Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 170: Chương 170: Cửa ải? Quy tắc trò chơi!




Sở Chích Thiên nhìn lướt qua mọi người, lúc này mới chậm rãi nói: “Vì vậy, chúng ta lần này hành động, người cần tinh không cần nhiều, chỉ cần thanh lý trung tâm nguồn năng lượng, sau khi lắp đặt xong động cơ điện lực liền nhanh chóng rút lui.” Anh ngẩng đầu quét nhìn một vòng mấy người đang ngồi, tiếp tục nói, “Chúng ta không thể bài trừ khả năng chúng ta sẽ rơi vào trùng vây, phải biết rằng sinh vật đến cấp năm, bất kể là tang thi hay là động thực vật biến dị, trí tuệ của chúng nó đều tăng trưởng gấp bội, tuyệt không kém gì chúng ta.” Ở bến tàu Hoài Thành đã chứng minh, chúng nó có thể tìm ra nhược điểm tiến hành công kích, sự kiện con tin Tiêu Tử Lăng chính là thể hiện.

Lời nhắc nhở của Sở Chích Thiên để cho mọi người càng thêm cảnh tỉnh, thoạt nhìn lần hành động này tuyệt đối không nhẹ nhàng giống như trước, sợ rằng đây là một lần hành động rất nguy hiểm.

Sở Chích Thiên thấy tất cả mọi người đều bắt đầu coi trọng, vì vậy anh an bài: “Cảnh Văn lần này lưu thủ, phòng ngừa bởi vì chúng ta xuất động, mà để cho tên kia tìm được cơ hội đánh lén mọi người.”

Trần Cảnh Văn ưỡn thắt lưng gật đầu nói: “Vâng, Sở ca!”

Ánh mắt Sở Chích Thiên chuyển tới chỗ Chân Nhất Long, lập tức quyết định: “Nhất Long lần này cùng hành động với chúng ta.” Lần hành động này rất nguy hiểm, ắt không thể thiếu nhân viên chữa bệnh chăm sóc.

Chân Nhất Long vội vã đứng lên đáp: “Vâng! Đội trưởng!”

Sở Chích Thiên đặt đường nhìn ở trên người Đổng Hạo Triết: “Hạo Triết cậu lần này cùng hành động với tôi, chọn bốn đến năm đội viên thực lực mạnh nhất trong tổ chiến đấu, do Hồng Phi phụ trách dẫn dắt, nhiệm vụ của các cậu chính là bảo đảm sự an toàn của máy phát điện động lực.”

Đổng Hạo Triết với Đới Hồng Phi lập tức gật đầu biểu thị đã biết.

Sau cùng Sở Chích Thiên nhìn mọi người của tổ công kiên xung quanh, sau cùng đường nhìn rơi lên trên người Tiêu Tử Lăng, anh mệnh lệnh: “Hết thảy nhân viên tổ công kiên hành động dựa theo Tử Lăng an bài. . .” Sở Chích Thiên đột nhiên chuyển biến xưng hô, là đang nói cho mọi người, Tiêu Tử Lăng không còn là Tiểu Lăng trước kia nữa, mà là Tiêu phó tổ trưởng chân chân chính chính của tổ công kiên.

Mọi người tổ công kiên nhất tề lĩnh mệnh, Sở Chích Thiên an bài xong hết thảy những việc này hai tay khoanh ngực, nhìn phương hướng trấn nhỏ xa xa nhàn nhạt nói: “Tôi rất muốn biết ẩn tàng trong trấn nhỏ đến tột cùng là cái gì. . .”

Hàn khí dày đặc ẩn tàng trong đó, tất cả mọi người đều cảm thụ được. Trấn nhỏ là địa bàn của Sở Chích Thiên, lại bị một tên cường đại không biết chiếm cứ như thế, điều này khiến cho Sở Chích Thiên rất mất hứng.

Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung tới địa điểm xuất phát, mấy chiếc xe việt dã đã đỗ ở chỗ đó, còn có một chiếc xe đã trải qua một đêm cải tạo khẩn cấp, phía sau thêm ra một thùng xe, máy phát điện động lực đã được đặt trong đó.

Lần này tổ công kiên cơ bản toàn thể xuất động, bao gồm cả cha mẹ của Tiếu Tiếu, là hai con khuyển biến dị đã tới cấp ba đỉnh cấp kia, ngoại trừ Sở Tiểu Thất vắng mặt.

