Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 138: Chương 138: Người không được hoan nghênh




“Nếu như, hắn lại biến trở về bộ dáng trước kia thì làm sao bây giờ? Hoặc là, hắn dứt khoát biến thành một người khác, trở thành kẻ địch, nên làm cái gì bây giờ? “Toàn Hiểu Vũ hỏi lại.

Nếu là trước kia, quan tâm của Toàn Hiểu Vũ đối với Tạ Minh Hiên là kiên nhẫn khuyên bảo và đồng tình, có lẽ còn thêm vài phần áy náy.

Nhưng mà, hiện tại đã hoàn toàn khác biệt, không nói đến Tạ Minh Hiên từng cứu bọn họ, mấy ngày này sớm chiều ở chung, gần như chưa từng chia tách. Bọn họ vẫn luôn nuôi Tạ Minh Hiên trí lực thấp như một đứa nhỏ, phần tình cảm này, từ sớm đã không thể so với lúc trước.

Nếu như hắn nằm ở tình huống trước, có thể còn có biện pháp. Nếu như là loại thứ hai thì sao? Toàn Hiểu Vũ vừa nghĩ thôi đã cảm thấy có chút khó mà đối mặt.

Cho nên, cậu trước giờ luôn không phản bác quyết định gì của Sở Thiên, lúc này đây, lại có chút khư khư cố chấp.

“Hiểu Vũ, đây là chuyện không có biện pháp nào khác.” Sở Thiên trầm mặc một hồi, lúc này mới than thở nói: “Không thể bởi vì chúng ta sợ liền ngăn cản hắn tiến hóa. Chúng ta tiến hóa, nhóm dị năng giả khác cũng chậm rãi tiến hóa, mà kẻ địch của chúng ta — tang thi, chúng nó cũng đang tiến hóa!”

Toàn Hiểu Vũ hồi lâu không nói, kỳ thật, từ khi gặp được Ny Tử, cậu liền phát hiện ra nhược điểm của Tạ Minh Hiên, nhưng mà xuất phát từ tình cảm, cậu lựa chọn cố tình quên đi, mà hôm nay, Sở Thiên đang ép cậu phải đối mặt với vấn đề.

Cậu trầm mặc thật lâu thật lâu, chỉ nhìn chằm chằm nước suối ngẩn người. Cuối cùng, gật gật đầu.

Sở Thiên ôm cậu, hôn trán cậu, hắn hiểu được, cậu đã rất quyết tâm mới đưa ra quyết định này.

Sau đó, bọn họ trở lại trước nhà nhỏ, đem tinh hạch của Ny Tử giao cho Tạ Minh Hiên.

Thứ này vốn là một trong những thức ăn của hắn, lại là thứ mà Ny Tử để lại, làm hắn cảm thấy không hiểu vì sao lại bi thương và thân thiết, Tạ Minh Hiên tỉnh tỉnh mê mê, cuối cùng ăn tinh hạch của Ny Tử.

Tiến hóa cũng không có lập tức dữ dội như Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ đã dự đoán ngược lại Tạ Minh Hiên lâm vào ngủ say.

Trước khi luận lần tiến hóa nào của hắn, cũng không có xuất hiện tình huống như vậy, tim của Toàn Hiểu Vũ không khỏi lập tức nhảy lên cuống họng.

Vì thế mấy người thay nhau kiểm tra, bao gồm Lí Nam và Bạch Minh Hi, cũng không có nhìn ra là bệnh gì.

Dù sao cũng là tang thi không phải con người, mọi người lại không có kinh nghiệm đặc biệt gì, chỉ có thể thay phiên nhau canh giữ để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.

Mà bên ngoài, tình hình xảy ra biến hóa vi diệu.

Trải qua một phen gây sức ép do Tô Mạc Húc gây ra, Tướng quân hiểu, thí nghiệm bí mật ở tầng hầm trường học không thể tiếp tục được nữa, hắn phải nhanh chóng đem hết thảy ở nơi đó dời đi.

Nhưng mà, phiền toái chính là, bị vấy máu là dinh thự của người đứng thứ hai căn cứ Lê Minh, Tướng quân tuy là người đứng đầu căn cứ, nhưng cũng không thể một tay che trời.

Nếu như Cố Bộ trưởng dùng toàn lực điều tra, rất nhanh sẽ tìm tới trường học. Dù sao, Cố Bộ trưởng có được quyền lợi và tài nguyên chỉ xếp sau hắn. Mà Tô Mạc Húc mang theo nhiều quái vật lớn như vậy, không thể không có để lại dấu vết.

