới tận cửa.

Người này là hắn phát hiện ở trước mắt lão đại cũng có thể nói là lập một đại công a, tóc vàng vui mừng nghĩ. Toàn Hiểu Vũ không muốn cùng bọn họ nói lời thừa, ống nước trong tay vừa động, còn chưa kịp xuống tay, phía sau lại có tiếng cửa phòng ‘thịch’ một tiếng mở ra. “Anh Hiểu Vũ, không được tin tưởng đám người đó! Chạy mau! Anh chạy mau a!” Lí Nam? Toàn Hiểu Vũ quay đầu lại nhìn thấy Lí Nam, đồng tử của cậu lấp tức co rút lại. Vĩ Quang đưa một tay nắm lấy Lí Nam vừa lao ra khỏi phòng như đang xách một con gà con vậy, lời nói không chút để ý mang theo một tia kinh ngạc: “Yêu, vật nhỏ tỉnh sớm như vậy, không nên gấp gáp. Anh của mày và mày, chúng ta sẽ cùng nhau chơi, ngoan a.” Nói xong, liền đem Lí Nam kéo vào trong ngực mình. Lí Nam phát ra tiếng thét chói tai, ra sức đấm đá giãy giụa. Toàn Hiểu Vũ không chút chần chừ, ống nước trong tay hướng đầu của Vĩ Quang giáng xuống.

“Nha, không ngờ là một trái ớt nhỏ a! Nhìn lầm rồi.” Vĩ Quang đối với sự tập kích của Toàn Hiểu Vũ không chút lưu tâm, lời nói của hắn vừa dứt, ống nước trong tay của Toàn Hiểu Vũ đột nhiên biến nhuyễn, sau đó giống như sợi mì vậy sụp xuống. Vốn vũ khí có thể đập vỡ đầu tang thi không tốn chút công sức lại trong nháy mắt biến thành một sợi mì mềm nhũng. Vĩ Quang cười ha hả, vẻ mặt đắc ý. Hắn cẩn thận quan sát nét mặt của Toàn Hiểu Vũ, chờ mong sự khiếp sợ cùng hoảng hốt quen thuộc trên gương mặt xinh đẹp.

Hóa ra là kim hệ dị năng a! Kim hệ dị năng giả có được khả năng thao túng kim loại, bọn họ có thể đem kim loại biến thành hình dạng mà họ muốn, hợp lại, tách rời, sau đó lại hợp lại lần nữa. Mà năng lực này với kim hệ dị năng giả cường đại thậm chí có thể trực tiếp dùng kim loại chế tạo ra máy bay xe tăng vân vân.

Vĩ Quang không có đợi được Toàn Hiểu Vũ kinh sợ, mà lại phát hiện tốc độ của cậu đột nhiên biến nhanh, phía đó vung ống nước, sau đó sửa lại biến thành nắm tay, trực tiếp đấm vào mặt Vĩ Quang.

Vĩ Quang biến sắc, sau khi hắn có được dị năng đây là lần đầu tiên hắn gặp được người khi đối diện với dị năng còn có năng lực phản kháng. Tốc độ của Toàn Hiểu Vũ rất nhanh, Vĩ Quang đã không thể tránh được, vội vàng tạo ra khe hở, hắn nắm lấy Lí Nam trong lòng làm bia đỡ cho mình. Nắm đấm của Toàn Hiểu Vũ tới trước người Lí Nam, bỗng nhiên mở ra biến thành một trảo, Lí Nam liền thuận thế được cậu bắt trở về trong lòng mình.

Mắt thấy sự tình có biến, người đầu tiên phản ứng là nam nhân cường tráng, hắn lập tức từ phía sau lưng Toàn Hiểu Vũ đánh tới, nắm đấm cực đại đánh thẳng vào sau não của Toàn Hiểu Vũ. Toàn Hiểu Vũ phản ứng nhanh chóng, trở người chặn đánh, cũng là một trọng quyền, đồng thời không quên đem Lí Nam khiêng trên vai mình. Lưỡng quyền gặp nhau, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, xương cốt vỡ vụn, nam nhân cường tráng bay ra ngoài, ‘thịch’ một tiếng đập lên ván cửa, cửa chính lập tức xuất hiện một khe nứt.

Khi nam nhân cường tráng rơi xuống đất thì đầu chạm đất, cái cổ bị ép thành độ cung kỳ quái, lập tức không còn tiếng động. Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong vòng vài giây, cục diện đã xoay chuyển. Nam nhân cường tráng kia ngã xuống đất trong nháy mắt, thanh niên tóc vàng thấy rõ ràng, hắn cả kinh há to miệng, toàn thân không thể nhúc nhích. Toàn Hiểu Vũ cũng không có để ý hắn, xoay người hướng Vĩ Quang đánh tới. Sau khi chậm một hơi, Vĩ Quang đã phản ứng trở lại, hắn nâng tay phải lên, kim loại trong phòng toàn bộ bay lên. Đó là điềm báo kim hệ dị năng giả sử dụng kim loại công kích, Toàn Hiểu Vũ tăng tốc, bổ nhào tới cho Vĩ Quang một quyền ngay mặt.

Vĩ Quang làm một động tác né tránh, đồng thời toàn thân lui về phía sau, nương theo sức mạnh của Toàn Hiểu Vũ, toàn bộ sô pha bị lật ngửa. Vĩ Quang cũng thuận thế tránh được một quyền này của Toàn Hiểu Vũ. Cùng lúc đó, đồ dùng kim loại trong phòng tập trung lại, bay nhanh về phía Toàn Hiểu Vũ. Toàn Hiểu Vũ đem Lí Nam gắt gao ôm vào trong ngực lăn một vòng tiện tay bắt một cái ghế dựa trong phòng làm vật che chắn. Sau đó, Toàn Hiểu Vũ phát hiện mình đã đánh giá Vĩ Quang quá cao, khả năng thao túng kim loại của hắn không đủ nhanh nhạy hay có đủ lực sát thương như cậu đã nghĩ.

Toàn Hiểu Vũ lúc này mới ý thức được, bây giờ chỉ là sơ kỳ mạt thế, phần lớn dị năng giả đều dừng ở giai đoạn dị năng sơ cấp, thậm chí rất nhiều người còn chưa thể nắm vững cách sử dụng dị năng. Bởi vì vậy bằng vào việc tốc độ của cậu đột nhiên biến nhanh, lực đạo cũng lớn vô cùng và sự hiểu biết về kim hệ dị năng, đối mặt với Vĩ Quang cũng không cần phải giống như lâm vào đại dịch. Toàn Hiểu Vũ thoải mái tránh thoát sóng công kích đầu tiên của Vĩ Quang, đã có người kêu thảm thiết. Thì ra là thanh niên tóc vàng, do biến cố quá nhanh, chỉ số IQ của hắn theo không kịp, dưới tình huống không có khả năng né tránh bị kim loại ngộ thương, lúc này một cây kéo sắt bén đang cắm vào cái mông của hắn, một lưỡi dao cạo râu dừng trên lỗ tai, mặt khác còn có một ít miệng vết thương nhỏ nhưng không nghiêm trọng, dù sao, hắn chỉ là bị ngộ thương mà không phải là nhân vật mục tiêu. Toàn Hiểu Vũ không hề do dự, lần thứ hai đánh về phía Vĩ Quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.