Hai người mang theo bạch cầu lái xe vào nội thành, thành phố lớn ngày xưa phồn hoa bây giờ tiêu điều cùng vết nứt khắp nơi.
Cả ngày mưa lất pha lất phất không ngừng cọ rửa nơi này, nhưng cũng không mang tới không khí tươi mới cho thành thị, trái lại dưới bầu trời xám trắng càng thêm âm u, ẩm ướt và băng lãnh.
Trong thành phố, nơi mà tang thi xuất hiện đều có dấu vết loang lổ do chiến đấu tạo thành. Bây giờ mưa dầm liên miên càng khiến các toà nhà đổ nát, nhìn qua như một cái giẻ lau rách tả tơi.
Lái xe trên đường, hai người có thể thấy những ngôi nhà thê lương san sát ở hai bên đường, bất cứ lúc nào nổi lên một trận gió to đều có thể thổi ngã hết mấy ngôi nhà đó.
“Mấy ngôi nhà này đều là hậu quả do ăn chặn nguyên liệu gây nên.” Phương Hách nhìn thấy một trung tâm mua sắm ngày xưa to lớn, bây giờ đã sụp hơn một nửa, không khỏi cảm thán một tiếng.
“Ba, năm tháng có thể là đồ tốt, nhưng đừng hy vọng chúng nó có thể dùng tới ba mươi, năm mươi năm sau.” Hạ Tử Trọng cười cười, vẻ mặt bỗng nhiên cứng lại: “Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta tìm một chỗ tốt rồi xử lý cái đuôi phía saս.”
“Được.”
Hai người tiến vào nội thành đã lâu, mỗi khi số lượng tang thi sau xe nhiều tới một lượng nhất định thì sẽ tìm một nơi tương đối an toàn thanh lý một trận.
Thứ nhất là để rèn luyện thân thủ; thứ hai là vì căn cứ yêu cầu các tiểu đội phải giao nộp tinh hạch; thứ ba là vì tiện đường thanh lý tang thi, tận lực giảm bớt số lượng tang thi.
Hai người phối hợp ăn ý, đương nhiên không cần nhiều lời. Hai người xuống xe, lấy vũ khí, chờ tang thi đến sau đó lắc người một cái vọt vào.
Nơi này vẫn được xem là ngoại thành, mà trong bầy tang thi đã lục tục xuất hiện không ít bóng dáng tang thi cấp hai.
Bọn họ bây giờ đánh tang thi nhiều hay ít cũng là vì tích trữ tinh hạch chờ khi trở về căn cứ sử dụng, đương nhiên sẽ không giống như trước mỗi khi đánh chết tang thi liền ném vào không gian để không gian trực tiếp hấp thu.
Chờ thanh lý xong hai, ba trăm con tang thi, hai người mới phân công nhau chậm rãi moi tinh hạch.
“Phiền phức ghê.” Phương Hách thấp giọng oán trách một câu, rồi nhìn Hạ Tử Trọng bên cạnh cười cười: “Trước kia vẫn không cảm giác được, bây giờ phải tự mình moi từng cái mới thấy thực phiền.”
“Đương nhiên, trước kia có người tiểu đội Luân Hồi giúp đỡ, chúng ta chỉ cần chuyên tâm đối phó tang thi cấp cao là được rồi, làm gì lại khổ cực thế này.” Hạ Tử Trọng cũng không khỏi nhếch miệng cười, thuận tiện dùng cùi chỏ đụng đụng bạch cầu đang lơ lửng bên cạnh: “Mày trừ lúc ăn tinh hạch cao cấp thì tích cực, bình thường sao không trông cậy nổi cơ chứ?”
Bạch cầu lắc lư cái eo mập của mình rồi bay đến bên mẹ cọ cọ, nó sẽ không chủ động nói mình kỳ thực có thể trực tiếp ‘hút’ tinh hạch ra đâu! Nếu như bị tên cha bất lương kia biết khẳng định sẽ ngược đãi mình!
Bạch cầu lòng dạ hẹp hòi lắc lư, ở cái nơi đầy tang thi này nó cũng sẽ không đi trên mặt đất để dính phải những thứ bẩn thỉu, chỉ nhảy loanh quanh ven đường chợt phát hiện trên đất có thứ gì đó đang ngọ nguậy? Cái hình dạng này, cái nhịp nhấp nhô này, cái tư thế này – thực vật biến dị!!
Bạch cầu phấn khích, tinh hạch thực vật biến dị ăn mấy lần trước đối với nó chính là đại bổ!
