Chương 37: Căn cứ
Một buổi chiều này, thật vô cùng hưng phấn. Trên đường thỉnh thoảng đụng với mấy đợt tang thi kết thành quần đội, đông nghịt xông tới trước mặt, đoàn người phải dừng xe lại, chém tang thi lấy tinh hạch, một buổi chiều này chỉ có hai việc đó là không đổi.
May mắn thay, mặc dù số lần chạm mặt tang thi có điểm nhiều, nhưng vẫn ở trong phạm vi ứng phó được. Thật không dám tưởng tượng, nếu như có ngàn vạn* tang thi chen chúc mà đến, bọn họ thật sự không có khả năng được bình yên trở ra. (*1 vạn = 10.000
Lúc này, đoàn người đã giải quyết xong hơn mười con tang thi, tiêu hao rất nhiều dị năng, sắc mặt đã trắng bệch, trong lúc vô ý liếc mắt lướt nhìn thi thể khuyết tay chân máu đen chảy lênh lán, mọi người chỉ cảm thấy nước chua trong dạ dày cứ ùng ùng liên tục cuồn cuộn, vội vàng dời tầm nhìn sang chỗ khác.
Nhóm người kia vẫn đi theo phía sau, thức thời mà đem tang thi tập trung lại một chỗ, để cho Ngô Thiên Hạo trực tiếp đem tang thi đốt lên. Mọi người nhìn xuống chăm chú, một ngọn lửa đỏ chói nóng rực bốc lên trong đống xác tang thi, một mùi hôi tanh khó có thể chịu được tản ra theo.
Ngọn lửa từ nhỏ đến bốc lớn, lại từ lớn mà dần lụi tắt, ngọn lửa bay múa đầy trời, như một đám rắn lửa nhảy nhót trong không. Qua một lúc sâu, rốt cục đống tang thi cũng hóa thành tro tàn, mùi tanh tưởi tỏa khắp không trung cũng vẫn không tản đi. Chỉ có thể đợi đến một ngọn gió thổi đến, mùi tanh ấy mới có thể bị thổi tan.
Thời điểm kế tiếp, đoàn người lần lượt trở lại xe, tiếp tục không ngừng nghỉ mà lên đường, cố gắng trước lúc trời tối phải đến nơi đã định.
Khoảng năm giờ chiều, đoàn người mới giáp đến biên giới căn cứ Giang Thành. Đưa mắt khe nhìn một kiến trúc tường rào cao đằng xa, nhịn không được đều thở dài một hơi. Trước tận thế cũng đã có tường rào cao như vậy, trở thành căn cứ an toàn có danh tiếng, ngược lại cũng thật đúng là xứng danh.
Nhìn từ xa, bức tường cao được bao quanh bởi đoàn người đông nghịt, xe cộ, lều bạt, từ dưới chân bức tường kéo dài đến bên ngoài. Trong khuôn viên trăm dặm, biển người chật chội không thể tả. Âm thanh nói chuyện, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kêu khóc, tiếng ồn của xe, nhiều âm thanh lọt vào bên tai, kéo dài không dứt.
Lần đầu tận mắt nhìn thấy căn cứ an toàn như vậy, mấy người trong xe cảm xúc cuồn cuộn, nhiều cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, nói không rõ cũng nói không rõ.
Ngô Thiên Hạo lái xe đem các loại tâm trạng khó diễn tả đè xuống đáy lòng, vẫn như trước chăm chú lái xe. Đang lúc ngẫu nhiên liếc mắt về bốn phía đầy ánh mắt âm u, đố kỵ, tham lam, phẫn hận, chán ghét…
Hắn không đổi sắc mặt lái xe, tâm tình không rõ trong lòng dần dần tiêu tán, thay vào đó là một tâm tình kiên định không thể hủy.
Người đáng thương tất có chỗ đáng thương, người xưa không lấn được ta.
Cùng lúc đó, trong lòng Từ Lâm toát ra ý nghĩ như thế, hắn trầm mặc nhìn các loại ánh mắt u ám ngoài cửa xe, lòng cũng không rung động nửa phần. Hắn rất may mắn, hắn có một anh họ thân thiết hơn cả anh ruột đợi hắn, nếu không, thực sự hắn không dám tưởng đến cuộc sống của hắn vào tận thế.
Nhóm chín người, trong lòng mỗi người đều theo đuổi tâm tư của mình, hoặc nhiều hoặc ít đều vì mình mà cảm thấy may mắn. May mắn từ lâu đã thấy rõ thực trạng, không chỉ không ngừng trốn chạy, đồng thời còn thúc đẩy bản thân không ngừng vươn lên đề cao thực lực, may mắn được kết thân với đồng đội, lúc đối mắt với cường địch, có thể yên tâm mà nhảy vào trận chiến.
