Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 118: Chương 118: Giúp đỡ đúng lúc




Trần Ninh rũ mi mắt hừ lạnh một tiếng: “Nếu chúng ta tìm được thì không có chuyện dâng cho người ta, không gian của em và Yên Nhạc còn trống, chúng ta nhét được bao nhiêu thì nhét. Còn dư lại thì nghĩ cách, canh thời gian rồi mang giấu chỗ nào đó.”

Kêu bọn họ phun đồ ra ngoài là chuyện không thể, tuy rằng người tiểu đội bọn họ đều kích phát dị năng, nhưng dị năng cũng không phải vạn năng, như dị năng của Trần Ninh và Yên Nhạc chỉ có tác dụng hậu cần, không thể chiến đấu, cho dù dị năng giả có dị năng bạo phát nhưng một khi dùng hết mà không có vũ khí sát thương bên người thì cũng chỉ là con cừu non chờ bị làm thịt mà thôi.

Những thứ đồ này vào thời điểm mấu chốt chính là một mạng của bọn họ, lần này nếu đã nằm trên tay bọn họ thì bằng giá nào cũng không đưa cho người khác.

Bởi vì xác nhận nhà máy lọc dầu nổ tung, hai chiếc xe quân đội bọc thép vô cùng sốt ruột muốn chạy về căn cứ hội hợp, xác nhận những người khác đã an toàn trở về hay chưa. Tuy nhiên những tiểu đội khác thì không nghĩ như vậy – đoàn xe quân đội nếu đã làm nổ nhà máy lọc dầu thì nhiệm vụ này tám, chín phần đã thất bại.

Nhiệm vụ thất bại không quan trọng, nhưng bọn họ lại không thể tay không mà về! Trên đường về căn cứ sẵn tiện tìm vài món đồ cũng rất được.

Hai nhóm người ý kiến bất đồng, bất đắc dĩ, buổi tối hôm đó người quân đội mời đội trưởng mỗi đội tới họp.

Hạ Tử Trọng mang theo Phương Hách cùng những đội viên Luân Hồi khác ngồi ở bên cạnh đống lửa chờ cơm, cơm tối có thịt khô mà bọn hắn tâm tâm niệm niệm. Đem thịt khô xé nhỏ sau thêm gạo nấu thành cháo, cuối cùng cũng như ý nguyện ăn món ăn có mùi thịt, cả bọn đều mỉm cười hạnh phúc… trên xe bọn họ cũng không thiếu thịt, sau khi trở về phải cho mấy anh em ở lại căn cứ cải thiện bữa ăn!

Yên Nhạc và Trương Tiểu Minh ghé vào một khối, hai người cầm hai cái vòng xinh đẹp đang thầm nói gì đó. Nhớ tới Yên Nhạc ban ngày kêu: “Dùng vòng tay cưa gái”, Phương Hách không nhịn được cười.

“Gì thế?” Hạ Tử Trọng thấp giọng hỏi.

Phương Hách chỉ chỉ Yên Nhạc và Trương Tiểu Minh, kể lại chuyện ban ngày cho Hạ Tử Trọng.

“Cũng không tồi, nói không chừng bọn họ thật sự có thể lừa được người nào đó về.” Về phần người bị lừa là nam hay nữ… cần nghiên cứu thêm. Hạ Tử Trọng tâm tư bất lương vuốt cằm nhìn lướt qua tổ hợp hai người kia, hai tên ngu si này vóc người gầy yếu, điềm đạm nhất trong số đội viên Luân Hồi, bây giờ quan niệm bọn hắn vẫn chưa thay đổi nhiều, chờ qua một hai tháng. Khụ khụ, hai đứa nhỏ thanh tú như thế đặt giữa một đám đàn ông thô lỗ, để xem ai có thể kịp phản ứng trước.

“… Cậu thu lại?” – “Không có! Thật sự không có!”

“Tìm một chút, coi có ném vào không…”

Hạ Tử Trọng ở đây thất thần, liền nghe thấy hai đứa bên kia la hét.

“Làm sao vậy?” Phương Hách đi tới hỏi.

“Chuỗi hạt hồi nãy đang cầm không thấy… Vừa nãy còn cầm ở trong tay!” Yên Nhạc nghi hoặc gãi gãi đầu. “Có trong không gian cậu không?”

“Không.” Nói rồi, Yên Nhạc liền nhắm mắt lại nhìn vào không gian, lục hết đồ trong đó nhìn một lần.

Mãnh Tử tiến tới, cười hì hì chỉ vào cái ngọc bội phẩm chất tốt nhất trên tay hắn: “Không phải là thu vào đây di.”

Mọi người nghe tiếng đều cười, ồn ào nói: “Đúng vậy, đúng vậy, có khi thu vào đó đó, cậu mau tìm đi!”

