Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 144: Chương 144: ‘Thưn tâm’, ngài tự bảo trọng đi!




“Hửm?” Thấy Sở Tiểu Thất đứng ngốc một bên không nói chuyện, đầu mi của Sở Chích Thiên thoáng nhếch, lần nữa hửm một tiếng, được rồi, một tiếng hửm này cũng mang tính uy hiếp mười phần.

“Ách! Tiêu Tử Lăng anh ta nói đi tổ hậu cần tìm tiểu cô của anh ta.” Sở Tiểu Thất cái khó ló cái khôn, còn nhớ rõ trước khi xuất phát Tiêu Tử Lăng từng lải nhải qua một câu như thế. Lần này tiểu cô Tiêu Tình Vân của Tiêu Tử Lăng cũng theo đội tới, ở đội chữa trị hậu cần phụ trách công việc điều phối thuốc men.

“Tiểu Lăng quá không tuân thủ kỷ luật, chờ cậu ta trở về nhất định phải nghiêm túc giáo huấn cậu ta.” Sắc mặt Sở Chích Thiên càng lạnh, dường như thập phần bất mãn đối với việc Tiêu Tử Lăng không nghe theo mệnh lệnh, một mình rời đi.

Đổng Hạo Triết vừa nghe, ngược lại có chút hối hận, vốn chỉ là thấy Tiêu Tử Lăng không có mặt, liền quan tâm một chút, hổng có ngờ vậy mà đào ra chuyện Tiêu Tử Lăng tự tiện rời khỏi cương vị công tác, nhìn biểu tình của Sở Chích Thiên, đã biết rất tức giận, chờ lát nữa Tiêu Tử Lăng trở về khẳng định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Trong lòng Đổng Hạo Triết biết rõ là Tiêu Tử Lăng đã bị tai bay vạ gió, nếu không phải bọn họ phá chuyện tốt của đội trưởng nhà anh, sợ rằng Sở Chích Thiên cũng không có tâm tư đi quan tâm loại việc nhỏ này, lại càng sẽ không nghĩ đến trừng phạt Tiêu Tử Lăng.

Trong lòng Đổng Hạo Triết có chút băn khoăn liền mở miệng cầu tình với Sở Chích Thiên: “Kỳ thực, Tiểu Lăng đi xem tiểu cô của cậu ấy cũng không có gì, chỗ chúng tôi thu thập vật tư không thiếu người, những việc đó đều là việc nhỏ, huống hồ Tiểu Lăng tuổi tác còn nhỏ, không thể tránh được có hành vi sai lầm, về sau chậm rãi chỉ đạo là được. Hơn nữa lần này kích sát tang thi cấp ba, Tiểu Lăng biểu hiện rất tốt, Sở ca không cần quá tức giận.”

Ánh mắt Sở Chích Thiên lóe lóe, anh nhìn chằm chằm Đổng Hạo Triết mấy giây, lúc này mới chậm rãi nói: “Không ngờ tới, quan hệ của Hạo Triết với Tiểu Lăng rất không tồi. Vậy mà cầu tình cho cậu ta, năng lực ngoại giao của tên nhóc này hóa ra rất mạnh, tôi ngược lại xem thường cậu ta.”

Sở Tiểu Thất bĩu môi, nói giả mù sa mưa như thế làm gì. Không phải là ăn giấm sao? Nó đều đã ngửi ra một mùi chua rồi này. Bất quá chuyện Tiêu Tử Lăng thích thông đồng đích xác phải cho Sở lão đại cảnh tỉnh, nó không hy vọng hai người xuất hiện vấn đề gì, Tiêu Tử Lăng nấu cơm nước thực sự ăn rất ngon.

Được rồi. Tiểu Thất của chúng ta vẫn luôn lo lắng Tiêu Tử Lăng sẽ leo tường, sau đó vứt lại hai người nó với Sở Chích Thiên, bỏ trốn với người nào đó không biết. Tiểu Thất đặc biệt lo lắng mỹ thực của nó cứ như vậy hổng còn, vậy ngày tháng tương lai nó với lão đại còn sống thế nào a. Cho nên cũng rất vui vẻ đối với phát hiện lần này của Sở Chích Thiên.

