Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 257: Chương 257: Gia nhập? Đội trưởng kiếp trước!




Thấy được kẻ thù kiếp trước hại chết mình, Tiêu Tử Lăng không còn tâm tình đi dạo phố nữa, Sở Chích Thiên thấy thế liền kêu Dịch Viên dẫn bọn họ đến một nơi ở yên lặng nghỉ ngơi, không cần xa hoa, chỉ cần dễ chịu, giá cả thực dụng một chút là được.

Dịch Viên quả nhiên rất quen thuộc căn cứ, dẫn bọn họ rẽ mấy vòng, tìm được một khách sạn yên lặng lại ngăn nắp sạch sẽ, giá cả tuyệt không mắc. Sở Chích Thiên đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, biết nguyên nhân vì sao giá cả thực dụng, tuy rằng nơi đây ở trung tâm căn cứ, nhưng lại ở trong một hẻm nhỏ u ám, xung quanh cũng không có quảng cáo gì các loại, khách đến vốn dựa vào khách hàng cũ hoặc là hướng dẫn viên chỉ dẫn mới có, loại tình huống này đương nhiên không có khả năng mắc được chỗ nào.

Quả nhiên, Dịch Viên dẫn hai người bọn họ vào liền thấy ông chủ cho một bao đồ, nhóc ta ngượng ngùng cười cười với hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng. Sở Chích Thiên thấy chả sao, bởi vì nơi này chính là nơi anh cần, cách đường phố thương mại không xa, có thể cho anh triển khai tinh thần lực điều tra một phen, tin tưởng lấy tinh thần lực cấp tám của anh, căn cứ Kỳ Nguyên hẳn không ai có thể phát hiện được.

Anh đưa thù lao ngày hôm nay cho Dịch Viên, điều này làm cho Dịch Viên rất cảm kích, phải biết rằng nó chỉ dẫn hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng đi nửa ngày, đối phương có thể chỉ cho thù lao nửa ngày.

Nhìn theo Dịch Viên rời khỏi, hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng cũng tiến vào gian phòng của bọn họ nghỉ ngơi. Lúc này Sở Chích Thiên ngồi khoanh chân xuống, tinh thần lực cấp tám nhanh chóng tỏa ra. . .

Trong tòa nhà cao tầng nào đó của căn cứ, Lôi Vân Chương bị đuổi ra ngoài chỉ có thể ngốc ở bên ngoài phòng khách tu luyện đột nhiên biến sắc, anh ta mở mắt không cần suy nghĩ phá cửa phòng ra xông vào bên trong.

“Lôi Vân Chương, cậu lại muốn làm gì?” Bởi vì Lôi Vân Chương bạo lực phá cửa, tiếng vang kịch liệt khiến cho bút máy trong tay nam nhân nho nhã vạch ra một biên độ ưu mỹ trên văn kiện. Điều này khiến cho người luôn theo chủ nghĩa hoàn mỹ như anh ta nổi trận lôi đình, lạnh mặt hỏi.

“Du, căn cứ có cường giả tới.” Sắc mặt Lôi Vân Chương âm trầm nói, Lôi Vân Chương nói với bên ngoài là người thức tỉnh hệ hỏa kỳ thực là song hệ, anh ta còn là người thức tỉnh hệ tinh thần thần bí, sở dĩ căn cứ yên ổn như thế, có quan hệ tới việc anh ta bố trí tinh thần lực khống chế toàn thành. Chỉ cần căn cứ có dị năng bạo động, anh ta có thể phát hiện được.

Du thu liễm lửa giận, mặt bắt đầu ngưng trọng: “Người tới rất mạnh?”

Lôi Vân Chương trầm trọng nói: “Chỉ mạnh không yếu hơn so với tớ.”

Lời nói của Lôi Vân Chương khiến cho sắc mặt Du đại biến, phải biết rằng Lôi Vân Chương đã cấp sáu cộng thêm song hệ tăng phúc, gần với sự tồn tại cấp bảy, nếu thực sự mạnh hơn so với anh ta vậy chỉ có thể là người thức tỉnh cấp bảy.