Yên Nhạc tức giận mặc kệ bọn họ, cả khuôn mặt đều đỏ lên. Trương Tiểu Minh còn cười ha ha giả vờ giả vịt kéo ngọc bội trên cổ hắn, nhắm mắt lại, tinh thần câu thông: “Đến đây, anh giúp cậu tìm, xem bên trong có hay không.”

Trương Tiểu Minh đang bỗng câm như hến, người khác còn ồn ào cười cười: “Có không? Có không?”

Trương Tiểu Minh biểu tình có chút cổ quái mở mắt ra, vẻ mặt thành thật nhìn Yên Nhạc: “Cậu… tự mình coi di.”

“Coi cái rắm?” Yên Nhạc còn tưởng hắn chọc mình, lườm hắn một cái.

Trương Tiểu Minh biểu tình có chút vặn vẹo mà chỉ chỉ hoa tai trên cổ hắn, dùng sức gật đầu.

“Đói bụng chết anh rồi, nhanh cho anh một bát coi.” Quách Binh sau khi trở lại ngồi xuống bên cạnh đống lửa, khua tay loạn xạ đòi ăn.

Một đội viên vội vàng múc cho hắn một chén, một người khác cũng múc cho Trần Ninh một bát cháo thịt.

“Làm sao vậy?” Trần Ninh nhận thức ăn, thấy mọi người đều dùng vẻ mặt vặn vẹo nhìn mình cùng Quách Binh, không khỏi hỏi.

Quách Binh cũng tỉnh táo lại, nghi ngờ nói: “Xảy ra chuyện gì?” Thậm chí ngay cả người hay tán gẫu nhất cũng không nói gì, mọi người quan tâm kết quả họp như vậy sao?

Yên Nhạc vuốt mặt một cái, biểu tình hết sức kỳ quái, đưa qua một khối ngọc bội, vẻ mặt vừa thương tâm vừa khổ sở: “Lão đại, sau này em vô dụng rồi…”

Chờ chút, đã xảy ra chuyện gì? Sao thằng nhóc này vô dụng?

“Ai bắt nạt cậu?” Quách Binh vừa cầm khối ngọc bội kia liền vội vàng hỏi. Yên Nhạc lắc đầu một cái, gương mặt vẫn rất bi phẫn: “Anh thử một chút thì biết… em và anh Trần vô dụng rồi.”

Trần Ninh chả hiểu gì cũng trúng đạn: “…”

Sau khi xem qua, Quách Binh vẻ mặt trầm trọng vỗ vai Trần Ninh ngồi bên cạnh: “Lão Trần, cậu xác thực đã vô dụng rồi.”

Trần Ninh tiếp tục “…”.

Hai người Hạ Tử Trọng và Phương Hách ngồi một bên xem náo nhiệt từ đầu tới cuối cảm khái lắc đầu, hai người bọn họ đều có thể thăng cấp không gian, bên ngoài phát hiện ngọc bội chứa không gian hẳn là không có gì lớn đi?

Chỉ có điều nói là do nhân phẩm Yên Nhạc cao sao? Hay là do nguyên nhân gì khác? Phương Hách tùy tiện đưa cho hắn mấy khối ngọc bội để hắn chơi vậy mà cũng lòi ra một cái không gian, thực sự là ai cũng không tưởng tượng nổi.

Cấp tốc cơm nước xong, Quách Binh kéo Yên Nhạc vào trong. Hạ Tử Trọng và Phương Hách cũng leo lên xe — đội trưởng của bọn họ vừa mới về, đội ngũ khác chỉ nghĩ là bọn họ muốn thảo luận nên cũng không dị nghị gì.

Trong tay cầm khối ngọc bội kia, Quách Binh vẻ trịnh trọng nhìn về phía hai người Hạ Tử Trọng, khối ngọc bội kia là Phương Hách đưa cho Yên Nhạc, bây giờ bên trong lại phát hiện một cái không gian rộng bằng sân bóng rổ, cao khoảng bốn mét. Chuyện này là sao?

“Đây là trời cho các cậu, lúc đó không biết vật có giá trị đến vậy, nhưng bây giờ nếu biết, bọn tôi không thể nhận thứ quý trọng như thế.”

Phương Hách nhìn Hạ Tử Trọng một cái, rồi nhìn về phía Quách Binh: “Vật này tôi đã cho Yên Nhạc… Sao có thể cầm về?” Huống chi bọn hắn căn bản không thiếu vật này mà.

Thấy Quách Binh còn muốn nói điều gì, Hạ Tử Trọng cười nói: “Nếu không chúng ta tính như vầy đi, khi nào hai người bọn tôi ra ngoài làm nhiệm vụ các anh mang đồ giúp bọn tôi, hoặc khi hai người bọn tôi có thứ gì muốn mang ra ngoài căn cứ sẽ đến tìm các anh.”

Ngọc bội không gian cùng không gian của hai người Hạ Tử Trọng khác nhau, không gian trong ngọc bội giống như một phần nhỏ của không gian Hạ Tử Trọng. Có thể sử dụng ý niệm để điều khiển đồ vật nhưng không thể mang người vào. Vấn đề lớn hơn là nó không cần bước nhận chủ, bất luận người nào có được đều có thể sử dụng.

Cuối cùng, hai đội đều dựa theo kiến nghị của Hạ Tử Trọng phân phối quyền sử dụng ngọc bội, dù sao, hai đội ngũ so với nhau vẫn là tiểu đội Luân Hồi cần thứ này hơn.

Mọi người thử nghiệm một trận, không gian này tuy lớn, mà cũng có vấn đề không nhỏ – đồ ăn khi bỏ vào, tuy rằng như trước vẫn có hiệu quả ổn định nhiệt độ nhất định, nhưng sau một thời gian dài cũng sẽ biến đổi, so ra vẫn tốt hơn để ở bên ngoài.

Thương nghị một hơi, bọn Quách Binh trước tiên thu hết đám vũ khí vướng víu kia vào không gian. Mà hạt giống thực vật quý hiếm thì vẫn để trong không gian của Trần Ninh và Yên Nhạc (trong không gian dị năng giả, đồ vật vô luận bỏ vào bao lâu, thì khi lấy ra vẫn là trạng thái đó), khiến cho Yên Nhạc lần thứ hai cảm thấy mình vô dụng tự tin trở lại, vô tâm vô phế nở nụ cười.

Thấy ngọc bội để trên người Quách Binh, Phương Hách cố ý trêu hắn: “Không phải cậu nói đem ngọc bội tặng cho người yêu tương lai sao? Sao bây giờ lại đưa cho đội trưởng nhà cậu rồi?”

Yên Nhạc vẫn chưa phản ứng lại, mấy tên đàn ông ngại thiên hạ chưa đủ loạn liền to mồm: “Ghê nha! Thì ra tiểu Nhạc mến đội trưởng chúng ta! Ngay cả tín vật đính ước cũng đưa luôn rồi kìa!”

Quách Binh nghe thấy đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha ha, giơ tay vỗ mông Yên Nhạc một cái: “Được đó, nhóc cưng đi theo anh đi.”

Yên Nhạc lúc này mới tỉnh ngộ, bị Quách Binh vỗ một cái mà nhảy cẫng lên, đầu tiên là lăng lăng nhìn mọi người đang cười nhạo mình, sau đó thấy Quách Binh cũng nháy mắt với mình rồi cười to, sắc mặt tái nhợt rồi, sau đó lại giống như xuất huyết, đỏ như con cua luộc, quay đầu mở cửa chạy qua cái xe khác, đóng sầm cửa xe đánh chết cũng không chịu ra.

Quách Binh lúng túng xoa xoa gáy: “Ây… Khụ khụ, đùa quá mức làm cậu ta sợ sao?”

Trần Ninh liếc mắt nhìn hắn, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, cười như không cười: “Đùa à? Đứa nhỏ phúc hậu nhà người ta phỏng chừng tưởng là thật rồi.”

“Đúng dúng, đội trưởng, cái mông nhỏ của người ta mà cũng dám sờ soạng, mau chóng cưới về đi nha.”

Quách Binh giơ chân đạp mấy người kia một cước: “Người bị anh mày vỗ mông ít sao? Cần thận anh mày đạp chết mày bây giờ!”

Hạ Tử Trọng đem vũ khí được phân của mình nhét vào không gian của Quách Binh, kỳ thực chủ ý đem tất cả vũ khí bỏ vào ngọc bội mà không để trong không gian Trần Ninh và Yên Nhạc là do Hạ Tử Trọng đưa ra, hắn nhớ sau này căn cứ sẽ có máy quét hình không gian dị năng giả, nhưng bây giờ phát minh ra hay chưa thì khó nói.

Nếu như lần này trở về bọn họ đã thứ máy móc đó, hiện giờ quân đội đã bị cướp hết vũ khí chắc chắn sẽ cường liệt kiểm tra mỗi một dị năng giả không gian của tiểu đội.

Tuy rằng Hạ Tử Trọng cũng không xác định ngọc bội có bị máy quét hình quét ra hay không, mà có vòng tay kiếp trước của hắn nghiệm chứng, hẳn là rủi ro này khá nhỏ.

Phương Hách sau khi Trương Tiểu Minh và Yên Nhạc phát hiện ngọc bội không gian, cũng hứng thú quá độ lấy mấy cái ngọc thạch không có không gian hấp thu ra cùng hai người Trương Tiểu Minh và Yên Nhạc kiểm tra từng cái, kết quả đương nhiên là – một cái cũng không có.

Thật không biết Trương Tiểu Minh và Yên Nhạc may mắn thế nào lại có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.