Khi xuống tới lầu một, Toàn Hiểu Vũ đem mọi thứ sắp xếp sơ qua, đem những thứ thường dùng lấy ra, thịt tươi các thứ vẫn đặt trong tủ lạnh, trong phòng trữ vật chừa một vài gói thức ăn nhanh, chút gia vị và gạo. Những thứ để ở ngoài đại khái cũng đủ để hai người ăn một tháng. Thời điểm Lí Nam ở trên lầu hưng phấn đạt được mong muốn cảm thấy thỏa mãn vô cùng không còn tiếp tục đưa ra yêu cầu tùy hứng như quét sạch lầu một, lầu một cơ bản bảo trì được dáng vẻ vốn có.
Vì thế hai người lại chạy xuống tầng hầm, hai ngày trước chưa kịp thăm dò chỗ đó. Trong tầng hầm lấy gạo là chính, Toàn Hiểu Vũ cảm thấy vui mừng, dù sao người Trung quốc, trong mạt thế có thể ăn được món chính này, có thể nói so với ăn mì ăn liền hạnh phúc hơn một vạn lần. Nhớ tới kiếp trước ba bữa ăn như không ăn, cho dù cậu là dị năng giả có năng lực chiến đấu, cũng không chắc rằng mỗi bữa đều có thể ăn no. Phần lớn thời gian, bọn họ chỉ có thể ăn bánh mì vừa thô vừa cứng hoặc là thịt dị thú sấy khô cứng đến mức có thể chọi chết người, có một chén mì ăn liền nóng hầm hập chính là mỹ vị nhân gian.
Toàn Hiểu Vũ ở trong lòng tính toán một chút, nếu những thực phẩm này có thể bảo quản kỹ lưỡng, cũng đủ cậu và Lí Nam ăn no uống đủ trong nhiều năm, nếu tiết kiệm một chút, mười năm cũng không có vấn đề gì. Lí Thuận Vĩ thận trọng chuẩn bị thật sự rất đầy đủ, hơn nữa ngay lúc đó Lí Thuận Vĩ cũng không biết mạt thế sắp đến nên những thứ mua cho Toàn Hiểu Vũ đều là những thứ tốt.
Toàn Hiểu Vũ thậm chí tìm được trong góc có một đống dược phẩm, nhưng phần lớn đều là thuốc không theo toa, chủ yếu dùng để ứng phó với cảm mạo sốt và bị thương ngoài da. Xem ra, về sau phải tìm cơ hội đi đến bệnh viện một chuyến. Sinh tồn trong mạt thế, chất kháng sinh ắt không thể thiếu, nếu không, tùy tiện một chút ngoại thương cũng có thể bởi vì bị nhiễm trùng dẫn đến chết người. Thiết kế của tầng hầm rất chặt chẽ vẫn là phong cách boong-ke của Lí Thuận Vĩ, chiếm gần ba trăm thước vuông của biệt thự, không gian tầng hầm phi thường lớn, cho nên Lí Thuận Vũ tạo ra một cái phòng trong phòng, có phòng vệ sinh có phòng nghỉ, chủ yếu nhất chính là dùng để đặt vật phẩm quý giá giấu trong phòng bảo vật, phòng giấu bảo vật lại có một bộ thiết bị an toàn độc lập khác.
Mở ra phòng giấu bảo vật, thứ bên trong Lí Thuận Vĩ chưa từng động qua, toàn bộ đều được đặt theo dáng vẻ vốn có của nó, có thể thấy hắn đối với những vật trong phòng này có bao nhiêu quý trọng.
Thấy những thứ bên trong, Toàn Hiểu Vũ mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là phú hào ẩn hình. Cậu từ nhỏ liền chịu ảnh hưởng của cha, đối với đồ cổ đương nhiên có chút hiểu biết, mấy thứ này động một cái liền ngàn vạn đến trăm triệu, Lí Thuận Vĩ hiển nhiên có tiền hơn Toàn phụ. Lúc này, Toàn Hiểu Vũ đối với thân phận của Lí Thuận Vĩ sinh ra một chút nghi ngờ. Dưới tình huống bình thường, tài phú như vậy cần nhiều năm tích lũy, thế nhưng cậu chưa bao giờ nghe cha nói về quá khứ của bác Lí.