Đổng Hạo Triết nào biết đâu rằng Tiểu Thất nghĩ mấy chuyện lung tung lộn xộn đó, nghe thấy câu hỏi của Sở Chích Thiên liền cười trả lời: “Ha ha, Tiểu Lăng chính là do tôi với Sở ca cùng thu cậu ấy vào đội, thế nào cũng phải chiếu cố một phen. Huống hồ. Tổ chiến đấu của chúng ta có rất nhiều người là fan của cậu ấy đấy.”

“Fan?” Sở Chích Thiên cảm thấy anh còn chưa hiểu rõ đủ toàn diện đối với chuyện của Tiêu Tử Lăng, dường như có rất nhiều chuyện anh bị che ở trong nội tâm, cảm giác này khiến cho anh rất khó chịu.

“Đúng vậy, tổ chiến đấu có rất nhiều người đều rất mê Tiểu Lăng, đặc biệt sùng bái cậu ấy. Thậm chí có vài đội viên nhờ có Tiểu Lăng mà thức tỉnh.” Đổng Hạo Triết thoải mái cười to, trước đây khi anh phối hợp Sở Chích Thiên nhận lấy Tiểu Lăng hoàn toàn không ngờ tới còn có công hiệu này, “Vì vậy tôi cùng Đới đại ca cười xưng, Tiểu Lăng là linh vật, ngôi sao may mắn của đội ngũ chúng ta.”

Sở Chích Thiên không ngờ tới Tiêu Tử Lăng ở bên ngoài còn có nhân khí mạnh như thế, vốn hẳn là chuyện cao hứng, anh vậy mà sẽ cảm thấy khó chịu, có một loại cảm giác vật sở hữu của mình bị nhìn trộm.

“Vì vậy, Sở ca cũng đừng phạt cậu ấy. Xem như là ưu khuyết điểm bù trừ nhau đi.” Đổng Hạo Triết còn không quên giúp Tiêu Tử Lăng lấy ân tình, khiến cho Sở Tiểu Thất bên cạnh ngầm lật cho ánh mắt xem thường, Đổng phó đội a Đổng phó đội, anh càng như thế, Sở lão đại sẽ ăn dấm chua càng lợi hại, kết cục của Tiêu Tử Lăng sẽ càng thảm hại, anh thế này xem như là giúp anh ta hay là hại anh ta a.

Mặt Sở Chích Thiên bình tĩnh gật đầu: “Nếu Hạo Triết đã nói như vậy. Tôi liền tạm thời thả cậu ta một con ngựa, nếu như lần sau bằng mặt không bằng lòng nữa, tất sẽ không tha.” Lời này nói như đinh đóng cột, thậm chí là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Đổng Hạo Triết không suy nghĩ nhiều, đây vốn chính là tác phong của Sở Chích Thiên, anh ta ghét nhất người bằng mặt không bằng lòng tự tiện rời khỏi cương vị công tác, Tiêu Tử Lăng hoàn toàn chiếm hết, lần này anh gánh giúp Tiêu Tử Lăng, lần sau chỉ sợ không thể, có cơ hội phải nhắc nhở cậu ấy một chút, nghìn vạn lần đừng không biết nặng nhẹ như vậy.

Cứ như vậy, Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất rốt cục đã đuổi được mấy người Đổng Hạo Triết đi, tuy rằng Sở Chích Thiên đã trả giá đắt bằng hình tượng anh nát bấy, Tiểu Thất cũng từ đây ngồi ổn danh có một người mẹ mười ba tuổi sinh ra nó, nhưng cuối cùng cũng hoàn mỹ che giấu qua được chuyện này, có kinh không hiểm.

Sau đó Tiêu Tử Lăng đi ra rụt đầu che não bị Sở Chích Thiên răn dạy một trận, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng rất khó hiểu, bất quá cậu ngược lại nhớ kỹ câu hành vi không biết phân biệt không có chừng mực không biết kiểm điểm trong những câu mà Sở Chích Thiên nói, chẳng lẽ chỉ chính là hành động hôn anh ta ban nãy?

Tiêu Tử Lăng cũng thấy bản thân đã làm quá, cho dù muốn làm Sở Chích Thiên buồn nôn cũng không thể làm như vậy, chịu thiệt bao nhiêu a, nụ hôn đầu tiên hai đời của mình cứ như vậy không còn. Bất quá cậu rất nhanh khuyên bản thân, coi như mình hôn Tiếu Tiếu một miếng đi, vì vậy Sở Chích Thiên cứ như vậy thành thế thân của Tiếu Tiếu.

