“Không biết. Bất quá xem dáng dấp như vậy, chúng ta phải chuẩn bị lấy vài thứ ra bên ngoài, đến lúc không gian thăng cấp lại không vào được.” Phương Hách nằm nghỉ lấy sức, nhìn sương mù màu trắng giống như đám mây bao phủ không gian.
“Chuyện này ngày mai làm, không gian không thăng cấp nhanh được đâu, chúng ta làm chuyện của mình trước đã.”
“Hả?” Phương Hách không hiểu nhìn về phía hắn, lại bị Hạ Tử Trọng đứng dậy ôm ngang eo: “Tử Trọng?”
“Song tu.” Nói, cúi đầu in lên môi cậu ‘chụt’ một tiếng cực kỳ vang dội. Hai người bọn họ đi ra làm nhiệm vụ bao lâu, liền bấy lâu không có song tu, có người ngày ngày mỗi đêm đều được ăn thịt lại bị bỏ đói mấy hôm, khi được ăn sẽ đói hơn bình thường, ‘lượng cơm ăn’ tự nhiên cũng sẽ lớn hơn.
Làn sóng nước ấm áp liên tiếp vỗ vào người, cả người Phương Hách bị nhiệt khí hun cho toàn thân đều nhiễm màu hồng phấn, tiếng rên rỉ từ trong miệng không ngừng tràn ra, khiến Hạ Tử Trọng phía trên tâm tình càng phập phồng cao hơn, sức chiến đấu lại tăng lên nữa. Bình thường nhiều nhất có thể làm ba lần, chu kỳ song tu tuần hoàn lần này lại tăng gấp đôi! Dằn vặt đến cả bạch cầu sau khi tỉnh khỏi một giấc ngủ ngắn cũng không thấy ba mẹ bồi mình ngủ! Nó thực nhớ hơi ấm kia, quá đáng!
Sáng sớm hôm sau không muốn rời khỏi giường, nếu như không phải trong không gian có điện, có điện thoại di động báo thức, hai người ngày hôm nay tuyệt đối sẽ đến muộn.
Bò dậy rửa mặt, ăn điểm tâm, đem dược phẩm lấy trong kho hàng bỏ lên xe, Hạ Tử Trọng lật xem một lượt xác định số lượng.
Lái xe chạy ra, lúc đi ngang qua biệt thự của Ellen, hai người Hạ Tử Trọng xác nhận – bên trong biệt thự đen như mực, trước cửa không có một chiếc xe, người Bá Chủ hiển nhiên còn chưa trở lại.
Cùng người Luân Hồi gặp nhau, kiểm kê số lượng rồi lấy tám phần nhiệm vụ căn cứ yêu cầu, dược phẩm còn lại Trần Ninh giao cho hai người Hạ Tử Trọng một phần trong đó: “Đây là phần của các cậu.”
Hai người cũng không từ chối, cất mấy bao thuốc kia vào ba lô, thu vào không gian, cùng với người Luân Hồi đem thuốc tới sảnh giao nhiệm vụ.
“Chúng ta chuẩn bị nhận nhiệm vụ có liên quan đến hạt giống.” Quách Binh lấy thuốc lá ra đốt, hít sâu một cái: “Hiện tại, ở căn cứ thiếu hạt giống.” Nói rồi, còn nói khẽ với Hạ Tử Trọng: “Nghe nói có không ít hạt giống tồn trữ đều xảy ra vấn đề – mốc meo, mục nát. Cho nên căn cứ đang lấy giá cao thu mua mấy thứ này, còn chiêu mộ dị năng giả hệ mộc. Như thế nào, có hứng thú tiếp tục hợp tác không?”
Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Bây giờ khí trời không tốt, căn bản không có ánh mặt trời, e rằng thu hoạch sau này cũng không tốt… Tôi cảm thấy hạt giống cần phải thu thập, nhưng thức ăn cũng rất quan trọng.”
Trần Ninh ở một bên cau mày nói: “Vật tư ở bên ngoài bây giờ cũng hư hết rồi, mấy món dễ bảo tồn trước tận thế đã bị người ta tranh nhau mua cả.”
“Đúng vậy, cho nên chỉ có thể tiện đường tìm mấy thứ này, nếu không, phải đi sâu vào nội thành – hiện tại trong đó có không ít tang thi biến dị.” Hạ Tử Trọng nhún nhún vai, lần này bị chặn ở nội thành bọn họ gặp không biết bao nhiêu tang thi biến dị. Dị năng giả cấp một không thể an toàn hoạt động trong nội thành.
“Thôn.” Quách Binh bỗng nhiên nói: “Người trong thôn rất thích tồn trữ lương thực, có thể tìm được hạt giống, cho dù bị hư thối nhưng cũng tốt hơn trong nội thành.”
