Hạ Tử Trọng kinh ngạc nhìn theo hướng Phương Hách ra hiệu, xuyên qua quyển sách cậu đang che quả nhiên thấy được một thân ảnh quen thuộc – không phải Hứa Lỵ Lỵ thì là ai?
Sao bây giờ cô ta lại đến được A thị? Kiếp trước cô ta đồng hành cùng mình phải hơn hai tháng mới đến nơi mà…
Hạ Tử Trọng sững sờ rồi lập tức bừng tỉnh, đời trước bọn họ tại tận thế sơ kỳ căn bản không dám mạo hiểm đi ra ngoài, đợi đến lúc bắt buộc phải ra ngoài thì lúc đó đã vô cùng nguy hiểm rồi. Cơ hồ như mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, tránh né tang thi lãng phí rất nhiều thời gian, cho đến khi tới được A thị thì đã là chuyện của một tháng sau.
Bây giờ, hắn trọng sinh dẫn đến hành động của Hứa Lỵ Lỵ cũng bị ảnh hưởng, cô ta bây giờ xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái.
Nghĩ thông suốt chuyện này Hạ Tử Trọng bình tĩnh lại, vươn tay từ trong ba lô lấy ra cặp kính râm đã dùng hôm qua, khẩu trang, mũ lần lượt phối hợp tốt, lúc này mới ngồi dậy.
Phương Hách cũng vội vàng đội mũ, đeo kính râm lên, có chút do dự nhìn Hạ Tử Trọng vài lần: “Tử Trọng… Chúng ta không cần chào hỏi sao?” Cậu không thích người này, lần trước nhìn thấy Hứa Lỵ Lỵ thực sự không để lại cho cậu ấn tượng tốt nào. Nếu không phải sợ Hạ Tử Trọng quan tâm đến tình cảm thân thích sẽ lo lắng cho cô ta, lúc này Phương Hách sẽ làm bộ như chưa từng thấy ả, nhắc tới cũng không.
“Không cần để ý đến nó.” Tầm mắt đảo qua những người kia, Hạ Tử Trọng xác định mấy bà dì, ông dượng ‘tốt’ của mình không có, đoán rằng bọn họ đang trên đường chạy trốn đã biến thành tang thi rồi.
Đời trước Hứa Lỵ Lỵ sau khi phát sốt hắn để cô ta gọi điện về nhà nhưng không có ai bắt máy, đợi đến sáng ngày thứ hai thì không liên lạc được nữa. Từ hiện trạng của Hứa Lỵ Lỵ bây giờ một thân một mình, hắn đoán, hai người dì, dượng của hắn rất có thể vào buổi tối tận thế bắt đầu phát sốt, chỉ là bọn họ sốt xong không kích phát dị năng, mà giống như đa số những người khác thoát không khỏi cái mệnh biến thành tang thi.
Về phần liên hệ với Hứa Lỵ Lỵ? Xin lỗi, hắn không có tâm tình kia. Người này có loại tính cách gì, nhân phẩm ra sao, không ai rõ hơn so với hắn. Bởi vì xem xét thân phận là thân thích với nhau, hắn bây giờ sẽ không đi gây sự với cô ta, nhưng nếu cô ta cũng giống đời trước tính kế hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không khách khí.
Lấy nước khoáng ra súc miệng, đơn giản vệ sinh cá nhân, Hạ Tử Trọng mới cùng Phương Hách ăn sáng, vừa đợi thời gian trôi qua vừa nghe mấy người khác nói chuyện thu một ít tin tức.
Xung quanh hai người Hạ Tử Trọng đều là những người giống như bọn họ, đi ra ngoài kiếm vật tư nhưng có nhà trong căn cứ. Bây giờ người ra ngoài tìm kiếm vật tư đều không đi được quá xa, chỉ dám ở khu dân cư phụ cận căn cứ, bên trong cửa hàng tìm kiếm. Cửa hàng là mục tiêu dễ thấy, tận thế bắt đầu là địa phương hàng đầu của những người sống sót tranh nhau, nhưng mấy loại cửa hàng trong căn cứ cũng không tìm được thứ gì hữu dụng nữa. Ngược lại trong khu dân cư lại có thể tìm ra vài thứ.
