Chương 59: Chiêu binh
Đợi hai người Từ Hạ ăn xong cơm tối, mọi người tiểu đội bắt đầu trò chuyện mấy ngày nay nghe thấy. Không hề nghi ngờ, trải qua mấy ngày rèn luyên, dị năng của mấy người Tạ Thiên đều lần lượt lên cấp, đồng thời còn chứng kiến càng nhiều hiện thực lãnh khốc vô tình, do đó lại một lần nữa chấn động lòng của họ.
Từ Dương xem ra, bất kể là dị năng bọn họ lên cấp, hay là bọn họ được hiện thực thức tỉnh, những…điều này thật ra đều là một vốn sinh tồn sinh ra ở mạt thế. Chỉ có thực lực mạnh mẽ và thấy rõ ràng thực tế, mới có thể đi được càng ngày càng xa, đây không thể nghi ngờ đã trở thành đạo lí ở mạt thế.
Sau khi tan họp, đoàn người đều tự trở về phòng. Giờ phút bọn họ ở chỗ này là một hoa viên trong tiểu khu, xung quanh đều là những dị năng giả có thực lực tốt và quân đội, hơn nữa tiểu khu còn có nhân viên gác đêm, cho nên, bọn họ có thể an tâm đánh một giấc thật ngon.
Hai người Từ Hạ trở lại phòng, Hạ Duyên Phong vào sau thuận lời khóa cửa lại, sau đó hai người liền tiến vào không gian. Lúc này, không gian vừa tối lại, hơn nữa ngày hôm nay đã bôn ba mệt nhọc, hai cũng không có tiếp tục rèn luyện, chỉ đi vào phòng nghỉ ngơi.
Đến khi trời hừng sáng trong không gian, vài giờ đã trôi qua, hai người lần lượt tỉnh dậy, đều tự rửa mặt xong, một người chạy ra bên ngoài thu hoạch cây trồng, một người ở nhà nấu điểm tâm. Chờ cây trồng được gieo xong một lần nữa, buổi sáng cũng đã được chuẩn bị.
Hài lòng ăn xong một chén mì thịt bò, Từ Dương ngẩng đầu chăm chú nhìn Hạ Duyên Phong đang ăn, lẳng lặng suy nghĩ một hồi, một lát sau, chậm rãi nói: “Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đến ngọn núi nhìn một chút, nếu như nơi nào có hoàn cảnh tốt, chúng ta liền sửa nơi luyện tập, bên ngoài trồng nhiều cây lắm, tập luyện có chút không tốt lắm.”
Hạ Duyên Phong nghe vậy, khẽ dừng động tác ăn mì, sau đó gật đầu. Không bao lâu, hắn đã ăn sạch mì trong bát, ngay cả nước mì cũng đều lọt vào bao tử, nhìn bát to rỗng tuếch, không tự chủ được liếm môi một cái, vẻ mặt chưa hài lòng.
Từ Dương thấy dáng vẻ hiển nhiên không ăn no của hắn, nhưng lại do dự có nên ăn một chén nữa hay không, không khỏi hơi nhếch môi lên, ánh mắt đen láy hiện lên một ý cười, khá có chút buồn cười nói rằng: “Nếu còn chưa no thì ăn một chén nữa đi, trong phòng bếp còn đó.”
Điểm tâm là do Từ Dương làm, trước mạt thế, chỉ cần ban ngày đi làm, cậu đều giải quyết vấn đề này ở bên ngoài, những năm trước đây thực sự là dùng cơm nước bên ngoài, cậu liền dần dần học được nấu một vài món ăn sáng đơn giản, tuy rằng kém hơn so với đầu bếp bên ngoài, những cũng có chút thành tính.
Mấy ngày gầy đây buổi sáng hầu như đều là bánh bao và cháo trắng, thực sự ăn có chút ngán, vì vậy liền làm một nồi mì thịt bò lớn, những…thịt bò này tuy rằng không phải là thịt bò tươi sống, nhưng cũng không phải loại dỏm, đây cũng đều là thịt bò mua trước khi mạt thế, tất cả đều được đông trong kho hàng. Đặt trong không gian lâu như vậy, vẫn giống như lúc mới mua, hiển nhiên mùi vị sẽ không thay đổi vì thời gian.
Có lẽ là do dị năng lên cấp, lượng thức ăn mà Hạ Duyên Phong cần ngày càng nhiều, thỉnh thoảng một bữa cơm có thể ăn hết bốn chén cơm, hiện tại một tô mì thịt bò khó có thể lấp đầy bụng hắn, cho nên, vừa nghe những lời này của Từ Dương, hắn cũng sẽ không lại xoắn xuýt nữa, lập tức đứng dậy đi về phòng bếp chuẩn bị lấy một tô mì thịt bò nữa.
