Hạ Tử Trọng biết rõ, cho dù mình từ chối lời mời này, thì bọn họ vẫn đi theo phía sau xe mình. Hiện tại hắn không muốn sinh sự, càng không muốn tự gây phiền phức, cho nên giữ thái độ có cũng được mà không có cũng được, nhún nhún vai.
Người kia hết sức cao hứng hẹn thời gian sáng mai lên đường cùng hắn, thương lượng luôn cả lộ trình, lúc này mới hài lòng trở lại xe mình.
Vươn tay sờ sờ Phương Hách rõ ràng có chút ủ rủ: “Chúng ta ở ngoài tạm một đêm đi.”
Phương Hách gật đầu một cái thở dài nói: “Em vốn còn muốn đêm nay làm chút bánh mì phôi…”
Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút: “Không bằng em vào trước xử lý đi, thuận tiện tắm, nghỉ ngơi một chút, một hồi anh sẽ giúp em đi ra.”
“A?!” Phương Hách trợn mắt lên: “Có thể như vậy sao??”
Lần thứ hai sờ sờ tóc cậu, mềm mại, giống như cá tính mềm mại của cậu còn mang theo cứng cỏi bên trong: “Đương nhiên có thể, em ở bên trong có chuyện gì, cũng có thể lớn tiếng gọi anh, anh có thể nghe, cũng có thể nhìn thấy.”
Nên trong không gian rất thần kỳ, vật phẩm, động vật, ngay cả con người đi vào, cũng có thể lấy ra bất cứ lúc nào… Đương nhiên, đối với con người mà nói ‘lấy ra’ cái từ này nghe không được hay lắm, ý nghĩa không có gì khác nhau.
Nói cách khác Tử Trọng đầu tiên đưa Phương Hách vào không gian, chờ đến khi Phương Hách xong việc thì có thề xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Về phần Hạ Tử Trọng, khi hắn tiến vào không gian vòng tay của hắn sẽ rơi ở chỗ cũ, nếu có người cầm vòng tay rời đi, chờ Hạ Tử Trọng lần thứ hai đi ra ngoài, sẽ xuất hiện ở nơi vòng tay đang ở, vòng tay sẽ lập tức đeo vào trên cổ tay của hắn. Tương đối bất tiện một chút.
Kiếp trước Đới Quân sở dĩ khẳng định không gian Hạ Tử Trọng cùng vòng tay có liên quan với nhau, cũng bởi vì điểm này là do hắn tận mắt nhìn thấy.
Mà hiện tại, nếu Hạ Tử Trọng đã giao phó toàn bộ tình cảm và tín nhiệm cho Phương Hách, hắn tin tưởng, cho dù Phương Hách và Đới Quân kiếp trước giống nhau, thời gian dài ở trong không gian, cậu cũng sẽ không làm ra cái việc giống người kia.
Ý thức lẻn vào không gian, thấy Phương Hách chạy vào nhà bếp rửa tay, bắt đầu bận rộn thu dọn đồ đạc chuẩn bị làm lương thực dự trữ, khóe miệng Hạ Tử Trọng không khỏi cong lên. Suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra ghi chép một ít thứ cần chú ý và một ít tin tức hắn có thể nhớ lại, hắn muốn lấy bản đồ về các điểm vật tư ở vùng phụ cận A thị. Lập tức, liền nhảy ra một tấm bản đồ trước mặt, phía trên còn có các đánh dấu ghi chép.
Hắn còn cần thu thập rất nhiều thứ, không chỉ là đồ dùng cho hai người sinh hoạt, mà còn phải thu thập đầy đủ vật tư, những thứ có thể trao đổi với người trong căn cứ như tinh hạch.
Tuy rằng trong một quãng thời gian rất dài, mọi người đều không phát hiện sự tồn tại của tinh hạch – dù sao vật này thể tích quá nhỏ. Có thể không lâu sau đó, trong căn cứ sẽ lục tục xuất hiện thứ này, mặc dù mọi người cũng không biết vật này phải dùng làm sao, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại cho mọi người buông thả trí tưởng tượng – có ai còn chưa từng xem mấy quyển tiểu thuyết YY?
Bởi vì không gian cần tinh hạch, đến lúc đó chỉ dựa vào hắn và Phương Hách, thì không còn cách khác tích lũy tinh hạch. Đặc biệt là mấy ngày nữa, động tác đàn tang thi sẽ càng ngày càng linh hoạt, cơ bản so với nhân loại không chênh lệch bao nhiêu. Kinh khủng hơn là, sức mạnh của chúng nó lớn đến kinh người, không biết mệt mỏi, không ngủ không ăn…
Có chút đau đầu mà nhu nhu trán, hắn cảm thấy trong đầu có quá nhiều thứ phải quan tâm, càng nghĩ càng dễ đau đầu.