Sở Tiểu Thất thấy Tiêu Tử Lăng vì bị giáo huấn mà không rõ tình hình cả mặt dại ra, nhịn không được cảm thán. Khụ, đứa trẻ siêu cấp trì độn này, Sở lão đại ăn giấm đều rõ ràng như thế, vì sao anh ta còn là vẻ mặt ngây thơ? Đến tột cùng ai mới là đứa trẻ năm tuổi? Tiêu Tử Lăng còn không bằng nó a, Sở lão đại đáng thương.

Hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng rất ăn ý vứt trận trò chơi biến trang kia ra sau đầu, như bình thường nói chuyện phiếm ở chung đến khi kết thúc công việc trở về.

Đêm đó, tam đại đầu sỏ của doanh địa liền gặp mặt thương lượng một phen, quyết định từ bỏ địa phương thăm dò kế tiếp, địa phương bị người Hoài Thành xưng là khủng bố nhất, kho hàng bến tàu thần bí chưa từng được người thu thập vật tư thành công kia.

Sở dĩ làm ra quyết định như vậy, là bởi vì kho hàng thu hoạch lần này rất phong phú, xe vận tải mà doanh địa vất vả tìm được đã gần như được chất đầy, đã không còn dư. Dưới loại tình huống này, thu thập thêm vật tư của kho hàng bến tàu thì hoàn toàn không cần thiết nữa, cho dù thu thập được cũng không có thiết bị vận tải, hơn nữa địa phương đó quá mức thần bí, khẳng định có nguy hiểm nhất định, vì an toàn bỏ qua cũng là chính xác.

Đại thể phỏng đoán thời gian thu thập chỉnh lý lắp ráp, tam đại đầu sỏ quyết định dừng lại thêm hai ngày ở trung tâm nghỉ phép, 8 giờ sáng sớm ngày thứ ba chuẩn bị xuất phát, xuất phát về mục tiêu cuối cùng của bọn họ.

Vì vậy doanh địa tiến vào công tác khẩn trương có trật tự thu thập chỉnh lý vật tư, tranh thủ hoàn thành trong thời gian quy định. Phải nói Trần Cảnh Văn rất thuận buồm xuôi gió đối với loại công tác điều phối, dưới sự an bài đâu vào đấy của anh, quả nhiên vào buổi tối ngày thứ hai đã hoàn thành xong hết thảy công tác chuẩn bị, toàn bộ vật tư của doanh địa đã được chuyên chở hoàn tất, chỉ chờ sáng mai đúng giờ khởi hành.

Mọi người bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng có thể tận tình nghỉ ngơi, ngoại trừ nhóm đội viên chiến đội phụ trách an toàn phòng ngự phiên trực buổi tối, những người khác của doanh địa đều tiến vào mộng đẹp, trung tâm nghỉ phép một mảnh yên tĩnh.

Mà lúc này, Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng lại xuất hiện ở lối vào của tòa kho hàng bến tàu thần bí. Sở Tiểu Thất lưu thủ đại bản doanh, làm yểm hộ tất yếu cho bọn họ rời đi, vạn nhất có người đột nhiên tìm Sở Chích Thiên, thì do Sở Tiểu Thất đuổi đi. (Tiểu Thất rơi lệ đầy mặt, vì cái răng luôn tìm nó làm loại chuyện này?) Hai người một thân màu đen, Sở Chích Thiên áo sơmi quần tây, bên ngoài mặc một bộ áo khoác dài màu đen, Tiêu Tử Lăng thì một thân trang phục vận động màu đen vừa người, sau thắt lưng cắm nghiêng thanh đường đao đã trải qua xử lý đặc thù của cậu.

“Thế nào? Có phát hiện gì không?” Sở Chích Thiên hỏi.

Tiêu Tử Lăng lắc lắc đầu, đóng Linh Nhãn. Không ngờ tới bên trong một con tang thi cũng không có, càng không có thứ gì kỳ quái, trong Linh Nhãn biểu hiện chỉ có vật tư đầy kho.

“Rất kỳ quái, một con tang thi cũng không có, có thể nói là bên trong hoàn toàn không có vết chân, ngoại trừ vật tư đầy kho.” Tiêu Tử Lăng hoang mang nói.