Lúc này, Tướng quân không biết chính là, Cố Bộ trưởng bên kia, đã bắt được một người biết được nửa câu chuyện.

Mà đối với đoàn người Sở Thiên này, trong lòng Tướng quân đã nổi lên sát ý, bao nhiêu năm làm người đứng ở vị trí cao nhất đã nói cho hắn biết — mấy người này tuyệt đối không thể lưu!

Nhưng mà, nên làm thế nào dưới tình huống vừa thu được bí mật của tinh hạch vừa diệt trừ bọn họ?

Bên kia, đối với Cố Bộ trưởng mà nói, đây là quân cờ có lợi nhất hiện tại của hắn. Tổn thất đêm nay có lẽ cũng là cơ hội của hắn, làm thế nào để mượn chuyện này khiến hắn có thể thu được càng nhiều quyền lợi trong cục diện của căn cứ Lê Minh, làm thế nào để cướp lấy càng nhiều tài nguyên từ trong tay Tướng quân, là lo lắng hàng đầu của hắn ở thời điểm này.

Tiếp theo, đó là bí mật của tinh hạch. Thân là dị năng giả, bí mật này bất kể thế nào hắn cũng phải đạt cho bằng được. Về phần đoàn người Sở Thiên sau cùng là sống hay là chết không phải là chuyện hắn muốn quan tâm.

Chỉ là, trước khi hắn đạt được hết thảy, Sở Thiên nhất định phải sống!

Vì thế, song phương đều mang ý xấu, ở thời điểm đám người Sở Thiên biến mất trong dinh thự, đã bắt đầu một vòng bố trí mới.

Nhìn nhìn thời gian, chín giờ sáng, mặt trời đã lên cao. Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ lúc này mới quyết định từ trong không gian đi ra, dù sao thì cũng không thể ở thời gian quá dài không lộ diện.

Chỉ là, Tạ Minh Hiên lâm vào ngủ say, bọn họ lúc đó là ba người vào trong tòa nhà, toàn bộ thế giới đều trông thấy, không thể chỉ có hai người đi ra, một người khác thì đột nhiên bốc hơi.

Vì thế cuối cùng chỉ có thể ấm ức Bạch Minh Hi, mặc quần áo mà thường ngày Tạ Minh Hiên hay mặc, tự bao bản thân thành một cái kén.

Cũng may Tạ Minh Hiên trước giờ chưa từng lộ mặt, những người khác chưa hề thấy qua bộ dáng của hắn, nghe hắn nói chuyện. Cho nên Bạch Minh Hi chỉ cần bọc cho thật kín rồi đi theo hai người bọn họ là được, rất dễ nhập vai, chỉ là bởi vì che quá kín khiến hắn hơi khó chịu mà thôi.

Vì thế, Sở Thiên lại trở thành đối tượng để hắn trút giận, bị hắn lải nhải bên tai liên hồi.

Trước khi rời khỏi không gian, Sở Thiên nghiêm túc nói với hai người: “Trải qua chuyện đêm qua, bên ngoài sẽ thay đổi một cách triệt để. Chúng ta không thể dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm việc, tình huống trở nên có chút ác liệt.”

Lời vừa dứt mặt của hai người Hiểu Vũ liền nghiêm túc.

“Cao tầng của căn cứ Lê Minh, đại khái sẽ muốn giết người diệt khẩu đi!” Bạch Minh Hi đoán.

Sở Thiên gật gật đầu: “Loại thí nghiệm bí mật này, nhất định sẽ có cao tầng căn cứ tham gia trong đó, hiện tại, những người đó nhất định là đứng ngồi không yên.”

“Vậy...... Cố Bộ trưởng này.....” Bạch Minh Hi chần chờ nói.

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Tôi thấy hắn không giống biết rõ mọi chuyện. Chỉ có điều người này khẳng định sẽ vì lợi ích mà bất ký lúc nào cũng sẽ bán đứng chúng ta. Chỉ dựa vào bí mật của tinh hạch, thế lực của chúng ta quá mức đơn bạc.”

“Nguyên bản, bất kể thế nào, xuất phát từ sự kiêng kị sức mạnh của chúng ta và bảo tồn thực lực của bản thân, bọn họ chưa từng cần thiết vì bí mật của tinh hạch mà cứng đối cứng với chúng ta. Mà hiện tại thì khác, vì để bảo toàn bí mật của bọn họ, bọn họ có thể sẽ không tiếc cái giá nào đem chúng ta chôn ở nơi này.”