Cậu cũng luôn không rõ, Lí Thuận Vĩ rõ ràng có rất nhiều tiền, lại muốn ở cái khu nhà bình dân sống qua ngày. Ngay cả Lí Nam cũng vô cùng hiểu chuyện và tự lập, một chút cũng không có bộ dáng của thiếu gia nhà giàu. Những nghi ngờ này sau khi Toàn Hiểu Vũ nhìn thấy bên trong có một lượng lớn vũ khí lạnh và vài khẩu súng liền lên đến đỉnh điểm. Nếu nói, vũ khí lạnh là đồ cổ, vậy súng thì giải thích như thế nào? Súng tiểu liên mini*, súng lục*, thậm chí còn có một khẩu súng bắn tỉa*. Súng ống được bảo quản rất khá, có thể thấy được sự yêu quý của chủ nhân. Cái tủ nhỏ dưới tầng súng ống là từng hộp từng hộp đạn ứng với từng khẩu súng.
Toàn Hiểu Vũ liếc nhìn Lí Nam một cái, Lí Nam đối với những thứ này đều có vẻ tò mò và kinh ngạc, hiển nhiên từ trước đến giờ nó cũng chưa từng tới chỗ này bao giờ. “Trước đó em chưa từng thấy qua sao?” Toàn Hiểu Vũ vẫn nhịn không được hỏi một câu. Lí Nam lắc đầu: “Không có, chỉ có nơi này ba ba không cho phép em vào. Anh Hiểu Vũ sao chỗ này lại có súng?”
Toàn Hiểu Vũ cười khổ lắc đầu, xem ra, Lí Nam cũng không hoàn toàn biết rõ cha của nó. Sau khi Lí Thuận Vĩ chết, có một số việc, dường như vĩnh viễn cũng không có đáp án. Toàn Hiểu Vũ tiến lên cầm lấy súng kiểm tra thử cùng với cái Lí Thuận Vĩ đặt trong két sắt là một loại. “Mặc kệ là vì cái gì, mạt thế cũng đã đến rồi, có súng là chuyện tốt.” Súng lục trong nháy mắt từ trong lòng bàn tay của Toàn Hiểu Vũ biến mất, cậu bỏ vào không gian.
Suy nghĩ một chút, Toàn Hiểu Vũ cúi đầu hỏi Lí Nam: “Em có muốn lấy một khẩu phòng thân không?” Lí Nam lắc đầu: “Em không biết dùng thế nào, em cũng không thích súng.” Tay nó chỉa chỉa trong ngực, em có cây đao của ba ba. Lần trước Toàn Hiểu Vũ đưa đoản kiếm cho nó, nó vẫn luôn giấu trên người một phút cũng không rời. Toàn Hiểu Vũ gật đầu, đưa ra súng ống đạn viên toàn bộ cho vào không gian. Sau đó cậu ở trong đống vũ khí lạnh chọn chọn bỏ bỏ, chọn một cây Nhật Thức*, thứ này chém đầu rất thuận tay, là lợi khí dùng để đối phó tang thi.
Cậu rút bả đao từ trong vỏ ra, mới phát hiện này không phải là đồ cổ, mà là sản phẩm của hiện đại, thân đao là một loại hợp kim đặc biệt, lưỡi đao mỏng mà bền chắc, có đặc thù của sản phẩm công nghệ cao thời hiện đại. Bởi vì vô cùng sắc bén thân đao lóe sáng hàn quang. Cậu cảm thấy, cái này càng giống như sản phẩm quân công của quân Nhật. Hiện tại, Toàn Hiểu Vũ lười nghi ngờ và tự hỏi thân phận của Lí Thuận Vĩ, dù sao cũng sẽ không có đáp án. Cậu nghĩ nghĩ nói với Lí Nam: “Anh đem mấy thứ này thu hồi, dù sao thứ ba ba em thích cũng nên đặt ở trong không gian đi.”