Đoàn người đi sau hai chiếc xe của Từ Dương, từ lúc đi tới căn cứ Giang Thành đã bị xe khác vượt qua. Không quan tâm trong lòng có bất mãn bao nhiêu, nhưng đến lúc này, cũng chỉ có thể không cam lòng mà tiếp nhận thôi.
Có câu tục ngữ nói rất đúng, năng lực không bằng người, chỉ có thể bị đánh.
Xe chạy chầm chậm đi tới cửa thành, nhân viên kiểm soát trong coi cửa vào ngăn bọn họ tiếp tục đi về phía trước, mọi người còn chưa kịp mở miệng, đã có mấy người mặc quân trang xanh lá đi đến trước mắt.
Liếc mắt nhìn, Ngô Thiên Hạo liền nhìn thấu được thân phận thật của bọn họ. Những người này không phải chỉ có dáng vẻ khoác thân quân trang, mà là quân nhân thật sự.
Căn cứ tư nhân có quân nhân giúp đỡ quản lí quy định, xem ra, người lãnh đạo căn cứ này thật có chút không thể khinh thường.
“Đây là thành phố, nếu muốn vào đây, cần nộp lên một nửa vật tư của các cậu.” Người đàn ông đứng đầu nói, tuổi gần ba mươi, khuôn mặt cương nghị, hai mắt như đuốc, ánh mắt sắc bén dọa không ít người ầm ĩ muốn vào thành, nhưng lại không có lệ phí là vật tư để vào.
“Chúng tôi muốn vào thành phố, phía trước xe kia là đồng bạn của chúng tôi.” Sắc mặt Ngô Thiên Hạo trầm tĩnh đón lấy ánh mắt đen thẳm của người đàn ông, ánh mắt thâm thúy sắc bén tương tự như của quân nhân. Hắn ở trong đại viện quân khu lớn lên, quân nhân dạng gì mà chưa thấy qua, sao lại tùy tiện đã bị một gã quân nhân bình thường hạ thấp.
Quân nhân hơi sững sờ, tựa hồ bị ánh mắt của hắn làm giật bắn, chỉ là cũng một chút thôi, rất nhanh hắn đã phục hồi lại tinh thần, quay lại gật đầu với hai người phía sau, sau đó chỉ thấy hai người phía dưới giậm chân đi tới, đứng thẳng tắp bên cạnh xe.
“Ngoại trừ tài xế, làm phiền những người khác xuống xe một chuyến, chúng tôi cần xác định vật tư các cậu thu gom được.” Giọng quân nhân mười phần bình thản, không quá nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng, một bộ dáng phân phó giải quyết việc.
Từ Dương mở cửa xuống xe đầu tiên, Từ Lâm và Hạ Duyên Phong lần lượt xuống xe. Còn lại Ngô Thiên Hạo nhận được một tấm thẻ màu lam do quân nhân kia đưa cho, nghe được một lời nói, chờ một vị quân nhân ngồi trên chỗ điều khiển, khởi động xe lái theo hướng được người này chỉ dẫn.
Chiếc xe phía sau cũng được chỉ thị giống vậy, Tạ Thiên đi theo xe phía trước, còn lại mấy người Tạ Hải đi nhanh tới, liền tụ tập một chỗ cùng với mấy người Từ Dương.
Thành viên tiểu đội chưa xuống xe còn được, vừa xuống xe liền đưa tới nhiều ánh mắt phức tạp. Tiểu đội Hồng Nhật không chỉ có một phụ nữ, hơn nữa còn có hai người tuổi vị thành niên, trong đó một người còn một bé gái mười hai tuổi, cô bé ôm trong lòng là một chú chó vườn nhỏ.
Đội ngũ như vậy, khiến cho tất cả người sống sót hai bên đều chấn động cực lớn. Có chút dụng ý liên tục đảo hai con ngươi, xem chừng đang lặng lẽ tính toán chuyện gì giống nhau.
Sĩ quan như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Từ Dương vẻ mặt lạnh lùng, lại xem xét Tạ Thiên nét mặt bình tĩnh. Căn cứ vào trực giác của hắn, hai người này chắc là chủ lực của đội ngũ. Một người nhìn đã biết từ trong quân đội bước ra, một nhìn như thành phần trí thức, nhưng quanh thân tỏa ra khí lạnh, không giống với người bình thường.