Vốn Sở Tiểu Thất muốn đi theo, khi nó vừa định lặp lại kế cũ, túm lấy quần áo của Tiêu Tử Lăng, đã bị Sở Chích Thiên nhanh tay lẹ mắt phá hủy, anh đoạt trước một bước ôm Tiêu Tử Lăng thuấn di đi. Tiểu Thất đành phải phiền muộn leo lên trên giường tiến vào trong ổ chăn tiếp tục ngủ. . .

Phương pháp tu luyện của Tiểu Thất chính là ngủ, điều này khiến cho Tiêu Tử Lăng đố kị hận a, vì cái răng cậu không phải tu luyện như thế chứ. Đương nhiên khi cậu tu luyện cũng không quá cật lực, nói đến cùng hình như cậu là bị người nào đó ôm tu luyện thì phải. . . Đương nhiên, cậu sẽ không thừa nhận cái ôm của người nào đó rất dễ chịu rất an tâm.

Bởi vì cậu nhất định phải khiến cho người nào đó áy náy vì thế, biết cậu là vì phối hợp anh ta mới làm ra hi sinh tất yếu.

Được rồi, Tiêu Tử Lăng chính là loại người được tiện nghi còn khoe mẽ.

Tiểu Thất lưu lại là ý định của Sở Chích Thiên, vì phòng ngừa chuyện bất ngờ, Sở Chích Thiên thấy vẫn nên lưu lại chuẩn bị ở sau, vạn nhất có dị biến bất trắc nào đó, không thể nghi ngờ Tiểu Thất ở trong đại bản doanh sẽ có thể tạo được tác dụng ổn định quân tâm. Được rồi, Sở Chích Thiên thừa nhận có người thừa kế tiểu thái tử ở đó, cho dù anh thất tung, Trần Cảnh Văn cũng có thể mượn nhóc ta ổn định được nhân tâm, huống hồ dựa vào thực lực cấp bậc trước mắt của Tiểu Thất, tất cả mọi người đều tin tưởng nhóc ta vượt qua được người “làm cha” anh đây chỉ là vấn đề thời gian, ai biểu Tiểu Thất có ưu thế tuổi tác chứ.

Cứ như vậy, mọi người phân ra ngồi trên mấy chiếc xe việt dã, lái rời khỏi doanh địa tạm thời. Chiếc xe của Sở Chích Thiên, do Lục Vân Đào điều khiển, trên ghế phó lái bên cạnh là đồng bọn của Lục Vân Đào ngồi chồm hổm, cẩu biến dị Lỗ Lỗ. Thân thể cao lớn nhét ghế phó lái chật ních. Tiêu Tử Lăng nóng mắt nhìn Lỗ Lỗ, tiếc nuối gãi gãi hàm dưới của Tiếu Tiếu đang lộ ra cái đầu nhỏ trong lòng ngó nghiêng trái phải, trong lòng tự mình an ủi, khi Tiếu Tiếu nhà chúng ta biến thân càng có phong cách hơn, tôi không đố kị.

Mọi người rất nhanh đã tới bên cạnh trấn nhỏ, Tiêu Tử Lăng mang kính râm nhận được ánh mắt âm thầm ném tới của Sở Chích Thiên bên cạnh, liền mở ra Linh Nhãn, tình hình phía trước của trấn nhỏ đã hiện lên trong đầu cậu, một số tang thi hành động chậm chạp đang tập hợp hướng cửa trấn nhỏ, tựa hồ là nghe thấy động tĩnh bên này, chẳng qua không thấy kẻ địch ẩn nấp nào. Cậu lặng lẽ lắc lắc đầu với Sở Chích Thiên, biểu thị không có vấn đề gì.

Sở Chích Thiên nhận được đáp án của Tiêu Tử Lăng, không có bất kỳ sự chần chừ nào, tỏ ý Lục Vân Đào trực tiếp lái vào trấn nhỏ. Thấy Sở Chích Thiên dẫn đầu xông vào trấn nhỏ, mấy chiếc xe phía sau không chút do dự đuổi theo.