Lôi Vân Chương tiếp tục nói: “Người đó dùng tinh thần lực phá mạng lưới tinh thần của tớ. Nghĩ chắc hắn ta hẳn sẽ biết chỗ chúng ta có người thức tỉnh hệ tinh thần.”

“Cũng là hệ tinh thần?” Còn chưa từng nghe qua hệ tinh thần có ai tiến vào cấp bảy.

“Chưa rõ, phải biết rằng sau cấp năm, bất kỳ người thức tỉnh nào cũng có thể vận dụng được tinh thần lực, chẳng qua so không bằng người thức tỉnh hệ tinh thần mà thôi.” Lôi Vân Chương ăn ngay nói thật, cấp bảy hệ khác cũng có thể dùng tinh thần lực phá vỡ mạng lưới tinh thần của anh, uy áp cao hơn một cấp sẽ trợ giúp bọn họ hoàn thành.

“Xem ra chúng ta phải cẩn thận đề phòng! Đám người tham lam đó, một ngày nào đó tớ sẽ trả thù.” Du nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Chích Thiên vừa phóng thích tinh thần lực của mình liền cảm nhận được vô số mạng lưới tinh thần được bố trí trên bầu trời căn cứ, anh lập tức hiểu rõ căn cứ này cũng có người thức tỉnh hệ tinh thần, chẳng qua thực lực cấp sáu, căn bản không đủ để chống lại tinh thần lực của anh, để cho anh một lần đã phá vỡ được mạng lưới tinh thần đó.

Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một tia nghiền ngẫm, lúc này đây khẳng định đã kinh động cao tầng của căn cứ Kỳ Nguyên, không biết bọn họ sẽ hành động ra sao đây? Nếu đã quyết định liên minh với bọn họ, như vậy cứ xem năng lực ứng biến của bọn họ đi, đừng để cho anh thất vọng.

.

Vương Tĩnh Vũ vẫn ở chỗ cũ, ý cười đầy mặt ôn hòa tiễn bước một người tuổi trẻ. Trong lòng hắn đắc ý vạn phần, lại một thiếu niên trải đời chưa sâu bị hắn lừa, ngẫm lại đã ba người thức tỉnh tuổi trẻ đáp ứng gia nhập đội ngũ của hắn, chỉ cần tiếp tục tìm thêm hai người, hắn có thể một lần nữa thành lập được đội săn bắt, làm đội trưởng.

Vương Tĩnh Vũ chỉ là người thức tỉnh hệ thổ cấp ba, nếu như muốn gia nhập một đội săn bắt, cũng không phải không ai cần, chẳng qua lấy năng lực của hắn ở trong đội săn bắt, chỉ có thể đảm nhiệm nhân vật làm tấm chắn. Vương Tĩnh Vũ không muốn làm loại nhân vật hoàn toàn chịu đòn đó, hắn sợ bị thương sợ đau càng sợ chết, mặc kệ đội săn bắt có cường đại hay không, loại người thức tỉnh làm tấm chắn khẳng định sẽ là người đầu tiên đi ra gánh chịu công kích, bị thương đau đớn không thể tránh khỏi, đây là điều hắn không cách nào chấp nhận. Cách duy nhất trốn tránh loại khả năng đó chỉ có thể là tự mình làm đội trưởng, hắn có thể tìm đội viên khác làm tấm chắn, mà hắn chỉ cần ở chính giữa được bảo hộ là được.

Vương Tĩnh Vũ biết ý nghĩ của mình rất đê tiện, bất quá vì sinh tồn không thể không vứt hết lương tâm của mình. Hắn rất cảm kích cha mẹ mình cho hắn khuôn mặt này, thuần hậu dễ thân rất có tính lừa dối, để cho hắn không chỉ một lần thành công lừa gạt được những thanh thiếu niên nhiệt huyết kia, để cho bọn họ gia nhập đội ngũ của mình, sau đó đấu tranh anh dũng vì hắn.

