Một người, một quả cầu, nhiều lần luân phiên phối hợp ra vào không gian tới tới lui lui, không bao lâu, Hạ Tử Trọng liền quang vinh thu gom hết ve chai trong tầng ba!
Về phần cái phòng cuối cùng được người quân đội chăm chút kỹ lưỡng, Hạ Tử Trọng tuy có gắn bom nhỏ ở trên kia, nhưng nơi đó là gian phòng duy nhất không bị nổ tung, có thể thấy được gian phòng kia rất quan trọng. Bất quá trong đây, thứ mấu chốt nhất và cũng quan trọng nhất đã bị người quân đội lấy đi, đồ còn dư lại bọn Hạ Tử Trọng có lấy cũng vô dụng, vì vậy hai người quyết định từ bỏ gian phòng kia.
Lần thứ hai trở lại không gian, Hạ Tử Trọng trực tiếp chạy đến cái hầm dưới đất lựa mấy trái bom hẹn giờ uy lực mạnh mẽ.
“Anh lấy chúng nó chuẩn bị làm gì thế?” Phương Hách tò mò nhìn Hạ Tử Trọng thao túng mấy vật nguy hiểm đó.
Hạ Tử Trọng chỉ chỉ bạch cầu: “Anh định đem chúng nó gắn vào xưởng quân sự, để nổ chết đám biến dị thực vật đó.”
“Nổ biến dị thực vật?” Phương Hách kinh ngạc.
“Trong thân thể thực vật biến dị hẳn phải có thứ giống tinh hạch, lần trước bạch cầu cũng là ăn tinh hạch của bọn nó mới thăng cấp. Cái nhà máy quốc phòng kia bây giờ bị thực vật biến dị chiếm lĩnh, giữ lại không biết có nguy hiểm ngầm gì không, còn không bằng thừa dịp chúng nó đi ra cho nổ tan xác.”
Tuy rằng Hạ Tử Trọng cũng biết không thể triệt để giết chết chúng nó, nhưng thử một chút dù sao cũng tốt hơn cái gì cũng không làm, hơn nữa chỗ đó quá nguy hiểm, giữ lại cũng là gieo vạ, không bằng cho nổ hết đi.
“Được! vậy chúng ta thử xem!”
Bây giờ vũ khí hỏa lực trong tay Hạ Tử Trọng có rất nhiều, cho nổ tung nhà máy là điều chắc chắn, mà quân đội cũng bỏ qua nơi đó, thứ hữu dụng có thể lấy trên cơ bản cũng đã lấy đi, nổ thì nổ.
Để bạch cầu đến địa điểm chỉ định, Hạ Tử Trọng mang theo phương tiện chiếu sáng lấy bom ra, sắp xếp gọn gàng, rồi về lại không gian, bạch cầu tiếp tục nhảy đến chỗ khác.
Chờ tất cả bom đều đặt tốt Hạ Tử Trọng đốt một cây pháo sáng, ném xuống tầng hầm tầng ba, mình thì chạy về không gian. Mặt khác, bạch cầu ở một bên trông quả bom, chờ đợi thực vật biến dị xuất hiện.
Thực vật biến dị mới sáng sớm ngày đó rời đi, nên bây giờ chưa đi xa. Bởi vì trong nhà máy quốc phòng có âm thanh truyền ra, nhóm thực vật biến dị theo bản năng cho rằng bên trong sẽ xuất hiện đồ ăn mỹ vị, giống như món ngon mấy ngày trước.
Lúc nghe động tĩnh, những nhánh xúc tua màu đen giống như rắn rết, từ bốn phương tám hướng bò tới.
Lần này bạch cầu không gấp gáp lập tức trở về không gian, mà là chờ đám dây leo và rễ của nó ngập tràn khắp phòng, mới “phốc” một tiếng nhảy lên nút bấm, lắc người một cái trở lại không gian.
Hạ Tử Trọng chỉ đặt thời gian đếm ngược mười giây, cho dù sau đó có dây leo đụng vào nút lệnh cũng không có tác dụng gì.
Phu phu hai người lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, yên lặng đếm ngược mười giây, lập tức ở góc Tây Bắc xưởng quân sự chợt rung lên, tiếng nổ kinh thiên động địa một tiếng, lại một tiếng, giống như động đất đang diễn ra, suốt mười mấy phút mới yên tĩnh lại.
Hai người Hạ Tử Trọng không biết bên kia thế nào rồi liền thấy bạch cầu đang uốn éo bên cạnh gấp gáp, lắc người một cái biến mất không thấy đâu.
Hai người bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, nhắm hai mắt lại, theo góc nhìn của bạch cầu mà xem.