Tinh hạch của thực vật biến dị so với tang thi rất khác biệt, chúng nó không như tang thi phân cấp, chỉ cần thực vật một khi hình thành tinh hạch bên trong sẽ ẩn chứa một nguồn năng lượng vô cùng dồi dào, khác nhau chỉ có kích thước to nhỏ bất đồng, nhưng chỉ cần ăn một cái sẽ như uống thuốc tăng lực! So với tinh hạch tang thi cấp ba còn dễ dàng hấp thu hơn, mùi vị còn ngon lành hơn!
Hai con mắt tròn vo mở to trừng trừng, bạch cầu ‘vèo’ một tiếng bay về phía cọng dây leo kia. Thứ này đối bạch cầu mà nói căn bản không có bất kỳ nguy hiểm nào, đối với nó cũng hoàn toàn không có lực sát thương, nhưng nó quên mất – đối với thực vật, nó cũng hoàn toàn không có bất kỳ lực sát thương gì.
Một sinh vật có tính phòng bị chặt chẽ, trơn trượt, hết ăn lại nằm, như thế ngay cả ăn tinh hạch cũng chỉ có thể chờ người ta giết xong mới ‘hút’ ra chậm rãi tiêu hóa, cả miệng còn không có thì đánh nhau với người ta thế nào đây?
Nhưng một chuyện quái dị đã xảy ra. Ngay khi bạch cầu nhảy lên đó, cọng dây leo kia cong lên, một sợi chạm vào người nó, cảm xúc trơn trượt, trong nháy mắt co về sau! Dùng tốc độ so với tia chớp, không đến một giây rút khỏi phạm vi đường kính hai mươi mét.
“… Sao lại chạy thế?” Hạ Tử Trọng không nói gì cầm đao đứng một chỗ, nhìn về phía bạch cầu. Hạ Tử Trọng đã sớm cảm giác được cọng dây leo kia lén lén lút lút duỗi qua đây, bởi vì cảm giác được chỉ có một cái, tựa hồ chuẩn bị mò qua trộm tinh hạch, trộm xác, Hạ Tử Trọng đang chuẩn bị dùng dị năng đánh cho nó chạy, ai biết nó lại tự mình chạy trước rồi?
Bạch cầu ủy khuất xoay người lại, ‘phốc, phốc’ nhảy trở về, tìm mẹ ôm một cái, an ủi con tim bé bỏng đang thổn thức của nó – đồ ăn vặt chạy mất tiêu rồi!
“Chắc là cảm thấy bên chúng ta nhiều người nên sợ?” Phương Hách cũng rất khó hiểu, từ khi nào mà thực vật biến dị cũng sẽ sợ nhóm hai người đây? Lẽ nào thực vật biến dị cũng có dị năng sao?
Vỗ vỗ bạch cầu nhảy vào trong ngực mình, Phương Hách chọt chọt đầu nó: “Lau khô đi! Người dơ hầy à.” Bạch cầu nhảy mấy cái trên đất, giũ hết đống bùn dính dưới bụng ra, Phương Hách quyết định không chiều theo cái tật xấu này của nó – rõ ràng bay được, lại cứ nhảy tới nhảy lui trên đất.
Bạch cầu lần thứ hai đau thương, đồ ăn chạy mất, bị mẹ ghét bỏ, còn ba ba. Hừ! Không để ý tới ba ba, ai bảo vợ của ba ghét mình!
Rễ thực vật biến dị trốn dưới đất năm mươi mét đang run lẩy bẩy – tại sao lại là đại ác ma kia! Đại ác ma lần nào đến cũng cướp thức ăn của mình! Muốn bắt cũng bắt không được, đánh thì đánh không nổi, đâm cũng không lủng!
Hừ hừ, cũng may là mình cơ trí, từ lần bị thiệt thòi trước, liền cẩn thận giấu bản thể thật sâu trong lòng đất, chỉ dùng xúc tu dò đường bên ngoài, ngày hôm nay mới chạy thoát được!
Phải chuyển sang nơi khác, nếu đám ác ma du đãng ở đây, mình phải tìm một chỗ càng an toàn chậm rãi đi săn, miễn cho lại bị chúng nó cướp đồ ăn.
Hai người Hạ Tử Trọng ban ngày gấp rút lên đường, đánh tang thi, thuận tiện thu thập một ít vật tư có thể sử dụng, đợi đến chạng vạng liền dừng xe ở nơi an toàn, sau đó hai người mang theo bạch cầu trở về không gian qua đêm.
Bọn họ bây giờ có bạch cầu, chỉ cần sáng sớm trước hết để cho nó đi ra ngoài thăm dò, xác nhận bên ngoài không có ai thì có thể an tâm đi ra rồi.