“Có thể, vậy chúng ta phải lập ra một con đường.” Trần Ninh gật đầu nói, nhìn về phía hai người Hạ Tử Trọng: “Các cậu nghĩ như thế nào? Có muốn cùng đi hay không, tôi thấy nếu như căn cứ đã thu đủ dị năng giả hệ mộc, chắc chắn giá cả hạt giống sẽ hạ xuống.”
Sẽ không hạ xuống, ngược lại sẽ càng lên cao, bất quá gần đây không có việc gì làm, mà khoảng thời gian này điểm tích phân kiếm được sẽ nhiều hơn về sau. Hạ Tử Trọng đương nhiên sẽ không buông tha thời cơ tốt như vậy.
Hắn và Phương Hách chỉ có hai người, cùng Luân Hồi làm nhiệm vụ thăng cấp cũng tốt, chờ qua đợt này, tiểu đội về sau sẽ khó kiếm được tích phân, nếu như lợi dụng không gian trắng trợn làm nhiệm vụ mò được chỗ tốt, chắc chắn sẽ bị người ta nhìn chằm chằm.
Hạ Tử Trọng đời trước tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng trong căn cứ quả thật có một ít dị năng giả đặc thù đột nhiên biến mất, có vài tin tức ngầm, những người này đều bị người ta chộp tới làm vật thí nghiệm. Tuy rằng không biết thật giả, mà vạn sự cẩn tắc vô ưu, Hạ Tử Trọng cũng không muốn lật thuyền trong mương.
“Được, vậy chúng tôi liền theo các anh kiếm cơm…”
Tích phân lần thứ nhất rất nhanh được tính xong, lần này nhiệm vụ dược phẩm hoàn thành mỹ mãn, tiểu đội Phong Xế được tới hai trăm điểm tích phân. Tiểu đội căn cứ cấp bậc từ không tới cao nhất là cấp chín. Các tiểu đội sơ cấp là cấp không, muốn lên tới cấp một cần có năm trăm điểm tích phân.
Nhiệm vụ lần này sau khi hoàn thành, tiểu đội Luân Hồi nhảy lên thành tiểu đội cấp một, mà hai người Hạ Tử Trọng chỉ cần thừa dịp bây giờ căn cứ thưởng tích phân hào phòng như vậy làm mấy nhiệm vụ liền có thể gia nhập vào hàng ngũ tiểu đội cấp một.
Giao nhiệm vụ, đoàn người lần thứ hai đi sảnh nhiệm vụ nhận nhiệm vụ thu thập hạt giống, loại nhiệm vụ này cho tích phân rất cao, qua một thời gian nữa thì phần lớn hạt giống bên ngoài đều thối nát, chỉ có một số thích ứng được nhưng sinh trưởng lạ thường, ngoài ra hạt giống cho dù được bảo tồn hoàn mỹ cũng không thể mọc lên như bình thường. Đến lúc đó, giá cả hạt giống trạng thái nguyên sinh sẽ cao hơn, nhưng căn cứ không có ý thu thập các loại hạt giống yếu đuối đó, rất khó trồng trọt, chỉ có thể bán cho tư nhân, giá cả trao đổi tại chỗ.
Có xe, có lương thực, có hạt giống, Hạ Tử Trọng có không gian nên lúc này không vội vã thu thập cái gì. Hắn đang đợi, chờ đợi thời cơ thích hợp để thu mua tinh hạch quy mô lớn, đến lúc đó hắn có thể dùng đồ ăn hai người không ăn được đổi tinh hạch, một phần dùng để không gian thăng cấp, một phần trữ làm tài chính lưu thông, đến lúc đó đổi xăng, đạn các thứ. Cơ hội này chảng mấy chốc sẽ tới.
Hai người cùng người tiểu đội Luân Hồi nhận nhiệm vụ xong liền trở về biệt thự nghỉ ngơi dưỡng sức, lúc đi qua biệt thự tiểu đội Bá Chủ cũng không thấy có ai trong đó, Hạ Tử Trọng vừa kiểm tra băng ghi hình mấy ngày qua vừa bắt đầu cân nhắc – vận may của bọn Ellen sẽ không xui vậy chứ, thật cứ như thế chết ở bên ngoài sao? Không phải người ta hay nói tai họa sống ngàn năm sao? Người Luân Hồi còn chưa kịp tìm bọn họ gây sự, liền chết như vậy nào phải trượng phu?