Gần đến phòng bếp lại như nhớ tới cái gì, liền quay đầu trở lại nhìn Từ Dương hỏi: “Em thấy anh chỉ ăn có một chén, anh có muốn ăn thêm mì nữa không? Đợi lát nữa cần tiêu hao nhiều năng lượng lắm.”
Từ Dương lắc đầu, khẽ cười nhìn hắn: “Tôi ăn rồi, cậu ăn đi. Nếu như ăn xong, tất cả đều được rồi.”
Vài ngày tới nay, từ lâu hai người đã biết sức ăn của đối phương, cho nên Từ Dương nấu đều không ít, Hạ Duyên Phong ăn xong vừa vặn lấp đầy bụng, hắn ăn lưu loát, bụng no tràn đầy.
Rửa xong chén đũa, hai người đang đi tới ngọn núi, lúc này cũng không luyện tập giống như mấy ngày khác, mà là tiến hành phương thức huấn luyện đối chiến. Bầu trời xanh biếc một màu, mấy đạo hàn quang lóe ra vài cỗ băng lóng lánh, tia chớp màu tím xuyên thấu khắp cả vùng trời.
Khoảng chừng qua sáu bảy giờ, hai người mới dừng huấn luyện. Lúc này, hai người tiêu hao khá nhiều năng lượng, bụng đói từ lâu đã thầm sôi ùng ục. Giương mắt nhìn đối phương, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không có mồ hôi nhỏ giọt, không khỏi lẳng lặng nhìn nhau cười, sau đó cùng đi đến con suối tắm rửa.
Sau khi tắm xong, hai người trở lại ăn cơm trưa. Một ngày ăn uống no đủ, hai người liền có tinh thần. Cô nam quả nam cùng ở một phòng, hơn nữa hai người cũng đều nếm vị thịt không lâu, vì vậy rất tự nhiên ôm nhau, củi khô lửa bốc, nước chảy thành sông. Vận động một trận liền ngủ một giấc trưa thật ngon, lúc này mới sáng láng tinh thần rời khỏi không gian.
Giờ phút này đây, trong phòng đã sáng lên, kéo màn cửa sổ vừa nhìn, sắc trời bên ngoài đã sáng tỏa. Tối hôm qua hai người đều ở trong không gian, cũng không biết thực tại đã trải qua một trận mưa lớn, lúc này thấy bên ngoài âm trầm, mới hiểu được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có điều, mưa xuống hay không, đều không phải là do bọn họ có thể quyết định, cho nên hai người bọn họ cũng không có bao nhiêu suy nghĩ. Chỉ là khiến người lo lắng chính là trận mưa tối hôm qua kia có thể mang đến hậu quả, nếu như trận mưa này giống như trận mưa trước kia, e rằng kế tiếp liền không còn yên bình nữa.
Gian phòng một đêm trống rỗng, lúc này đi ra có chút lạnh không rõ, Từ Dương nhìn gió lạnh đang thét gào bên ngoài cửa sổ, từ không gian lấy ra hai chiếc áo khoác dày, đem một cái đưa cho Hạ Duyên Phong, sau đó mặc thêm một cái áo khác cho mình, quả nhiên ấm hơn nhiều.
Hạ Duyên Phong đóng cửa sổ lại, chỉ để lại một khe hở nhỏ để thông gió, sau đó nhận lấy áo khoác mặc vào, nhìn Từ Dương nói rằng: “Không nghĩ tới cả đêm liền lạnh nhiều như vậy, không biết bọn Từ Lâm có quần áo mùa đông này nọ hay không nhỉ?”
“Có, lúc mới dời vật tư, tiện đường chuẩn bị cho nó một ít đồ dùng mùa đông, quần áo và mền đều có, bọn họ sẽ không lo lạnh.” Từ Dương đã sớm đoán được gần đây khí trời có chút không bình thường, lúc đến căn cứ Giang Thành liền dời một ít vật tư cho Từ Lâm.
Hai người nói chuyện một hồi, Hạ Duyên Phong mới kéo cửa phòng chuẩn bị ra ngoài, không ngờ vừa mới đi ra liền gặp Ngô Thiên Hạo đang đi qua, cũng không biết có phải do là bạn tốt nhiều năm hay không, Ngô Thiên Hạo liếc nhìn sang, yên lặng nhìn hắn một hồi, sau đó tựa như là hiểu chuyện gì đó, bình tĩnh đưa qua một ánh mắt “Người anh em, chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Hạ Duyên Phong hiển nhiên hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt hắn, vô cùng tự nhiên nói cảm ơn, tuy rằng trên mặt không nhìn ra dáng vẻ gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy sung sướng khó có thể che giấu.