Vốn hắn có một đội săn bắt, đáng tiếc ở trên đường đến căn cứ Kỳ Nguyên đã bị một tang thi cao cấp bố trí mai phục, không có biện pháp hắn chỉ có thể lợi dụng nhóm đội viên ngăn cản tang thi cho hắn, mà hắn thì nhanh chóng đào tẩu, thật vất vả mới sống tới được căn cứ Kỳ Nguyên, đáng tiếc lần này lại để cho hắn lần nữa biến thành người cô đơn. Vì bắt đầu một lần nữa, hắn không thể không chiêu binh mãi mã ở nơi đây, đáng tiếc thực lực của hắn không đủ, cũng chỉ có thể lừa những người trẻ tuổi cấp bậc không khác biệt với hắn. . . Nhiều ngày nay thành quả cũng không tồi, lại có ba người thức tỉnh lên thuyền tặc của hắn.

Khi Vương Tĩnh Vũ vẫn còn âm thầm đắc ý, trước mắt đột nhiên tối đi, hắn nhìn chăm chú lại, phát hiện có hai người thanh niên đã đi tới trước mặt hắn, người hơi thấp bé trong đó hỏi: “Xin hỏi, là anh đang tuyển nhận đội viên sao?”

Vương Tĩnh Vũ sửng sốt, hai thanh niên đó lúc này đang mang vẻ mặt mong đợi nhìn hắn, trông ăn mặc của bọn họ, rất bình thường, phỏng đoán cũng là loại lăn lộn không được tốt, trong lòng hắn vui vẻ, thế này quả thực chính là trời rơi mưa đúng lúc, nếu như hai người này gia nhập, đội săn bắt của hắn sẽ có thể thành lập được lần nữa.

Hắn lập tức đẩy lên nụ cười ấm áp nói: “Phải. Tôi là đội trưởng, kêu Vương Tĩnh Vũ, xin hỏi hai vị xưng hô thế nào?”

“Tôi là Nguyên Kỳ, cậu ta là Phương Dật, chúng tôi vừa vặn không có đội ngũ, muốn gia nhập một đội săn bắt để ra ngoài thám hiểm.” Thanh niên kêu Nguyên Kỳ kia kinh hỉ đầy mặt.

Vương Tĩnh Vũ tuyệt không lập tức tiếp nhận hai người này mà mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Đội săn bắt khác cũng đang thu người, vì sao các cậu muốn tìm tôi?” Hắn mang vẻ mặt xấu hổ nói, “Đội săn bắt của tôi rất yếu, gia nhập chúng tôi có phải quá ủy khuất các cậu hay không?”

Biểu tình đó rất chân thành tha thiết đến mức khiến cho Tiêu Tử Lăng khó phân biệt thật giả, cậu nhớ lại kiếp trước, lúc đó sau khi cậu được Vương Tĩnh Vũ cứu sống, biết Vương Tĩnh Vũ còn có chiến đội của mình liền đề nghị bản thân muốn gia nhập, nhớ lúc đó, hình như Vương Tĩnh Vũ cũng nói những lời này, khiến cho cậu cảm động vô cùng, trong lòng càng cho rằng Vương Tĩnh Vũ là một người rất tốt, thực sự chỉ là đơn thuần muốn cứu cậu một mạng, không có bất kỳ tư dục gì. . . Cũng vứt bỏ một chút cảnh giác cuối cùng của mình toàn tâm toàn ý nỗ lực vì chiến đội của Vương Tĩnh Vũ, kỳ vọng cuối cùng bọn họ đều sẽ có thể thoát khỏi được số phận vật hy sinh, có thể bảo hộ đôi bên ở trong mạt thế.