Mấy chiếc xe phía sau truyền ra những tia sáng mơ hồ, hiện tại đồng hồ mới chỉ bảy giờ tối, những người kia ăn xong cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Có mấy người còn xuống xe đến chỗ cây cối rậm rạp hai bên đi vệ sinh, Hạ Tử Trọng không khỏi lần thứ hai thất thần – thực vật biến dị là từ khi nào thì bắt đầu nhỉ?
Sau tận thế không ít thực vật khô héo, không có cách nào sinh trưởng, một số ít thực vật thì biến dị, có tính công kích, còn có một bộ phận thì có độc, loại có thể thu hoạch dùng để ăn chỉ còn một ít, và mùi vị rất kém cỏi. Bởi vậy, vào thời điểm sơ kỳ của tận thế, các dị năng giả kích phát được dị năng không gian dự trữ thực phẩm là rất quý….
Nhu nhu huyệt thái dương, ngón tay xẹt qua bản đồ bị hắn đánh dấu lung ta lung tung, lúc điểm đến dấu chấm chỉ vào xưởng mì ăn liền – nơi này, chờ đến khi đặt chân tới, có thể cân nhắc ưu tiên đi lượn một vòng, đặc biệt là khoảng cách nơi này với xưởng vật liệu quan trọng rất thuận đường.
Sự tình phải làm còn rất nhiều, từng việc giải quyết hết.
Còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên từ cái khe cửa sổ truyền đến một tiếng “A!!” Âm thanh tương đối nhẹ, nghe còn như rất xa, nhưng – quay đầu nhìn về phía hai người vừa mới đi vệ sinh ở ven đường. Hạ Tử Trọng mang theo găng tay cầm lấy thanh sắt đặt trên bàn đạp, tay không từ không gian lấy ra một cái đèn pin, chiếu về phía mấy chiếc xe đằng sau.
Mấy người bên trong xe cảnh giác, vội vàng khoá cửa, trừng mắt, lo lắng mà nhìn quanh khắp nơi. Quả nhiên, không lâu sau, từ cỏ trong đồng ruộng có một con tang thi tập tễnh đi ra.
Hạ Tử Trọng mở cửa, dứt khoát phóng về phía con tang thi kia, thu tinh hạch xong lại một cước đạp nó lăn trở lại đồng ruộng – nếu như không phải vì tang thi, hắn đã không chủ động xuất kích như vũ bão đâu.
Người trong xe mắt lom lom nhìn dáng dấp hắn nhàn nhã như vừa đi tản bộ một chuyến, đều theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, sững sờ nhưng không ai dám đi xuống cùng hắn nói chuyện – đặc biệt là trong tay hắn còn cầm hung khí!
Bên trong chiếc xe thứ hai đằng sau, người phụ nữ ban ngày Hạ Tử Trọng đã gặp một lần, đang vuốt ngực thấp giọng nói: “May là ngày mai sẽ tách ra khỏi bọn họ, giết tang thi gọn gàng như thế, ai biết được trước kia có từng giết người hay chưa?”
Tang thi đối với âm thanh và mùi tương rất nhạy bén, đặc biệt là âm thanh đối với chúng nó có sức hấp dẫn cơ hồ vượt qua tất cả những thứ khác. Mùi máu cũng vậy – mùi máu tươi mới có thể hấp dẫn chúng nó hiệu quả nhất.
Quấy nhiễu có thể khiến người ta cảm thấy có chút mệt mỏi, chính là hình như nước tiểu của nhân loại cũng có tác dụng tương tự, có người cảm thấy là do âm thanh khi đi vệ sinh mới dẫn tang thi tới, cũng có người cho rằng là do mùi của nước tiểu – hoặc là kinh nguyệt mỗi tháng của phụ nữ, tang thi xung quanh sẽ đặc biệt hưng phấn.
Bất kể nói như thế nào, khi đi bên ngoài đều phải cảnh giác mười phần, miễn cho bị tang thi cắn một cái rơi cả Tiểu Đinh Đinh, coi như tốt số không biến thành tang thi, nhưng cũng không có Quỳ hoa bảo điển giúp bọn họ đi làm Đông Phương Bất Bại đâu.
Trở lại trên xe, Hạ Tử Trọng thu hồi thanh sắt, tháo găng tay xuống, đưa tay vào túi đeo lưng, lại phát hiện mình đã uống cạn bình nước kia.
Theo bản năng đem thần thức dò vào không gian, phát hiện trên khay trà trong phòng khách để mấy bình nước đã sắp xếp gọn gàng, trong lòng ấm áp, biết đây là Phươnh Hách cố ý chuẩn bị để tiện cho mình dùng.
Đem cái chai trong tay thay bằng bình nước trên khay trà, nước mát lạnh rót vào cổ họng, làm cảm giác mệt mỏi trong nháy mắt không cánh mà bay.
Phương Hách vào lúc này cũng không ở trong phòng, Hạ Tử Trọng tìm một chút, phát hiện cậu đang bận việc trong ruộng.