Vừa vào trong trấn nhỏ, bầy tang thi bị hấp dẫn tới bởi thanh âm của ô tô rất nhanh đã bị mọi người tiêu diệt, những con tang thi đó mới chỉ là cấp một hai, tang thi dạng cấp bậc này đối với những người trên cấp ba như họ mà nói, xử lý chẳng hề gì.

Nhưng loại tình huống này lại khiến cho Sở Chích Thiên nhíu nhíu đầu mày, nhiều tang thi như vậy thế nào cũng phải có một hai con tang thi cấp ba, thế nhưng nơi đây lại không có, điều này không thể nghi ngờ là không bình thường.

Đổng Hạo Triết cũng thấy được điểm ấy, nhắc nhở đội viên bên người phải cẩn thận, tang thi cấp cao không ở chỗ này, khả năng duy nhất chính là trốn ở một nơi bí mật gần đây chuẩn bị đánh lén.

Sau khi tiến vào trấn nhỏ nên hành động như thế nào, trước đó đã an bài, Lục Vân Đào trực tiếp phóng đến trung tâm nguồn năng lượng của trấn nhỏ, tuy rằng dọc đường có tang thi chặn lại, nhưng vẫn không thấy tang thi cấp ba, vì vậy vẫn tuyệt không mang đến cho bọn họ sự quấy nhiễu quá lớn.

Một đường rất thuận lợi tới được trung tâm nguồn năng lượng, phát hiện cửa sắt của trung tâm nguồn năng lượng bị khóa chặt, Sở Chích Thiên dẫn đầu xuống xe. Tiêu Tử Lăng tỏ ý ở cửa có tang thi ẩn núp.

Sở Chích Thiên cho Đổng Hạo Triết một thủ thế chuẩn bị, sau đó quăng ra một đạo Liệt Điện, nhiệt độ cao của Liệt Điện trực tiếp hòa tan khóa. Lúc này Đổng Hạo Triết đã chuẩn bị xong đánh ra một cái Pháo Không Khí, trực tiếp đánh bay cửa chính vào bên trong.

Chợt nghe thấy một tiếng ngao ô, một tang thi toàn thân phiếm màu vàng kim bay ngược té ngã xuống đất, đó là một con tang thi cấp ba.

Nó vốn muốn đánh lén con mồi tiến vào nơi đây, đáng tiếc nhất cử nhất động của nó đã bị Tiêu Tử Lăng mở ra Linh Nhãn thấy rõ ràng.

Sở Chích Thiên vừa mới muốn ra tay giải quyết con tang thi cấp ba này, một luồng áp lực nồng đậm đột nhiên giáng lâm, ánh mắt Sở Chích Thiên co rụt lại, nhìn phía sâu bên trong trung tâm nguồn năng lượng, đối thủ trên cấp năm của anh kia đang cảnh cáo không cho phép anh ra tay, ý tứ truyền qua rất rõ ràng, nó hy vọng anh tuân thủ quy tắc trò chơi của nó, khiêu chiến cửa ải nó thiết lập, lưu lại một người cùng cấp bậc chiến đấu.

Đổng Hạo Triết thấy động tác của Sở Chích Thiên đột nhiên cứng đờ, thu hồi dị năng lôi điện, anh cũng cảm nhận được luồng khí thế kinh khủng kia, vội hỏi: “Sở ca, đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Chích Thiên bất đắc dĩ nói: “Đối phương đang cảnh cáo tôi, không cho phép tôi ra tay, bằng không nó cũng sẽ ra tay đối phó các cậu. Ý của nó là kêu chúng ta lưu lại một người cùng cấp bậc ứng chiến, sống chết không bàn.”

Đổng Hạo Triết nghe hiểu, đây chỉ sợ là quy tắc trò chơi của đối thủ khủng bố kia định ra, mà bọn họ lại không thể không làm theo, dù sao đánh lén của cấp năm rất khó phá, cho dù là Sở Chích Thiên cùng cấp bậc, cũng không có biện pháp bảo chứng được sự an toàn của người khác.