Trong không gian, Hạ Tử Trọng ngồi trên ghế sa lon nhanh chóng kiểm tra video, Phương Hách trong phòng bếp bận rộn – chồng nồi đất thu vào còn chưa dùng. Hơn nữa lúa nước trong không gian cũng đã chín, gặt lúa, đập lúa, Phương Hách vô cùng vui vẻ mà quyết định – làm cơm miêu!
“Tử Trọng, chúng ta giết một con heo đi?” Phương Hách bỗng nhiên từ trong phòng bếp ló nửa người trên ra.
“Giết heo?” Hạ Tử Trọng rất nhanh xem xong đoạn video cuối cùng, Xác định mấy ngày nay trong căn cứ không có người nào đến nhà tiện tay thì tắt đi, đứng dậy, nói: “Thịt heo trong nhà không còn nhiều sao?” Kho phía dưới quá trời thịt heo, thịt bò khô, các sản phẩm làm từ thịt heo chất thành một núi nhỏ rồi nhỉ?
Phương Hách chớp chớp mắt, cười ngượng ngùng: “Lần trước chúng ta nhặt được mấy con heo chúng cũng lớn hết rồi… mà mấy con đó lại không thể đẻ heo con…” Hơn nữa còn rất phí lương thực hoa quả nuôi.
“Được rồi, vậy thì giết một con.” Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút, lấy một con dao được phỏng chế theo con dao quắm chưa từng dùng, dao này dùng để chém tang thi không tốt, mà dùng để giết heo lại không có vấn đề gì.
“Không cần giết phiền toái như vậy, không phải nói đem động vật vào lòng đất liền sẽ chết sao? Đưa chúng vào rồi lấy ra là được.” Trình độ giết heo sao có thể kinh khủng hơn giết người, hai người tuy rằng chém tang thi rất thuận tay, mà giết heo thì… tốt xấu gì cũng là heo béo nuôi thời gian dài, để chúng ra đi thanh thản hay hơn.
Một con heo phì mập mạp tráng kiện đang ở trên đồng ruộng chạy quanh một cây táo, đột nhiên biến mất, mấy con khác xung quanh không phát hiện gì khác thường, vẫn thản nhiên tự đắc như cũ mà đi tới đi lui.
Nhìn đồng ruộng không biết vì sao mấy cây táo, cây lê, dưa hấu đều bị chúng đạp đổ, Hạ Tử Trọng lắc đầu nói: “Một thời gian không chú ý, mấy con này sao lại loạn hết rồi?”
Phương Hách ngẫm lại: “Hình như là từ lúc chúng ta cho tụi nó ăn hoa quả đó? Hạt giống rơi trên mặt đất cũng lớn lên? Như vậy cũng không tồi, hoa quả lớn rồi chúng có thể tự đi tìm trái cây ăn!”
Đúng, mấy con trên ruộng này đều thành tinh hết rồi, tùy ý ăn rau dưa trên đất, ăn hết thì chạy tới dưới cây rung rung lắc lắc, trái cây rớt xuống thì một đám gà vịt bu tới gốc cây cướp đồ ăn, bởi vậy có mấy cây đã bị đạp gãy. Những cây đó sức sống cũng thật ngoan cường, cho dù bị đạp gãy mà cũng có thể sống!
Hai người đi trong sân nhặt trứng, rồi trở lại xẻ heo. Cạo lông, lấy máu, từng khối thị heo tươi mới mổ được đặt trong không gian, Phương Hách chừa lại một chút thịt ba chỉ làm thịt kho, một hồi làm cơm miêu ngũ hoa.
Cả một ngày, Phương Hách đều vùi mình trong nhà bếp. Hạ Tử Trọng thì mang theo bạch cầu lên núi hái trái cây, hoa màu. Hai người mệt mỏi thì uống nước giếng mát ngọt, đói bụng… nhiều đồ ăn như vậy muốn ăn cái gì mà không có? Đi mấy bước là thấy được đồ ăn.
Bây giờ đất đai trong không gian so với ban đầu rộng gấp đôi, bên bờ dòng suối nhỏ cũng có thể khai khẩn trồng hoa màu, chỉ là hai người còn chưa biết trồng loại gì, bởi vậy Hạ Tử Trọng liền ở bên đó trồng lúa nước, lúa mạch – hai người bọn họ vẫn ăn chủ yếu là gạo và mì.
Bạch cầu bên người bỗng nhiên ‘ba’ một tiếng biến mất không thấy, Hạ Tử Trọng vừa hái xong trái cuối cùng liền đứng thẳng lưng lên, nghi hoặc nhìn trước nhìn sau, bạch cầu liền ‘ba’ một tiếng xuất hiện, trên đầu còn dính một tờ giấy. Phía trên là chữ viết của Phương Hách, giống như con người cậu, dịu dàng mà kiên cường – “Về ăn cơm”.