Còn xe của bọn họ? Đóng kỹ cửa xe cửa sổ xe, chìa khóa cũng mang về không gian luôn, nửa đêm thỉnh thoảng sai bạch cầu ra ngoài canh chừng là được. Nếu như không phải bởi vì trên xe có một đống tinh hạch cấp một, hai người bọn họ không muốn đống tinh hạch đó bị không gian hấp thu, nếu không cũng đã thu xe vào không gian luôn rồi.
Cứ thế trôi qua hai ba ngày, mỗi ngày đều là quá trình ban ngày đánh tang thi, đi dạo những cửa hàng vật liệu tìm vật phẩm dùng được. Phu phu hai người phát hiện, nội thành thật yên tĩnh.
Không sai, chính là yên tĩnh. Một đường bọn họ tới đây ngoại trừ ngoại thành gặp một ít người đánh tang thi, sau khi vào nội thành họ không gặp bất kỳ người sống sót nào.
Xem ra trong một khoảng thời gian ngắn mọi người thật sự không có cách nào trở lại thành phố này.” Vừa giết xong một đợt sóng tang thi, Phương Hách dựa vào cửa xe có chút thở gấp. Càng đi sâu vào nội thành, tang thi cao cấp xuất hiện càng nhiều, bây giờ bọn họ gặp phải chủ yếu đều là tang thi cấp hai.
“Ừ, cho nên chúng ta phải thừa dịp bây giờ đi dạo trong thành thị nhiều chút.” Hạ Tử Trọng nhìn quanh bốn phía, tận lực thả gió ra ngoài – bây giờ hai người bọn họ trong lúc đánh tang thi đã bắt đầu thấy mệt, nếu như lại có thêm tang thi cấp ba xuất hiện…
“Cẩn thận, có tang thi cấp ba đến đây!”
Hạ Tử Trọng hai mắt dừng lại, tập trung nhìn vào một hướng.
Phương Hách cấp tốc lấy ra một bình nước không gian uống hai ngụm, trở tay đưa cho Hạ Tử Trọng.
Hai người bổ sung năng lượng một chút, liền thấy con tang thi kia xuất hiện trong tầm mắt – tang thi hệ phong cấp ba!
Tang thi này cùng với tang thi phong hệ mà Hạ Tử Trọng gặp lần trước có chỗ khác nhau, con tang thi kia tựa hô đem tất cả năng lực dồn vào tốc độ và công kích, nhưng con này…
Nhìn cái ‘cánh’ màu xanh trên lưng nó, khóe miệng Phương Hách co rúm: “Màu sắc cái cánh kia đi với nó không hợp tí nào.”
Đen thui, xấu đến ma chê quỷ hờn, trên lưng bạn tang thi này đính một đôi cánh cực lớn, trên cánh phát ra hào quang xanh biếc cực kỳ xinh đẹp, cứ như Tinh Linh trong phim điện ảnh, tương phản qua lớn đến mức có thể khiến người chết đào mộ sống dậy.
“Dưới đất còn có một cái.” Hạ Tử Trọng nắm chặt đao trong tay, ánh sáng vàng óng dần ngưng tụ trên đó. Từ lần ở nhà máy quốc phòng suýt nữa bị thực vật biến dị đem mình gói làm vằn thắn, Hạ Tử Trọng đặc biệt mẫn cảm đối với nguy hiểm đến từ lòng đất, chỉ cần có một chút chấn động lạ hắn đều chú ý tới.
Bỗng nhiên! Tang thi hệ phong từ trên trời bay tới đột ngột dừng lại, đôi cánh phát sáng giương lên cao, mở ra thật lớn, vô số những mũi tên gió xanh biếc phóng thẳng xuống mặt đất!
Ánh sáng vàng óng trên thân đao ngưng tụ lại, theo động tác của Hạ Tử Trọng vẽ một vòng trước mặt hai người, tạo thành một cái khiên màu vàng! Chắn lại mưa tên!
‘Rầm’ một thứ gì đó nứt ra, mặt đất hai người đang đứng bỗng nhiên mọc lên một bàn tay! Mà trước khi bàn tay này vươn tới hai người đã nhảy qua chỗ khác rồi!
Tang thi hệ thổ, có khả năng hòa làm một thể với đất, độn thổ!
Hai con tang thi mang loại hình công kích mới lạ này hai người trước đó chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy lần nào.
Trong tiểu đội Luân Hồi rõ ràng có mấy dị năng giả hệ sức mạnh, nhưng sau khi thăng lên cấp hai, phương hướng tiến hóa của mỗi người hoàn toàn khác nhau. Bởi vậy có thể suy đoán ra, phương hướng tiến hóa bất đồng, chỉ sợ là dựa theo tích cách mỗi người mà tiến hóa. Đã như vậy, tang thi cấp ba có nhiều phương thức công kích cũng không phải không tưởng tượng nổi