Trong yên lặng, sĩ quan tự cho là không dấu vết quan sát người này một lần, nhịn không được ở trong lòng than thở: Những người này, không quản là người lớn hay nhỏ, tất cả đều có khả năng không thể đánh giá, thật đúng là không thể xem vào vẻ bên ngoài
Cùng lúc người khác chú ý, cùng với sĩ quan soi mói nhìn, đoàn người Từ Dương vẫn dáng vẻ bình thường, không nhanh không chậm theo một sĩ quan khác qua cửa trạm kiểm soát, những ánh mắt đen tối không rõ, tất cả đều bị ngăn cách ở ngoài cửa thành.
Đem người dẫn vào thành phố, quân nhân ít lời mà nhiều ý giới thiệu mới vào căn cứ thì cần đặt mua một ít tin tức, cùng với ghi danh với nhân viên căn cứ, sau đó liền xin từ biệt rời đi. Nhân viên công tác của căn cứ không nhiều lắm, bọn họ một đầu mấy người dùng, thế nhưng thời gian mười phần vội vã.
Đợi quân nhân rời đi, liên tục có mấy người đi tới hướng đoàn người Từ Dương, ánh mắt nóng bỏng như tia X-quang, mỗi người đều một bộ dáng rất “Nhiệt tình”. Vài người trong đó nghĩ trực tiếp bắt chuyện, chỉ là đều bị Từ Dương mặt lạnh dọa lui.
Trong căn cứ hỗn tạp, loại người gì cũng có, không cẩn thận lời chọc đến dây dưa vào người, chính là phiền toái, lá gan không đủ lớn, chỉ có thể kịp thời dừng lại.
“Anh họ, chúng ta không quen biết bọn họ, tại sao bọn họ lại tiếp cận chứ?” Từ Lâm nhìn xung quanh mấy người dùng ánh mắt “Nóng bỏng” chăm chăm vào đoàn người, lòng mơ hồ toát ra một khả năng, có điều vẫn nhỏ giọng hỏi Từ Dương một câu.
“Đều là người đã lăn lộn ở căn cứ một thời gian, là ‘Tình báo viên’ đã hiểu rõ các loại quan hệ, thấy có người sống sót mới tới, sau đó “Dẫn đường” cho những người may mắn sống sót, thu một lượng vật tư nhất định làm thù lao, trong căn cứ thường gặp là ‘Tình báo viên’.”
Kiếp trước thấy qua nhiều loại người này, Từ Dương không thấy kì quái, ngược lại cố tình tìm một chút tin tức xác thực và nhanh chóng ‘Dẫn đường’. Mới vừa đến địa bàn người khác, nhanh chóng thăm dò thế lực nhân vật khắp nơi, điều này cũng tốt.
Nghe xong lời này, Từ Lâm ở trong lòng yên lặng nói “Quả nhiên như thế”. Vừa nhìn thấy người sống sót tới liền lộ vẻ mặt vui sướng, nhưng lại đặc biệt ‘Nhiệt tình’. nghĩ cũng biết không chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt. Không nghĩ tới vừa vào thành đã gặp phải điều này, nhưng thật ra cũng không kém suy nghĩ trong lòng là bao.
Không dấu vết quan sát mấy người này một chút, cuối cùng ánh mắt Từ Dương rơi xuống một người ăn mặc coi như chỉnh tề, khoảng bốn mươi, người đàn ông trung niên tương đối gầy gò.
Người đàn ông trung niên thấy ánh mắt của Từ Dương, vẻ mặt vui sướng, khóe miệng mỉm cười đi tới. Hắn vốn là cố tình muốn giới thiệu tình huống trong thành phố với những người sống sót mới tới này, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của người này như đã sớm biết ý đồ của bọn hắn, một mắt lạnh lùng dọa sợ không ít người, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lo lắng trong lòng, nhưng không ngờ cuộc trao đổi này lại rơi xuống trên người hắn.
Nhìn đoàn người quần áo chỉnh tề, ánh mắt yên tĩnh, hắn biết, mấy người này đều có chút bản lĩnh. Chỉ cần tinh tức của hắn có thể hấp dẫn người lạnh lùng này, khẳng định không thể thiếu thù lao của hắn. Thật vất vả gặp được đội ngũ như vậy, tốt nhất là nắm chặt cơ hội này.
Nghĩ tới đây, hắn đi tới bên người Từ Dương, đầu tiên báo ra một giá thông báo, lặng lẽ liếc mắt nhìn vẻ mặt bất động của người này, lòng càng xác định thực lực mấy người trước mắt, bàn tay giấu ở sau lưng kích động đến run rẩy.
Nghe được giá của người đàn ông này báo, Từ Dương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, có cũng được không có cũng chẳng sao nói: “Ông yên tâm, chỉ cần tin tức của ông có giá trị, tôi sẽ dựa theo luật lệ cho ông thù lao.”
Hoàn chương 37.