Các loại rau dưa trước đây gieo xuống giờ đã nở hoa kết trái, Phương Hách đang đào khoai tây, cái giỏ siêu thị bên cạnh cậu còn đựng không ít cà rốt và hành tây mới đào lên, hành tây và gừng tỏi đều là những gia vị phổ biến.
Lại đem ý thức quay lại nhà bếp, Hạ Tử Trọng nhìn thấy nồi áp suất đang nấu trên lửa, nhưng đáng tiếc, ngửi không được mùi gì…
Phương Hách đang vì mình làm cơm – nghĩ tới điều này, trong lòng Hạ Tử Trọng đặc biệt ấm áp, hắn lại nhớ tới tình hình đời trước Đới Quân còn ở trong không gian…
Thôi bỏ đi, hắn không nên lấy người kia và Phương Hách hiền lành ra so sánh, nhưng hôm nay nhìn thấy hình ảnh Phương Hách vì cuộc sống của hai người mà bận rộn, hắn liền nhớ đến đời trước, lúc nào cũng phát hiện có người nào đó nằm trên giường ăn táo tây, xem tiểu thuyết, hoặc là ngủ say như chết.
Mà chút thời gian này, mỗi khi cần thiết gọi kẻ đó đi ra…
Hạ Tử Trọng than nhẹ trong lòng một tiếng, lần thứ hai đem thần thức thả vào kho hàng dưới lòng đất, suy nghĩ một chút, lấy ra một quyển tiểu thuyết ngày hôm qua từ nhà sách thuận tiện lấy đi để giết thời gian – hắn phải thừa nhận, chỉ có một mình hắn ở bên ngoài thì thật tẻ nhạt, cần phải làm việc gì đó để giết thời gian.
Khoảng chừng chín giờ rưỡi, Hạ Tử Trọng nghe thấy Phương Hách gọi hắn trong không gian, liền vội vàng kéo cậu ra.
Phương Hách trong tay bưng cái đĩa, bên trong là một nửa cơm tẻ, nửa kia là – “Cơm cà ri?”
Phương Hách dùng sức gật: “Nếm thử đi? Em dùng rau trồng trong không gian làm đó, mùi vị … quả thực không có cách nào hình dung!”
Không cần Phương Hách giải thích, Hạ Tử Trọng cũng đã bị hương vị trên đĩa hấp dẫn triệt để, cầm muỗng lên đưa vào miệng…
Hạ Tử Trọng vẫn luôn biết đồ thu hoạch trong không gian rất ngon, nhưng hắn không nghĩ tới, rau dưa làm thành món ăn lại ngon đến mức này. Nếu như bây giờ đang đóng phim, nhất định sẽ có thêm các hiệu ứng lóe sáng kim quang cho hắn mới đủ diễn tả hết!
Rau dưa trong cà ri ngon tới nỗi áp mất cả mùi vị thịt bò là sao?
“Học trưởng, hạt giống đều đã trưởng thành, em định trồng lứa mới, rồi lựa một ít nguyên liệu thường dùng, hong khô, xay thành bột!” Phương Hách cũng rất hưng phấn, hai con mắt tỏa sáng lập lòe.
Hạ Tử Trọng dùng sức gật đầu một cái: “Đồ ăn chúng ta lấy được cũng đủ ăn, từ từ mà trồng.” Lại ăn một muỗng, Hạ Tử Trọng chợt nhớ tới cái gì: “Em ăn chưa?”
Mặt Phương Hách đột nhiên ửng đỏ khó giải thích, hai mắt đảo đảo: “Em… nếm thử rồi…”
Hạ Tử Trọng cau mày: “Nếm thử?” Trong không gian nhiều đồ ăn như vậy, hai người căn bản không cần phải như những người sống sót khác mà tiết kiệm đồ ăn.
“… Trước khi vào không gian vừa mới ăn tối xong… em vẫn chưa đói…”
“Anh cũng vừa ăn xong vậy.” Nói rồi hắn múc một muỗng, đưa đến trước mặt cậu.
Phương Hách giương mắt nhìn hắn, hé miệng ngậm lấy cái muỗng, lớn rồi còn để học trưởng đút, cái này là gián tiếp hôn môi… Tựa hồ như cậu lúc nãy ráng nhịn không ăn vẫn rất đáng giá!
“Đến cùng tại sao em không ăn?”
“… Vì… ăn xong sẽ lập tức đi ngủ, sợ mập…” Trước đó cậu chỉ có một mình nên có thể không kể đến chuyện như vậy, nhưng bây giờ… Phương Hách phát hiện thân thể mình có chuyển biến kỳ quái.
Hạ Tử Trọng suýt nữa քհun hết cơm ra ngoài, thả muỗng xuống, vươn tay xoa xoa bóp bóp gò má cậu: “Mập một chút cũng không có gì, sờ thích lắm.” Lời này cũng không phải khen tặng, càng không phải nịnh hót, hắn xác thực thấy Phương Hách mập lên một tí cũng không tồi, toàn thân đều là thịt, ôm khẳng định rất thoải mái, huống chi bây giờ Phương Hách còn rất gầy.