Tầng hầm vốn sáng sủa giờ đây một mảnh đen ngắt, không ít nơi còn xẹt ra tia lửa – đó là mấy đoạn dây điện bị nổ tung nhưng vẫn thông điện. Có nhiều chỗ còn đang cháy hừng hực.
Mấy cọng dây leo đen ngòm vô lực giãy dụa trên đất, trong không gian thu hẹp không thấy gì càng lộ vẻ ghê tợn, đâu đâu cũng là tường vỡ, đá và bùn đất, còn có tro bụi.
Bạch cầu nhảy ra ngoài mặc kệ bụi bẩn, có chướng ngại vật hay không, thông đạo có nhỏ hẹp không, nó vọt vào nơi còn đang cháy mạnh nhất!
Bạch cầu dám nhảy vô đống lửa, hai người hít một ngụm khí lạnh, không chờ bọn hắn kêu bạch cầu cũng dám xông tới. Sau đó, bạch cầu đại nhân không khiến người ta bớt lo liền nhảy nhót đem một cọng dây điện còn đang bốc lửa chích vào dây leo còn đang giãy giụa kéo dài hơi tàn, mình thì vui vẻ chích vào một cọng dây leo khác, lập tức, từ trong cái đống đen thui kia phát ra một ánh sáng xanh biếc, bạch cầu trực tiếp ‘hút’ vào trong cơ thể, ăn luôn.
“Nó… không sợ lửa đốt?”
“Cũng không sợ bị điện giật.” Hạ Tử Trọng sờ sờ cằm bắt đầu cân nhắc — hai người bọn hắn hiểu quá ít về đặc tính của bạch cầu, đến bây giờ vẫn không biết nó có năng lực gì hay ho, về sau phải thử nghiệm một chút, không biết có phải mọi loại thuộc tính nó đều miễn nhiễm hay không? Nếu như có… Cái thứ này cũng quá biến thái đi!
Bạch cầu từ trong mấy ngóc ngách mà người bình thường hoàn toàn không có cách nào đi vào chui tới chui lui, lúc cần thiết thân thể nó còn có thể như một quả bóng nước mà biến hình, thu thập tinh hạch thực vật bị nổ chết từ bên trong. Tinh hạch thực vật đa số đều là màu xanh, tuyệt không giống bộ dạng tụi nó bây giờ mà là tràn đầy sức sống trước tận thế.
Tinh hạch thực vật quả nhiên phân bố không có quy luật gì, bạch cầu có thể từ trong thân cây ‘hút’ ra vài viên tinh hạch to to nhỏ nhỏ, một số khác lại chỉ có thể ở rễ cây mới có.
Cạm bẫy lần này vẫn không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho chúng nó, lúc bạch cầu chạy loạn xung quanh tìm cái ăn, thì cũng có vài rễ cây ngoại lai bắt đầu chơi trò cướp tinh hạch với thằng nhỏ, xem chúng nó giương manh múa vuốt đuổi theo bạch cầu chạy khắp nơi, rất hiển nhiên bản thân chúng nó cũng không có tổn thương quá lớn.
Những thực vật này có sức sống rất ngoan cường, chúng nó ăn tang thi, ăn nhân loại, cũng ăn thi thể đồng loại, cơ hồ có sinh vật chết rồi thi thể cũng sẽ bị chúng nó hấp thu. Cho dù chịu tổn thương lớn hơn nữa cũng sẽ khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Nghĩ tới điều này, Hạ Tử Trọng nói khẽ với Phương Hách: “Xem ra muốn sống tốt ở tận thế, còn phải có khẩu vị mạnh, ăn cái gì cũng phải thấy ngon.”
“Sao?” Phương Hách một đầu dấu chấm hỏi, không biết ý hắn đang muốn nói cái gì.
“Em xem, tang thi ở tận thế sống rất tốt nha? Chúng nó bất luận nam nữ già trẻ gì cũng ăn, hoàn toàn không kén chọn, bây giờ chúng nó có thể coi như là bộ tộc đông đảo nhất trên thế giới. Những thực vật này không chỉ ăn người, ăn tang thi, chúng nó còn ăn cả thi thể, càng là sát thủ đáng sợ nhất.”
Phương Hách đối với chuyện cười nhạt như nước ốc của Hạ Tử Trọng không biết nên phản ứng ra sao, bỗng nhiên bạch cầu ăn xong ‘phốc’ một tiếng xuất hiện trong phòng khách. Thân thể nó lúc này đã lớn gấp mấy lần, có thể nhìn thấy rõ ràng trong thân thể trong suốt của nó ‘chứa’ ít nhất hai mươi, ba mươi viên tinh hạch màu lục bích to có nhỏ có.