Con mắt Lí Nam sáng lấp lánh gật đầu, nó lo lắng nhất chính là không gian của anh Hiểu Vũ không đủ dùng, hiện tại anh Hiểu Vũ nói còn có chỗ, nó đương nhiên là vô cùng vui vẻ. Rốt cục cũng có thể đem toàn bộ vật tư thu vào hết, giống như đem thứ quý giá toàn bộ nhét vào trong túi áo của mình vậy, Lí Nam nhất thời tràn ngập cảm giác an toàn và thỏa mãn. Trở lại lầu một, Lí Nam bởi vì tâm tình rất tốt, liền vô cùng cao hứng đi làm cơm. Toàn Hiểu Vũ thấy thời tiết thay đổi thất thường và điện nước lại chưa cắt liền quyết định trữ nước.
Trong không gian mặc dù có sông nhỏ, nhưng nếu dùng nước đó tắm thì không thành vấn đề chỉ là không biết có đủ uống hay không, nếu dùng cũng không biết nên giải thích với Lí Nam như thế nào. Trước trữ chút nước rồi tính sau. Vì thế Lí Nam hưng khởi đi nấu cơm, Toàn Hiểu Vũ thì chạy đi tìm đồ đựng nước, bắt đầu công trình trữ nước. Ngày này, dưới sự bận rộn của hai con kiến dọn nhà cứ thế mà qua.
Ban đêm.
Lí Nam đã ngủ yên trong phòng. Toàn Hiểu Vũ lại tiến vào không gian. Bên phải sân là bãi đất trống đang chồng chất các vật tư. Toàn Hiểu Vũ không có lòng dạ nào mà kiểm tra chúng nó, trực tiếp đi tới chỗ đặt miếng thịt. Vốn Toàn Hiểu Vũ muốn xem thử, trình độ hư thối của thịt trong không gian và bên ngoài có chênh lệch không. Thế nhưng, khi cậu nhìn thấy miếng thịt vẫn còn tươi non liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vốn thịt là thịt đông lạnh, không có tươi mới như vậy, nhưng hiện tại miếng thịt mà Toàn Hiểu Vũ trong thấy giống như là thịt vừa mới cắt ra từ trên mình heo sống vậy, cái loại cảm giác tươi ngon rất khó để hình dung.
Đây là chuyện gì? Toàn Hiểu Vũ cầm lấy miếng thịt lên ngửi thử, là thịt tươi có mùi máu, không có mùi lạ gì hay mùi thối rửa. Chuyện quá mức đột ngột, Toàn Hiểu Vũ đứng tại chỗ mờ mịt nửa ngày. Cuối cùng, cậu mang theo miếng thịt từ trong không gian đi ra, ôm lấy quyết tâm và dũng khí to lớn đến phòng bếp đem miếng thịt đi luộc. Cậu muốn ăn thử xem sao.
Nước thịt sôi lên nhìn vô cùng ngon miệng, Toàn Hiểu Vũ mang theo tâm tình phức tạp ăn sạch nó. Lúc này, Toàn Hiểu Vũ tưởng tượng ra đủ loại tình trạng sẽ xảy ra, đau bụng, ngất xỉu thậm chí hộc máu...... Thế mà, tất cả những cái đó đều không phát sinh! Cậu vẫn bình yên vô sự, thậm chí, cậu nhạy cảm cảm nhận được sức lực trong cơ thể hình như được bổ sung lại đôi chút. Xem chừng trước mắt cái không gian này không chỉ có công năng giữ tươi, dường như còn thêm vào một công năng làm ngon a. Thực phẩm giấu trong không gian thoạt nhìn không có gây tổn hại gì với cơ thể, Toàn Hiểu Vũ tâm treo cao cuối cùng cũng thả xuống.
Ngày mai, tốt nhất là ra ngoài quan sát thử hoàn cảnh chung quanh của tiểu khu, cả ngày hôm nay, bên ngoài biệt thự hoàn toàn không có gió thổi cỏ lay gì. Theo lý mà nói, cả một khu biệt thự không có khả năng không có một người. Mặc kệ là tình huống gì, tóm lại sẽ có người đi ra ngoài hoạt động hoặc là đi ra xin giúp đỡ mới đúng. Với lại, ngày đó Toàn Hiểu Vũ đối với chuyện cửa chính tiểu khu bị phá hỏng vô cùng để ý. Chung quy cảm thấy đó là dấu hiệu tiềm ẩn chuyện xấu thậm chí là nguy hiểm. Hiện tại cậu thầm nghĩ muốn cùng Lí Nam ở lại trong này an toàn vượt qua mấy tháng, sau đó đi về phương Bắc tìm khu an toàn. Trước khi nội thành bị oanh tạc rời đi.