Như đội ngũ rìa ngoài bọn họ, là một hộ gia đình lấy nhà làm nhà kho dự bị, họ mở một siêu thị nhỏ trong khu nhà, bình thường khi lấy hàng đều để tạm ở nhà kho. Bây giờ tận thế vừa đến, siêu thị nhỏ ngày đầu tiên liền bị người cướp hết sạch, may là vật tư trong nhà bọn họ vẫn còn.
Nghe người khác tán gẫu nói vài tin tức ngầm có thể giải trí, Hạ Tử Trọng vẫn luôn đeo kính mát cùng Phương Hách thỉnh thoảng thấp giọng thảo luận chút gì đó, Hứa Lỵ Lỵ ở giữa mấy lần lơ đãng thấy được hai người bọn họ, lại hoàn toàn không nhận ra. Cô ta và Hạ Tử Trọng bình thường cũng không liên lạc với nhau, hai anh em họ một năm có thể thấy mặt nhau hai, ba lần là quá nhiều rồi. Bây giờ Hạ Tử Trọng tận lực che mặt, cô ta đương nhiên không nhận ra người.
Tạo hình của bọn họ cũng không làm người khác chú ý, không thiếu người lúc nào cũng đội nón, đeo mặt nạ chống độc, bọn họ bất quá chỉ đeo kính mát, nửa điểm cũng không đáng chú ý. Còn trong khu cách ly chuyên dụng của người bị thương, từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng súng vang. Ngay cả bọn Hạ Tử Trọng ngồi trong khu chờ, trưa hôm nay cũng phát hiện có ba người biến dị, bị chiến sĩ đang trực dứt khoát xử bắn.
Chờ hai người thật vất vả mới đợi hết thời gian, cùng người quản lý giải quyết xong thủ tục, lúc lái xe tiến vào khu an toàn, Phương Hách nhìn lướt qua người chuyển xác tang thi cách đó không xa đi thiêu, không nhịn được thấp giọng nói với Hạ Tử Trọng: “Còn tro cốt thì…”
Lời cậu không cần phải nói thẳng ra, Hạ Tử Trọng liền hiểu ý cậu, hắn cau mày suy tư một chút: “Trở về xem tình huống rồi nói tiếp.”
Trong căn cứ, số lượng tinh hạch trong đầu tang thi bị đốt rất nhiều, Hạ Tử Trọng cũng không muốn cứ như vậy bỏ qua. Bây giờ vẫn là sơ kỳ tận thế, ngay khi lãnh đạo cấp cao trong căn cứ phát hiện được tinh hạch thì sẽ ý thức được nó có giá trị rất cao, như vậy, những chỗ chôn lấp tro cốt tang thi liền trở thành một bảo tàng. Bây giờ thừa dịp bảo tàng này còn chưa bị người khác phát hiện, nói không động tâm thì chính là nói dối.
Nhưng chuyện này không thể vội vàng, Hạ Tử Trọng vẫn cần phải suy nghĩ cho kỹ nên hành động như thế nào mới không khiến người ta chú ý, đồng thời sau này cũng sẽ không bị người khác hoài nghi. Hiện tại hắn cần làm chính là lái xe, về nhà, tắm rửa, nghỉ ngơi.
‘Pằng’ một tiếng, người bên cạnh liền ngã xuống. Đới Quân nhìn người kia ngày thường diễu võ dương oai, tự cho mình là lão nhị của lão đại Ngô thiếu, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái, loại cảm giác đó làm cho hắn không tự chủ được mà nổi da gà, nhưng lại giống như ma túy khiến người ta phát nghiện.
Trong tám người đồng hành với nhau, dạng ‘đồ chơi’ như hắn chỉ có ba người, hai người kia tối hôm qua trong lúc chạy bị tang thi túm được, không thể chạy thoát. Năm người thiếu gia thì có thể lực, thân thủ không tệ, ngoại trừ một người bị vấp chướng ngại vật vướng lại thì bốn người còn lại đều thoát hết.
Bọn họ ở cùng một đám người, liều mạng chạy về phía căn cứ. Dọc đường đi lục tục có người biến thành tang thi công kích người bên cạnh, đến cuối cùng vậy mà chỉ có hắn và hai người khác chạy đến nơi.
Nửa đêm, đăng ký xong, ba người đang trong quá trình chờ thì hai người lại đột nhiên biến dị! Mà hiện tại, cuối cùng người này cũng biến thành tang thi, bị binh lính trông coi bên kia đánh gục!