Lúc này, toàn bộ thành viên tiểu đội đứng lên, anh em Quý gia và Đàm Quỳnh Linh ở lại phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, còn lại anh em Tạ Thiên như đang thảo luận chuyện gì, thấy lúc này hai người Từ Hạ mới đi ra ngoài, chỉ nghĩ ngày hôm qua bọn họ mệt nhọc, vì vậy hôm nay thức dậy hơi trễ. Cho nên nói, có một số việc chỉ có người trải qua tương tự mới có thể sớm phát hiện.
Dùng xong điểm tâm, Tạ Thiên và Ngô Thiên Hạo yên lặng liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu với đối phương, chỉ nghe Tạ Thiên nói rằng: “Từ Dương, ngày hôm trước chúng tôi nhận một nhiệm vụ, ở ngoài thành gặp phải một đội ngũ khác, một người trong đó biết chúng ta, hắn biết chúng ta thành lập tiểu đội, có ý định gia nhập vào tiểu đội, anh xem việc này nên làm sao?”
“Chúng ta quen biết?” Từ Dương nghi ngờ nhíu mày, qua đoạn đường này, bọn họ không gặp được bao nhiêu người, có biết, cũng có không nhận biết, rốt cuộc Tạ Thiên nói là người phương nào, trong khoảng thời gian ngắn cậu không có biện pháp nghĩ ra được.
Tạ Thiên nhìn dáng vẻ nghi ngờ của cậu, trong lòng hiểu cậu đúng là không nghĩ ra được người kia, vì vậy nhắc nhở: “Phương Văn Bân, chính là lúc chúng tôi rời khỏi thành phố C không bao lâu thì gặp được quân nhân xuất ngũ kia, lúc đó hắn đang hộ tống một người đàn ông rất có tiền.”
“À, thì ra là hắn sao. Cậu nói các cậu gặp được hắn ở trong một đội ngũ khác sao, thực lực của đội kia ra sao? Sức ảnh hưởng của hắn trong đội ngũ kia như thế nào?” Từ Dương dần dần nhớ tới người nọ là ai, vẻ mặt như có điều suy nghĩ hỏi.
Vào lúc này ở đời trước, cậu còn đang nỗ lực phấn đấu sinh hoạt trong tiểu căn cứ, làm thành viên trong một đoàn đội nhỏ, lúc thu gom được vật tư, cậu chiếm được rất ít, nhưng mặc dù có không cam lòng cỡ nào, cậu cũng không có cách nào chống lại, chỉ vì khi đó thực lực của cậu không mạnh, có đội ngũ nào nguyện ý thu nhận cậu, đã là may mắn lắm rồi.
Hôm nay lại một lần nữa, mặc kệ cuối cùng có hoàn toàn tiêu diệt được tang thi hay không, cậu đều mong muốn tận lực tập hợp nhiều thành viên có trách nhiệm và có năng lực, đối với cuộc chiến sau này mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện rất tốt.
“Đều là người tương đối trầm mặc ít nói, đa số đều không thích tới lui cùng người khác, cho nên mới hợp thành một đội ngũ tạm thời, có nhiệm vụ thì đi làm nhiệm vụ, không có nhiệm vụ thì không liên quan nhau. Hình như Phương Văn Bân kia là đội phó tạm thời, chỉ có điều thành viên chi đội kia không vui vẻ khi bị người trói buộc, cho nên tôi cũng không rõ ràng lắm tầm ảnh hưởng của hắn như thế nào.”
“Như vậy sao” Từ Dương cúi đầu hít một tiếng, ngón tay bên phải khẽ chạm vào ghế sô pha rồi tựa lưng xuống, nhắm mắt yên lặng trầm ngâm một chút, tiện đà nói: “Phân tổ hành động, điều tra tin tức những người đó một chút, nếu như thái độ của những người này đáng tin cậy, tận lực khiến bọn họ gia nhập tiểu đội.”
Tựa hồ mọi người không ngờ rằng cậu sẽ có quyết định như vậy, trong lúc nhất thời đều hơi ngẩn người, chỉ có điều rất nhanh đã khôi phục tinh thần, lòng mơ hồ hiểu được ý tứ của cậu, chỉ là cậu không có nói rõ, trong lòng bọn họ không biết có nghĩ đúng hay không mà thôi, nhưng điều này không ảnh hưởng bọn họ quá nhiều, lúc này gật đầu đáp ứng việc này.
Hoàn chương 59.