Sau khi trở lại bạch cầu trực tiếp từ cửa sổ bay ra ngoài, lơ lửng giữa không trung bắt đầu tiêu hóa.
Phương Hách chỉ chỉ bạch cầu: “Cái vị này khẩu vị cũng rất tốt nè, cái gì cũng ăn, cho tới hôm nay chúng ta cũng không tìm được thứ gì có thể tổn thương được nó…”
Biểu tình Hạ Tử Trọng có chút vặn vẹo, nói như vậy bạch cầu nhà mình cùng đám tang thi, thực vật biến dị ở phương diện nào đó cũng không khác mấy.
Bạch cầu tiêu hóa hơn một giờ, mới xong mấy viên tinh hạch nó kiếm được.
Hai người Hạ Tử Trọng trực tiếp nghỉ ngơi trong không gian một đêm, hôm sau trời vừa sáng liền lái xe ra khỏi căn cứ, hướng về phía A thị, chuẩn bị đi sâu vào nội thành rèn luyện thân thủ.
Mặt khác, toàn thể tiểu đội Luân Hồi kích thích dị năng cũng tích cực triển khai đặc huấn, huấn luyện đánh tang thi. Có ngọc bội không gian nên càng thuận tiện cho bọn họ, có thể lấy được không ít vật tư, không giống như trước nếu như tìm được nhiều đồ còn phải sàng lọc, bỏ lại thứ không cần thiết.
Trong căn cứ, hai phu phu Hạ Tử Trọng không tận lực hỏi thăm tin tức, Ellen vào cùng ngày họ trở về đã được phóng thích, càng không nghe thấy tin tức nào liên quan tới lão đại tiểu đội Bá Chủ muốn cưới trưởng nữ Tống gia.
Một đội trưởng đội dị năng, vậy mà có thể lấy được thiên kim địa vị hàng top trong căn cứ. Hơn nữa vị thiên kim này còn là độc tôn! Tình tiết này trước tận thế chỉ có ở trong tiểu thuyết thôi! Nhưng bây giờ, Ellen lại có thể khiến nhiều kẻ dấy lên hy vọng.
Chỉ cần có dị năng, chỉ cần nâng cao thực lực bản thân, cũng có thể mở ra một thế giới của riêng mình trong thời mạt thế này, sáng tạo thể lực thuộc về bản thân, biến thành cao phú soái cưới vợ bạch phú mỹ!!
Đám người sinh hoạt trong căn cứ sau khi biết được tin tức này, người người đều sinh lòng mong đợi. Bởi vì đây là chuyện đáng mừng có thể đếm trên đầu ngón tay tính tới thời điểm này – từ khi tận thế đến, mỗi ngày người ra đều chỉ lo kế sinh nhai, kế sinh nhai cũng không phải làm công kiếm tiền như lúc trước. Mà là chân chính vì sinh tốn phải bận rộn.
Mỗi ngày sống dưới uy hiếp của tang thi, ăn bữa sáng lo bữa tối, hiếm khi hóng được chuyện để có thêm ‘niềm vui sống’, hóng chuyện bát quái, xem trò vui, mọi người đương nhiên hân hoan mừng rỡ.
Mà lãnh đạo căn cứ cũng muốn lợi dụng việc này cải thiện tình trạng tiêu cực trong căn cứ hiện giờ, cháu gái đại lão gia quân đội cùng dị năng giả kết thông gia, chuyện này nhất định có thể giảm thiểu căng thẳng giữa hai bên.
Việc kết hôn của Ellen và Tống Xảo Xảo trong tình huống như vậy cứ thuận lợi triển khai.
Tuy rằng không thể tổ chức xa hoa như trước tận thế, nhưng nhất định phải thật náo nhiệt – đây là lãnh đạo căn cứ ý kiến.
Mà bản thân Ellen đương nhiên cũng không có bất kỳ phản đối nào, biết thời biết thế gật đầu đồng ý.
Sau mấy ngày bị giam rốt cuộc cũng mang đàn em trở về biệt thự của mình, trước mặt đều là các đội viên ùa tới chúc mừng, cùng với mấy vị đội trưởng đã từng hợp tác.
Ngày trước còn châm chọc khiêu khích, tính kế lẫn nhau, ngày hôm nay đều bày một nụ cười tươi roi rói, vẻ mặt rạng rỡ chúc mừng hắn, Ellen lười phải đi xã giao từng người.
Những ngày qua Duẫn Đông bị giam cũng chịu không ít khổ, cùng Ellen xã giao một lúc đã đi lên lầu hai, nhìn thấy Đới Quân trước mặt biểu tình có chút mất tự nhiên