Tiêu Tử Lăng sống lại lúc này một lần nữa nghe câu đó, lại có cảm nhận bất đồng, sự cảm động trước đây đã không còn, chỉ có sự dối trá khiến người ta buồn nôn, vì sao kiếp trước mình nghe không hiểu chứ? Tiêu Tử Lăng rất nhanh chỉnh lý tâm tình của mình, cậu mang vẻ sầu lo nhìn Sở Chích Thiên bên cạnh nói: “Bọn tôi cũng từng gia nhập qua đội ngũ khác, thế nhưng bọn họ không muốn thu đàn em của tôi.”

Nói xong câu này, Tiêu Tử Lăng liền thở dài một hơi, cười khổ một tiếng tiếp tục nói: “Đàn em của tôi là người biến dị tốc độ cấp ba, những đội săn bắt kia căn bản không muốn nhận.” Sắc mặt Tiêu Tử Lăng trở nên u ám, sự cự tuyệt thu nhận của những đội săn bắt đó khiến cho cậu thập phần bất mãn thậm chí rất phẫn nộ, bất quá cậu rất nhanh chấn chỉnh tinh thần, “Bất quá, tôi sẽ không vứt bỏ đàn em của tôi, vì vậy tôi muốn hỏi một chút, nếu như anh không ngại thực lực của đàn em tôi kém, đồng ý nhận lấy cậu ta, tôi sẽ cùng theo cậu ta gia nhập, đúng rồi, tôi là người thức tỉnh hệ băng cấp ba.”

Lời này Tiêu Tử Lăng nói như đinh đóng cột, cũng khiến cho Vương Tĩnh Vũ sắp duy trì không được khóe miệng muốn vểnh lên của hắn nữa, hắn thực sự rất cao hứng, người biến dị tốc độ cấp ba, hắn không ngại, phải biết rằng hắn vốn còn muốn chấp nhận thu một người cấp hai kìa, dị năng cấp ba dù kém thế nào đi nữa, vẫn lợi hại hơn nhiều so với cấp hai, đã đạt được mong muốn của hắn, nào có gì không muốn. Hơn nữa người còn lại là dị năng hệ băng, thế này là đã có thêm được dị năng lực sát thương cường lực rồi. Vận khí của hắn thực sự là không tồi a.

Vì vậy hắn cười nói: “Mấy người khác của tiểu đội tôi cũng đều là người dị năng cấp ba, không tốt hơn được chỗ nào so với đàn em của cậu, làm sao sẽ không cần chứ, chỉ cần cậu không chê bỏ thực lực của tiểu đội chúng tôi thấp, hoan nghênh các cậu gia nhập.” Nói xong hắn vươn tay muốn bắt tay Tiêu Tử Lăng biểu thị hoan nghênh, Sở Chích Thiên đột nhiên đưa tay cầm tay hắn lạnh lùng nói: “Cảm tạ chiếu cố.” Lực lượng đó rất lớn, thế mà khiến cho Vương Tĩnh Vũ cảm thấy đau đớn.

Tiêu Tử Lăng thấy thế lập tức trừng Sở Chích Thiên một cái trách cứ, tỏ ý anh ta buông tay, lúc này mới nhận lỗi với Vương Tĩnh Vũ: “Xin lỗi, đội trưởng, Phương Dật trời sinh khí lực lớn, hơn nữa còn không biết thu liễm, mong anh không lấy làm phiền lòng.” Sở Chích Thiên trút giận cho cậu, Tiêu Tử Lăng vẫn rất cao hứng, kiếp này cậu thực không muốn có dính dáng gì với Vương Tĩnh Vũ, hắn ta khiến cho cậu cảm thấy không thoải mái.

Vương Tĩnh Vũ xấu hổ liên thanh nói: “Nào có, nào có.” Mồ hôi lạnh không ngừng tỏa ra trên trán hắn, vì sao hắn sẽ cảm thấy người biến dị tốc độ cấp ba này rất nguy hiểm chứ, hơn nữa hắn cảm thấy đối phương không thích hắn.