“Đệt!” Bạch Minh Hi mắng một tiếng.

“Vậy..... Hai người ở trong không gian đừng đi ra ngoài, tôi có thể một mình rời khỏi căn cứ, tốc độ của bọn họ chưa hẳn sẽ đuổi kịp tôi.” Toàn Hiểu Vũ cau mày nói.

Sở Thiên lắc đầu, chỉ nói một câu đã đánh tan suy nghĩ này của Toàn Hiểu Vũ: “Bọn họ có vũ khí nóng, đến lúc đó vì để truy sát em nhất định sẽ ném bom...... Cái mảnh đất tồi tàn này, lại phải gặp thêm một lần tai ương. Hiểu Vũ, không gian vĩnh viễn không phải cách giải quyết triệt để.”

“Chúng ta đi ra ngoài đi, nghĩ biện pháp, truyền một số tin tức cho Kinh Đô. Chỉ có điều, tôi càng hy vọng chính là, động tĩnh chúng ta tới nơi này lớn như vậy, Kinh Đô bên kia sẽ phát hiện.”

Khi nói chuyện, ba người đồng loạt xuất hiện ở trong căn phòng đã khóa trái.

Cánh cửa mở ra, ngoài phòng đã sớm có người đứng ở đó đợi.

Ba người nhìn nhau một cái.

Vốn, người tới đón tiếp bọn họ hẳn là quản gia, thế nhưng, quản gia đêm qua đã chết, có chút đáng tiếc.

Hiện tại, đứng ở chỗ này cung kính chờ đợi ba người là thị vệ trưởng bên người Cố Bộ trưởng, là một hỏa hệ dị năng giả cấp ba.

Thái độ hắn đối với ba người coi như cung kính, đợi hồi lâu cũng không có chủ động bước tới quấy rầy, mà là chờ mấy người Sở Thiên tự mình mở cửa đi ra.

Trông thấy người, hắn lễ phép ân cần thăm hỏi thay Cố Bộ trưởng, sau đó truyền đạt lời mời của Cố Bộ trưởng.

Tất cả đều trong vòng dự đoán, Sở Thiên không nói thêm gì, tự nhiên đi theo thị vệ trưởng. Toàn Hiểu Vũ đứng ở bên cạnh Sở Thiên, mà Bạch Minh Hi chỉ cần sắm vai Tạ Minh Hiên im hơi lặng tiếng, đi theo phía sau hai người là được.

Đi vào phòng họp của chủ trạch, ánh mắt đầu tiên đã trông thấy Cố Bộ trưởng, vị ông lớn này mấy ngày nay chưa từng nhàn rỗi, cứng rắn nhịn hết hai đêm, hiện tại mí mắt phù thũng, hai mắt đỏ bừng, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo lễ phép chào hỏi ba người.

Nhưng mà ở trong này, Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ còn trông thấy một người phi thường không tưởng được!

Gia Luân Hủ!

Tên này thật sự là một con gián! Toàn Hiểu Vũ cảm thán, trải qua tai họa lớn, vài lần đánh nhau, tên này lại có thể bình yên vô sự sống đến ngày hôm nay. Nghĩ đến đây, ở trước mặt người gián này cảm thấy mình kiếp trước chết cũng không tính là oan!

Liền ngay cả Sở Thiên cũng nhìn Gia Luân Hủ thêm vài lần, chẳng qua, hắn quan sát cẩn thận hơn. Người trước mặt không hề giống như bộ dạng chật vật khi bị bắt làm tù binh trước đó, hiện tại một thân tây trang, tinh thần rạng rỡ phơi phới, dị năng vốn đình trệ đã mơ hồ có dấu hiệu muốn thăng cấp.

Mà cánh tay từng bị Toàn Hiểu Vũ chặt đứt, hiện tại không biết là mới mọc ra hay là gắn một thứ gì đó vào, rắn chắc khoẻ mạnh, chỉ là, cánh tay hắn giấu ở trong tây trang, trên tay còn mang một đôi găng tay, một chốc nhìn không ra là cái gì.

Lúc này, hắn đang cười vui vẻ chào đón ba người, nhưng mà trong ánh mắt vẫn không thể che lấp được oán độc.

Mà bên người hắn, lúc này cũng là một nhân vật cực không được ba người hoan nghênh — con gái của Tướng quân!

Xung đột của hôm qua và lời nói uy hiếp của cô ta vẫn còn văng vẳng trong đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.