Đới Quân gắt gao cắn môi dưới, tay phải siết thật chặt tay trái, hắn tuy rằng cũng bị thương, nhưng vết thương này là bị thanh sắt quẹt phải lúc đi. Chỉ cần hắn có thể kiên trì qua ba mươi sáu tiếng, là có thể mang theo vật tư của bọn họ tiến vào căn cứ an toàn!
Nước, lương khô của mấy người chết bên cạnh, bây giờ đều là của hắn!
Đới Quân đưa tay ra, muốn đem thanh súng lục mình thèm nhỏ dãi trên thân thể người kia lấy xuống trước khi bị đưa đi, tay hắn còn chưa chạm tới thi thể, chợt nghe một tiếng súng vang lên, viên đạn kia tựa như bay sát qua da đầu hắn, một tiếng vang lên ở phía sau! Tay hắn run một cái, động tác dừng lại. Mấy nhân viên công tác đã đi tới đây, xoay người chuyển thi thể kia đi, hắn đang muốn mở miệng nói muốn lấy đồ, liền nghe một người trong đó nhìn người cuối cùng trong ‘vòng’ bên cạnh chết đi, nói với những đồng bạn khác: “Vòng số 21 chết hết rồi.”
“Há, ở trong đó có không ít đồ đâu.”
“Vậy à? Nhanh thu một ít đi, cẩn thận một chút, đừng dính phải mấy thứ bẩn thỉu, đồ bị tang thi chạm qua cũng phải khử trùng mới được lấy.”
“Vẫn là khu vực số ba chúng ta thu hoạch tốt nhất, đám người khỏe mạnh này cũng bị diệt sạch rồi.” Người tới nơi này đều mang súng, một khi không cẩn thận nhiễm phải máu tang thi liền bị đồng hóa, bởi vậy thường hay xuất hiện tình huống này. Sau khi tiêu hủy những thứ đó, vật tư, cấp trên không ai truy hỏi, dĩ nhiên tất cả đều thuộc về bọn họ.
Đới Quân sắc mặt trắng bệch, cả người rúc vào trong góc không dám động, hai mắt liên tục quét nhìn đám người cũng đang chờ đợi, nhìn trên người bọn họ, trên mặt mang máu tươi, quấn băng vải, mơ hồ đoán được ý tứ công việc trong lời nói của những nhân viên này.
Lẽ nào người không cần bị tang thi tổn thương trực tiếp, mà chỉ dính một chút máu lên người cũng sẽ bị đồng hóa?
Nhân viên quản lý khu vực này cũng sẽ không tận lực nhắc nhở người bị thương cẩn thận chú ý không được dính máu tang thi. Bởi vậy, tỉ lệ tử vong của khu vực này là cao nhất trong các khu.
“Thu hoạch nhiều, nguy hiểm cũng lớn… Bên kia có một người sắp không được rồi, chuẩn bị qua nhặt xác đi.” Vừa nói xong là ‘pằng’ một tiếng, người kia cả người co giật ngã trên mặt đất, không ngồi dậy nữa.
Cho đến chết, sắc mặt của gã vẫn giống người bình thường, chỉ tiếc, loại ngộ thương này, phán đoán sai vẫn nằm trong phạm vi cho phép, dù sao căn cứ không thể chờ cho bọn họ biến thành tang thi rồi bắt đầu công kích người bên cạnh mới tiến hành bắn giết, bọn họ muốn phòng bị không cho nó xảy ra, tất nhiên sẽ có nhiều thương tổn sai lầm, chỉ có thể trách gã quá xui xẻo, cư nhiên lại phát bệnh ngay trong khu chờ cơ chứ?
Đới Quân cắn chặt môi, cổ họng không phát ra tiếng, không dám làm ra bất cứ một cử động nhỏ nào. Thời gian hắn chờ bởi vì đồng bạn biến dị mà lần thứ hai hoãn lại, nhưng hoãn lại cũng tốt hơn là biến thành tang thi bị mấy người này một phát bắn bể đầu!
Hắn không muốn chết, cho dù lấy được vài thứ này nhưng hậu quả lại liên lụy bản thân biến thành tang thi, còn không bằng đói bụng hai ngày!
Nghĩ như vậy, hắn cẩn thận từng li từng tí xé chỗ sạch sẽ không dính máu tang thi trên quần áo mình quấn hai vòng quanh vết thương, vết thương của hắn không lớn, nhất định có thể chịu nổi, nhất định có thể chịu nổi!