Chỗ hiện tại mà Toàn Hiểu Vũ ở chính là thành phố phồn hoa bậc nhất của S thị, số lượng dân cư khổng lồ mà phức tạp. Theo sự biến dị ngày càng trầm trọng của thời tiết, thiên tai thêm nhân họa, thành phố này biến dị càng ngày càng nghiêm trọng, tang thi càng ngày càng nhiều, thành phố này cũng chính là nơi xuất hiện tang thi cấp hai và tang thi cấp ba sớm nhất.
Sau mạt thế chính quyền và quân đội tổ chức lần nữa, đại khái là sau nửa năm, vì để phòng ngừa đàn tang thi tại đây khuếch trương ra ngoài, liền dùng hỏa tiễn oanh tạc nơi này. Cho nên, Toàn Hiểu Vũ tính ở trong biệt thự trải qua ba tháng thời tiết quỷ dị, sau khi thời tiết có xu thế trở lại bình thường và trước khi quân đội oanh tạc thành phố này, mang theo Lí Nam rời đi. Càng đi về phương Bắc, số lượng tang thi và quái vật tương đối ít. Dọc theo đường đi có các khu an toàn do đủ loại thế lực to nhỏ thành lập. Cậu của kiếp trước chính là cùng nhóm đồng bạn dựa vào căn cứ của một thế lực nhỏ, gian nan sinh tồn.
Đời này, cậu muốn chạy xa hơn một chút đến nơi an toàn hơn một chút. Sáng sớm hôm sau, Toàn Hiểu Vũ tính đi ra ngoài một chuyến. Thứ nhất đi xem thử hỗn loạn bên ngoài đã tới trình độ nào rồi, thuận tiện nhìn xem có thể thăm dò chút tin tức không, thứ hai, có không gian duy trì, cậu muốn tận lực đi tìm nhiều vật tư một chút, đặc biệt là dược phẩm, sau mạt thế nó trở thành vật phẩm quý giá và khan hiếm nhất. Lần này cậu không tính mang theo Lí Nam, trong biệt thự khá an toàn, chỉ cần Lí Nam không chủ động mở cửa, trừ phi đối phương có vũ khí hạng nặng thì tuyệt đối không thể vào được. Cho dù là kim hệ dị năng giả đi nữa khi đối phó với nhiều tấm thép dày như vậy cũng nhất định chịu không nổi.
Huống chi, kim hệ dị năng giả cũng không phải cải trắng. Trước khi đi, cậu khó có được dong dài một lần dặn dò Lí Nam, tuyệt đối không thể mở cửa, bất kỳ kẻ nào đến cũng không mở, không cần để ý đến những lời cầu xin, nó là một đứa nhỏ căn bản không thể giúp được người khác cái gì, còn khiến mình rơi vào nguy hiểm. Nếu như nhà gặp phải công kích, liền trốn dưới tầng hầm. Phòng ngự của tầng hầm và thiết bị cũng đầy đủ, Toàn Hiểu Vũ tận lực để lại thực phẩm ở nơi này, đủ cho một người sử dụng trên một tuần.
Lí Nam hiểu chuyện, không có đòi cùng Toàn Hiểu Vũ rời nhà, Toàn Hiểu Vũ nói cái gì cũng ngoan ngoãn đáp ứng, hơn nữa còn cam đoan mình dưới bất kỳ tình huống nào cũng tuyệt đối sẽ không chủ động mở cửa. Hơn nữa nó còn dặn ngược lại Toàn Hiểu Vũ phải chú ý an toàn, cố gắng sớm đi sớm về, nó sẽ luôn ở nhà chờ cậu về.
HẾT CHƯƠNG 13
Súng tiểu liên mini:
Súng lục:
Súng bắn tỉa:
Nhật Thức: