Bây giờ đa số những căn cứ nhỏ đều nằm ở những nơi hẻo lánh, khó bị phát hiện cũng như thống nhất quản lý. Trong thời gian ngắn có thể giúp những người xung quanh tự vệ nhưng về sau sẽ bộc lộ dã tâm. Chờ khi tình huống bên ngoài tốt hơn chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề tranh chấp quyền lãnh đạo.
Cho nên các căn cứ lớn lấy mục tiêu lôi kéo hoặc sát nhập các cứ điểm nhỏ khác làm chủ
Giống như người trong cứ điểm nhỏ đó, họ bị áp giải về căn cứ nhưng người trong căn cứ cũng không an bài gì cho họ, sau một quãng thời gian khẳng định sẽ sống chết mặc bay. Tuy rằng bây giờ căn cứ đã chở về được đa phần thiết bị vũ khí, nhưng những vật tư ở ngoài nếu như không thể kiếm về, thống nhất phân phối, thì mỗi một căn cứ đều sẽ có xung đột cạnh tranh, cứ thế mãi, bất lợi cho tương lai nhân loại có thể cùng phát triển.
Cau mày đi quanh văn phòng vài vòng, lãnh đạo phụ trách không thể không dẫn vị chỉ huy lần này được phụ trách chuyến ra ngoài lấy lại vũ khí đi qua khu biệt thự thỉnh tội với cấp trên. Sự tình đã xảy ra như thế, cho dù có kéo dài thời gian cũng không nghĩ ra được biện pháp, rụt đầu dính một đao đưa đầu cũng dính một đao, chi bằng trực tiếp khai thật chuyện này cho rồi!
………
Bây giờ không có không gian làm vật bảo mệnh, hai người Hạ Tử Trọng hành động càng cẩn thận hơn rất nhiều, cấp tốc lái xe về nơi bị thả bom, lấy hai cái tủ sắt mà bạch cầu giấu đi… Đúng, bọn Hạ Tử Trọng trước khi rời đi đã để lại hai cái tủ sắt, một cái đã chứa đầy ắp, một cái khác cũng đầy hơn một nửa.
Chuyển tủ sắt lên xe, phía sau xe càng thêm chật chội, ngay cả buổi tối lúc ngủ cũng chỉ có thể ngủ trong buồng lái.
“Chúng ta trước tiên trở về phụ cận căn cứ tìm nơi giết một ít tang thi.” Đồ trên xe bọn họ quá nhiều, sẽ khiến người ta chú ý. Một xe chở toàn vàng bạc châu báu dù là trước tận thế hay sau tận thế vẫn là một vấn đề rất nguy hiểm.
Bây giờ tuy rằng đa số người đều cảm thấy châu báu vẫn không đáng giá bằng lương thực, nhưng lỡ đâu trong một tương lai không xa, một khi tình huống ổn định thì giá trị của những thứ này nhất định sẽ tăng lên. Đối với mấy thứ này, hiếm có ai không động tâm.
Hai người cùng thương lượng một chút, chọn ra trên bản đồ một khu cách căn cứ tương đối gần, nằm ngay trước một cửa hàng. Nơi này xem như là đường ranh giới, từ nơi này về phía tây tương đối an toàn một chút, vì nó nằm trong phạm vi thế lực của căn cứ, còn về phía đông lại tương đối nguy hiểm, vì đó là nội thành.
Ở vị trí này vừa đánh tang thi vừa thu thập tinh hạch, cũng không đến nỗi quá mức nguy hiểm.
Liên tiếp năm ngày sau, hai người mỗi ngày khô khan nhàm chán trông coi bên trong cái cửa hàng đã sụp hơn một nửa. Bởi vì khoảng cách từ đây đến căn cứ A thị rất gần, cho nên đồ bên trong đã sớm bị lấy sạch. Đừng nói thức ăn, giá hàng, ngay cả trang trí treo trên tường, giấy dán tường, gạch sứ trên đất, sàn nhà bằng gỗ cũng tất cả đều bị bới sạch sành sanh. Thiếu điều sắp biến thành mấy căn lều lụp xụp dựng tạm trong căn cứ rồi.
Năm ngày này, bọn họ chỉ đánh một ít tang thi cấp một, thỉnh thoảng có vài con cấp hai chạy tới, nếu như không phải bọn hắn mang đồ nhiều, không tiện mạo hiểm, thì hai người thà rằng lượn quanh khu nội thành vật lộn với đám tang thi cấp cao. Đáng tiếc bọn họ tạm thời không thể lộn xộn.
Cũng may, vừa hết ngày thứ năm, sau quãng thời gian ngủ lăn lốc, ăn lông ở lỗ, không gian rốt cục cũng có động tĩnh!
Cẩn thận thả tinh thần lực vào thăm dò, hai người liền nghe ‘phốc’ một tiếng, một nhúm lông vô cùng quen thuộc, trắng bóc mà trong suốt chui ra.
Hạ Tử Trọng không chờ nó lao cái oạch vào người Phương Hách liền chộp được nó trong tay, kiểm tra một trận.
“Hình như… không có gì thay đổi nhỉ?” Ít nhất nhìn từ bên ngoài, bạch cầu cấp ba và cấp bốn cũng không khác gì nhau.
Phương Hách chọt chọt má nó, bóp bóp một hồi cái tên vừa lên tới cấp ba liền xuất hiện một rạng mây đỏ ửng: “Da mặt cũng không đỏ hơn nè.”
Da mặt đỏ hơn thì có lợi chỗ nào?
Hạ Tử Trọng không bắt bẻ vợ mình, chỉ ôm lấy cậu chuẩn bị mang cậu vào không gian xem xét. Không chờ hắn kịp chui vào không gian, một hàng thông tin tự dưng từ đâu ra nhảy vào đầu hai người: “Con đói òi! Đói bụng, đói bụng, đói bụng, đói bụng…”
Biểu tình hai người cứng ngắc, tầm mắt đồng thời rơi xuống trên người bạch cầu Hạ Tử Trọng đang túm trong tay. Nếu như không phải có chuyện không gian tiến hóa bạch cầu có thể trao đổi tinh thần lực với hai người hồi trước, bọn họ nhất định sẽ cho là ‘người’ vừa mới nói chính là tang thi.
“Mày muốn ăn cái gì?” Biểu tình Hạ Tử Trọng vặn vẹo đi, nâng ‘đầu’ nó lên, nửa người dưới của bạch cầu núc ních như có nước bên trong bắt đầu ưỡn ẹo.
“Màu xanh biếc, thật nhiều màu xanh biếc, con muốn ăn!”
Phương Hách chớp mắt mấy cái, chỉ về phía chiếc kỵ sĩ mười lăm đậu ở một bên: “Có phải nó muốn ăn tinh hạch thực vật không?”
Thấy Phương Hách chỉ về phía bên kia, bạch cầu nằm trong tay Hạ Tử Trọng lập tức liều mạng gật đầu, một đôi mắt to đen như mực như sắp nhỏ xuống một giọt nước.
Mặc dù không có tinh hạch tang thi cấp bốn, nhưng có vẻ như nó vẫn chung tình với tinh hạch thực vật đi?
Hạ Tử Trọng không còn cách nào khác, chỉ có thể lôi tủ sắt ra, mới vừa mở ra cái tủ chứa tinh hạch thực vật liền thấy bạch cầu vốn còn đang bị hắn cầm trong tay ‘vèo’ một tiếng vọt tới, ‘ăn’ một bụng…
Lại thấy nó lách vào không gian, lại nhìn qua phía tủ sắt, hai người mấy ngày trước đánh được tang thi tinh hạch cấp ba, được rồi, tuy đã đoán là bạch cầu sẽ không thèm tinh hạch cấp ba, nhưng một cái liếc mắt cũng không hề bố thí vẫn khiến hai người cảm thấy muốn thổ huyết.
“Sau này không lẽ nó chỉ ăn tinh hạch thực vật sao? Trong khi tang thi cấp bốn chưa xuất hiện?” Phương Hách kéo kéo ống tay áo Hạ Tử Trọng, đây chính là một vấn đề lớn, lẽ nào sau này bọn họ gặp biến dị thực vật đều phải giúp tên kia đánh lộn một trận?
Hạ Tử Trọng dùng một biểu tình vô cùng bi thống mà trầm mặc gật đầu, đẩy tủ sắt vào, nhưng không đóng cửa lại. Với cái tư thế kia của bạch cầu, rất có thể nó chỉ cần không ăn sạch những thứ đồ này, liền nhất quyết không bỏ qua, mở cửa ra cho nó giữ đi.
Phu phu hai người dắt tay nhau trở lại không gian, không thèm nhìn tới bạch cầu đang run rẩy thân hình béo núc ních của nó giữa không trung, hai người nhìn bốn phía xung quanh.
Trên bầu trời xanh biếc xuất hiện những cụm mây trắng, những làn gió thanh mát thổi tới. Xa xa là tiếng sóng biển vỗ vào bãi cát, âm thanh của đá.
Lúc này không gian đã triệt để bày ra bộ dạng của nó.
Thung lũng bằng phẳng được dãy sơn mạch mang hình trăng lưỡi liềm bao trọn, như thể được sơn mạch ôm vào lòng, đồng ruộng xanh um tươi tốt.
Một thác nước đổ xuống từ vách núi cheo leo, đổ ra phía đất đai phì nhiêu bên này.
Hai người Hạ Tử Trọng còn có thể thấy được, diện tích đồng ruộng bây giờ dài ra tận bên dưới vách núi. Diện tích đất cũng tăng lên gấp bội, nhưng đồng ruộng cũng chỉ nhiều như vậy, chỉ có dãy sơn mạch bị sương mù bao phủ lúc trước nay đã hiển lộ ra triệt để.
Nơi này chính là một hòn đảo nhỏ, toàn thể đảo là hình tròn, ở phía ngoài xa có một sơn mạch trăng lưỡi liềm vòng qua, nơi duy nhất bị lõm chỉ có cái vịnh nho nhỏ cạnh thung lũng được dãy sơn mạch trăng lưỡi liềm bao bọc.
Không khí măn mặn bị gió nhẹ thổi khắp trên đảo, thác nước giống như một sợi xích bạc, hồ nước nối liền với con sông nhỏ lúc này chứa đầy sinh vật sống. Trên dãy núi không biết phân bố đủ loại cây cỏ, hai người nhìn ra xa xa, xác nhận phía trên núi đều là cây cối lúc trước gieo mới nhoẻn miệng cười.
Dê bò nhàn nhã ăn cỏ vẫy đuôi bên bờ sông, một bộ hết sức thản nhiên, ruộng nước bên kia sông, bên trong là ruộng cạn, đủ loại thực vật sinh trưởng tươi tốt chờ thu hoạch. Đất trống trước gian nhà trúc Phương Hách có phơi khô một ít rau dưa, hoa quả, nếu không mang vào phỏng chừng sẽ bị nắng hun thành hóa thạch mất.
Trong không gian nhìn cũng không có biến hóa quá lớn, chỉ là hiện ra triệt để hình dạng của nó, mà trên thực tế lại còn có một loại cảm giác khác – tràn đầy sự sống.
Mây trên trời, trong không khí, ngay cả nước biển cũng tràn ngập một loại sức sống mãnh liệt.
Hai người tay nắm tay cùng đi vào gian nhà trúc, bất kể nói thế nào, không gian coi như không có gì thay đổi chỉ cần có thể sử dụng, cũng đủ để hai người hài lòng – bọn họ ngủ trên sàn đã sắp điên rồi, không cần phải nói đến hai người đã năm ngày không tắm rửa đàng hoàng.
Hai người từ sau khi tận thế đến, chưa từng trải qua những ngày khó chịu như vậy, bây giờ mới có thể sử dụng không gian, điều bọn họ nghĩ tới đầu tiên chính là cái buồng tắm đã lâu không gặp.
Bên ngoài gian nhào trúc, sức sống bừng bừng, tươi tốt.
Trên lầu, xuân sắc khắp phòng, sóng nước dập dờn.
Đôi vợ chồng son rèn luyện công pháp ‘thư giãn’, nỗ lực nghiêm túc song tu trong suối nước nóng ở buồng tắm, hận không thể bù đắp lại khó chịu mấy ngày trước.
Sáng sớm ngày kế, hai người thức dậy muộn lúc này mới nhớ tới – xe bọn họ còn vứt bên ngoài đấy!
Hai người đã nằm ngủ trên giường say sưa, cái bụng phơi lên trời như lợn chết. Cả hai còn chưa kịp tỉnh đã vội vã mặc quần áo tử tế rồi chạy ra khỏi không gian xem tình huống.
May quá, một buổi tối cũng không có người đi ngang qua cửa hàng, xe của bọn họ tuy rằng mở ra, nhưng cũng không bị ăn trộm ghé thăm.
Hai cái tủ sắt phía sau xe đều bị mở ra, toàn bộ tinh hạch thực vật màu lục bích óng ánh bên trong đều bay mất, chỉ còn dư lại tinh hạch cấp một, hai, ba lộn xộn bên trong, không bị động tới.
“Không ít đồ nhỉ?” Cố gắng chống đỡ eo mỏi chân run, Phương Hách cũng ra ngoài không gian, Hạ Tử Trọng vội vã vươn tay đỡ lấy cậu: “Không ít, cái gì cũng không thiếu. Anh dọn đồ một chút, đem những thứ tạm thời không dùng tới bỏ lại vào không gian, em quay vào nghỉ ngơi thêm đi.”
Khuyên Phương Hách xong, Hạ Tử Trọng đơn giản dọn dẹp đồ một chút, thức ăn nước uống có thể bỏ vào không gian, đồ còn dư lại đa số là đủ loại châu báu, chỉ cần ném vào là xong.
Đem đồ không dùng tới ném vào không gian, tuy rằng lo lắng để tinh hạch trên xe, nhưng những thứ này một khi bỏ vào không gian khẳng định sẽ bị không gian hấp thu. Bất quá Hạ Tử Trọng vẫn quyết định tạm thời để trên xe, chờ trở lại căn cứ rồi tính sau. Còn bây giờ? Hẳn phải nhanh trở vào ăn sáng với thân ái của mình, nghỉ ngơi xong rồi trở về căn cứ.