Sở Chích Thiên chau mày, anh vừa đến nơi đây đã cảm thụ được một luồng áp lực trước nay chưa từng có, mà bên trong lại không có bất kỳ biểu hiện nào, anh đương nhiên sẽ không thực cho rằng bên trong cái gì cũng không có, rất an toàn. Theo tin tức điều tra, chỉ cần là người đi vào đều chưa từng đi ra, thoạt nhìn ẩn trốn ở chỗ này chỉ sợ là một con quái vật rất đáng sợ. Chẳng lẽ trên thế giới này đã có tang thi hoặc là giống biến dị tiến hóa đến trên cấp năm sao?

“Chúng ta vào xem.” Nếu đều đã tới, cứ tay không mà về như vậy thực sự không thể nào nói nổi, vì vậy Sở Chích Thiên vẫn quyết định đi vào tìm tòi.

Anh tỏ ý Tiêu Tử Lăng theo sau anh, anh dẫn đầu bước vào địa phương khủng bố nhất trong mắt chiến đội Hoài Thành này.

Bến tàu rất lớn, toàn bộ bến tàu chất đầy container hàng hóa, cũng không biết bên trong có gì, bất quá Sở Chích Thiên cũng mặc kệ mấy chuyện này, nếu không có tang thi quấy nhiễu, đương nhiên trực tiếp thu. Tiêu Tử Lăng theo ở phía sau âm thầm tính toán, không gian của lão đại nhà cậu tới cùng lớn bao nhiêu, vì sao còn chưa có nhét đầy.

Có lẽ động tác của Sở Chích Thiên rất quá phận, rốt cục đã khiến cho con quái vật ẩn tàng sâu bên trong kia phẫn nộ, nó rít gào một tiếng, thế mà khiến cho nước sông bên bến tàu cuộn trào mãnh liệt lên, mãnh liệt vỗ đánh vào bờ sông.

Vì một tiếng vang này, Tiêu Tử Lăng nhanh cóng rút ra đường đao sau thắt lưng, cẩn thận cảnh giới.

Sở Chích Thiên thì cau mày nhìn ra xa nơi thanh âm truyền đến, thanh âm này thế mà khiến cho dị năng của anh bắt đầu vang lên cảnh báo nguy hiểm, chính như lần sự kiện bến tàu khiến cho anh tiêu hao dị năng kia, cũng từng đồng dạng phát ra cảnh báo như vậy. Hai lần trước sau đều là ở bến tàu, chẳng lẽ bến tàu là khắc tinh của anh hay sao?

Ý nghĩ này vừa dâng lên đã bị Sở Chích Thiên chặt đứt, anh tuyệt không cho phép trong lòng anh có tâm ma như vậy, cho dù đối thủ cường đại thế nào, đều không có biện pháp khiến cho anh sợ hãi lui về phía sau.

Sở Chích Thiên cẩn thận dẫn dắt Tiêu Tử Lăng tới gần chỗ nguồn gốc thanh âm kia, đột nhiên một vật thể hình dây hữu lực đột nhiên quất đến phía bọn họ. Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng phản ứng phi thường nhanh chóng, hai người một trái một phải lần lượt nhanh nhẹn tránh ra.

Vật thể hình dây hung hăng đập trên mặt đất, nhất thời bụi bặm văng tứ tung, đường nhìn đều bị che lấp. Tiêu Tử Lăng trong nháy mắt mở ra Linh Nhãn, liền thấy trên mặt sông xuất hiện vô số xúc tua tráng kiện vung vẩy. Mà dưới mặt nước, có một vật thể khổng lồ nấp trong đó, xung quanh có vô số xúc tua rúc ở trong nước nhẹ nhàng rung động, xem ra là chuẩn bị chờ đợi khi bọn cậu phân tâm để đánh lén.

Rất nhanh Giám Định mắt phải theo đến,

Giám Định: Thủy thảo biến dị (cấp năm) Kỹ năng: Quấn, Vòng Phòng Ngự Cỏ, Nguồn Gốc Sự Sống, Kết Giới Nghìn Tay, Dời Sông Lấp Biển.

Phân Tích: Thân. . . Hy vọng đây không phải lần phân tích cuối cùng, thưn tâm, ngài tự bảo trọng đi!

Tiêu Tử Lăng thấy Giám Định này, trong lòng liền cả kinh, cậu nào còn chỗ lo lắng vấn đề thưn tâm của Phân Tích quái đản kia nữa, nhanh chóng hô với Sở Chích Thiên một bên: “Sở ca, là thủy thảo biến dị cấp năm, bản thể ở trong sông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.