Điểm này Sở Chích Thiên rất rõ ràng, Tiêu Tử Lăng đã từng ngay dưới mí mắt của anh bị thủy thảo biến dị cấp năm đáng hận đánh lén bắt cóc, may mắn lúc đó thủy thảo kia là vì uy hiếp anh, tuyệt không lựa chọn trực tiếp đâm chết Tiêu Tử Lăng. Mỗi lần Sở Chích Thiên nhớ lại đều sợ hãi không thôi, buổi tối ngủ cũng sẽ bị loại kết quả đáng sợ đó làm bừng tỉnh, cũng chính là bắt đầu từ khi đó, anh không ngủ nữa, mà lựa chọn tu luyện cùng Tiêu Tử Lăng, anh ôm Tiêu Tử Lăng, khi cảm thụ được khí tức ấm áp truyền đến từ trên người cậu, anh mới có thể an tâm, chuyện đáng sợ đó không hề phát sinh, anh không mất đi đàn em của anh, không khiến cho anh rơi vào áy náy cả đời.

Sở Chích Thiên một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, anh không dám mạo hiểm như vậy. Giữa lúc Sở Chích Thiên suy nghĩ lưu lại ai ứng chiến, Đổng Hạo Triết mở miệng nói: “Như vậy đi, con tang thi này do tôi phụ trách, tôi sẽ nhanh chóng đuổi theo mọi người.” Anh đã nửa chân bước vào cấp bốn, giải quyết con tang thi này cũng là chuyện dễ dàng.

Anh vừa định tiến lên, lại bị Đới Hồng Phi ngăn cản, Đới Hồng Phi nói: “Đổng phó đội, nếu đối thủ cấp năm kia thiết trí quy tắc trò chơi như vậy, tin tưởng khẳng định phía sau sẽ có tang thi mạnh hơn nữa, vẫn nên do tôi đến đi.” Đới Hồng Phi đã là cấp ba cao cấp, con tang thi mới vừa vào cấp ba này với anh mà nói tóm được chỉ là vấn đề thời gian.

Lúc này, một thanh âm nhè nhẹ vang lên phía sau bọn họ: “Cái này, Đổng phó đội, Đới phó tổ trưởng, tôi vừa đến cấp ba, thực lực không khác biệt với con tang thi này, không bằng tôi lưu lại giải quyết đi.” Tào Dương có chút co quắp nhìn bọn họ.

Tào Dương nghĩ rất rõ, ngay từ đầu đã xuất hiện cấp ba sơ cấp, dựa theo trò chơi trên mạng mà anh hay chơi ở thời đại bình an, xuất hiện phía sau chỉ có thể là boss mạnh hơn, nếu lúc này anh không đi ra, chỉ sợ cửa ải kế tiếp tuyệt sẽ không còn cơ hội cho anh xuất lực. Anh không hy vọng bản thân chỉ qua đây để đi mua tương, như vậy quá mất mặt của thành viên tổ công kiên, vì vậy anh quả quyết chủ động xin đi giết giặc.

Vẻ mặt Sở Chích Thiên nghiêm túc hỏi: “Tào Dương, cậu có nắm chắc không?”

Tào Dương gật đầu nói: “Đội trưởng, yên tâm, giao cho tôi đi.”

Sở Chích Thiên vỗ vỗ bờ vai Tào Dương, thận trọng nói: “Giao cho cậu, hết thảy cẩn thận. Chúng tôi chờ cậu ở phía trước.”

Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho Tào Dương thập phần kích động, liên tục gật đầu biểu thị hiểu rõ. Lúc này Sở Chích Thiên mới dẫn người khác tiến vào trung tâm nguồn năng lượng, mà Tào Dương thì bắt đầu chiến đấu với tang thi trước mặt.

Khi Sở Chích Thiên rời khỏi cửa chính, tiến vào bãi đỗ xe, khi bọn họ thấy phía trước lại xuất hiện năm con tang thi cấp ba xếp thành một hàng, đã biết cấp bậc của mọi người bọn họ đã bị đối thủ tìm tòi rất rõ ràng, nó dựa theo nhân số cấp bậc của bọn họ phái tang thi cùng cấp qua canh ải.

Sở Chích Thiên thấy loại tình huống này, đầu mi nhăn càng chặt, xem ra sự hoài nghi của anh đã nhận được chứng thực, sở dĩ bên ngoài đều là tang thi cấp bậc thấp, chính là bởi vì tang thi cấp bậc cao đều được tụ tập ở trung tâm nguồn năng lượng, điều này khiến cho Sở Chích Thiên rất lo lắng, đối thủ trước mắt hiểu quá rõ nhu cầu của bọn họ, thế mà đã mở một tấm lưới lớn ở trung tâm nguồn năng lượng chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.