Vương Tĩnh Vũ thấy người kêu Phương Dật kia lạnh mặt, ôm lấy tay Nguyên Kỳ kia không buông, ánh mắt chỉ ở trên người Nguyên Kỳ, không còn có ai khác nữa. Vương Tĩnh Vũ hiểu rõ thế này đại biểu điều gì, trong lòng sáng tỏ vì sao Phương Dật kia không thích hắn. Hắn rất bất đắc dĩ, căn cứ Kỳ Nguyên này khiến người ta rất câm nín, không chỉ có thủ lĩnh căn cứ làm gay, các thành viên của căn cứ cũng làm gay rất nhiều, nơi đây dường như trở thành thiên hạ của gay, đôi trước mắt cũng vậy, không ngờ còn trở thành thành viên trong đội của hắn.

Tiêu Tử Lăng hỏi: “Thành viên khác của tiểu đội chúng ta đâu?”

Vương Tĩnh Vũ cười giải thích: “Bọn họ về trước rồi, buổi sáng tám giờ ngày mai sẽ đến nơi đây tập hợp, ngày mai các cậu lại đây vào lúc đó đi, thuận tiện đến trung tâm căn cứ đăng ký tư liệu cá nhân một chút.” Thành lập chiến đội nhất định phải cần đội viên tự mình đến trung tâm đăng ký tin tức của bản thân, đây cũng là nguyên nhân hắn nhất định phải thu người.

“Vậy tốt, tôi với Phương Dật tới nơi khác đi dạo trước.” Tiêu Tử Lăng cười nói tạm biệt với Vương Tĩnh Vũ, để lại địa chỉ nơi ở, vạn nhất có gì thay đổi có thể tới đó tìm.

Hai người bọn họ trở về, Sở Chích Thiên hỏi: “Thực muốn gia nhập?”

Tiêu Tử Lăng gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi muốn triệt để biết rõ hắn tới cùng là người thế nào, bằng không cho dù tôi giết hắn, trong lòng cũng sẽ không cân đối.” Không cho bản thân một công đạo, cho dù giải quyết Vương Tĩnh Vũ, tâm ma của cậu vẫn tồn tại, quá khứ kiếp trước không dễ dàng buông xuống được như vậy. Đương nhiên cậu sẽ khiến Vương Tĩnh Vũ đến nơi mà cậu muốn hắn đi, nhất cử lưỡng tiện.

“Được, anh giúp em!” Sở Chích Thiên nói một lời hai ý, Tiêu Tử Lăng muốn giết Vương Tĩnh Vũ, anh giúp, khi Tiêu Tử Lăng không muốn giết Vương Tĩnh Vũ, anh sẽ giúp Tiêu Tử Lăng giết hắn. . . Nói chung, Vương Tĩnh Vũ hẳn phải chết.

Tiêu Tử Lăng không biết chủ ý mà Sở Chích Thiên tính toán, trong lòng cậu đang bị lời nói của Sở Chích Thiên làm cho rất cảm động, lão đại nhà mình nguyện ý tin tưởng cậu vô điều kiện, nguyện ý bỏ xuống hết thảy để điên cùng cậu, cậu thực sự cảm thấy kiếp này cuối cùng cũng không theo sai người.

Có lẽ, lần sau cậu hẳn nên cho lão đại nhà mình một chút sắc mặt tốt, khi lão đại nhà mình muốn ôm, cậu không nên cự tuyệt dứt khoát như vậy, uyển chuyển một chút sẽ khiến lão đại dễ chịu hơn?

Ách, Tiêu Tử Lăng có loại ý nghĩ này, có thể dự kiến được tương lai cậu nhất định sẽ bị Sở Chích Thiên gặm không còn một mảnh.

Giám Định quân quyết định lặn xuống nước không nhìn, Phân Tích quân rất muốn nhắc nhở thân ái của mình một chút, đáng tiếc lại bị Giám Định quân vô tình trấn áp.

Thân, vì cái răng chúng ta đều có một lão đại thối lương tâm xấu xa chứ? -- Phân Tích lệ rơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.