Chương 79: Hỗ trợ
Tuyết đọng từ từ tan rã, tang thi chẳng biết trốn gió tuyết ở một cái góc nào bắt đầu lui tới chỗ người sống sót tụ tập, bất kể là căn cứ lớn nhỏ hay là chỗ nào đó, thường thường sẽ đụng với một vài đàn tang thi, quy mô đàn tang thi không lớn, rải rác lẻ tẻ, còn kết thành quần đội, cũng có dốc toàn bộ lực lượng…
Mà cùng lúc đó, người sống sót gặp gỡ đàn tang thi cũng dần dần phát hiện một tin tức xấu vô cùng không ổn, những tang thi này tựa hồ càng mạnh hơn so với trước đây, chém giết tang thi cùng cấp cũng cần hao phí thời gian và sức lực lâu hơn một chút so với trước đây.
Không hề nghi ngờ, đây là một tin tức vô cùng xấu, trong cùng một khoảng thời gian, loài người vì ngại trời tuyết bất tiện mà làm tổ ở trong thành không có cách nào ra ngoài giết tang thi. Tuy rằng tang thi cũng không cách nào hành động mẫn tiệp giống như trước, nhưng lại mượn đoạn thời gian này tiến hóa đến nhanh chóng, bất kể là tốc độ hay động tác, tất cả đều giống như bay lên.
Đầu tiên phát hiện những tang thi này khác thường so với trước, tự nhiên là lúc tuyết động bắt đầu tan ra, dong binh đoàn liền tích cực ra khỏi thành giết tang thi cướp đồ vật, về phần người sống sót ở trong thành như cũ, sợ rằng lúc này vẫn là không hay biết gì.
Lúc tiểu đội Hồng Nhật phát hiện được tang thi mạnh mẽ hơn so với trước đây, vả lại càng biết rõ ràng hơn so với những đội khác, bởi vì bọn họ vừa lại một lần nữa trải qua trăm cay nghìn đắng mới giải quyết được một đàn tang thi số lượng không hề ít, giờ phút này đều vì cạn kiệt tinh lực mà tê liệt ngã xuống một bên.
Yên lặng nhìn những khối tay chân đứt lìa phủ trên một vùng máu đen đầm đề trên mặt đất, đoàn người bất giác hung hăng phun ra một ngụm trọc khí, ông nội ơi, những tang thi này thật sự là quá mạnh, thiếu chút nữa mạng nhỏ này đã một đi không trở lại, thật là không thể xem thường mấy con tang thi trí tuệ này, hoàn toàn có thể cùng so sánh ngang với loài người.
“Một trận tuyết đi qua, những tang thi này tựa như uống một liều thuốc kích thích, đây rốt cuộc là có muốn để người ta sống nữa hay không đây” Nhìn những thi thể chất đầy trên mặt đất, Dương Hữu Chí cùng gia nhập tiểu đội với Phương Văn Bân nhịn không được nhìn trời cảm thán.
Ngô Thiên Hạo nghe được lời nói bất đắc dĩ này của hắn, không khỏi lãnh hài hước: “Này ông trời có muốn để cho người khác sống hay không, vậy thật là không phải chuyện chúng ta có thể đóan được, chỉ có điều, trong lúc đó và tang thi, điều không phải ngươi chết chính là ta chiến đấu để sống, chuyện như thế mọi người đều biết.”
Nghe được những lời này, trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút trầm mặc, không thể phủ nhận, lời này thật là nói đúng tâm tư trong lòng mọi người, toàn cầu đều bùng nổ đại nạn, loài người chiến đấu cùng tang thi, thật có thể nói là một quy mô chiến tranh lớn ngàn vạn năm có một.
Không biết lần này tai nạn rốt cuộc duy trì đến tới khi nào, cũng không biết khi tai nạn này qua đi, toàn bộ trái đất còn dư lại bao nhiêu người, mà tai nạn qua đi, lại cần bao nhiêu năm mới có thể xây dựng lại đất nước…
Nghĩ đến cái thời gian lâu dài kia, tất cả mọi người không khỏi nghĩ có chút buồn cười không rõ, hôm nay bọn họ đều không biết mình có thể qua khỏi đại nạn lớn nhất trong lịch sử loài người hay không, xây dựng đất nước này nọ, vậy thật là một mộng tưởng không thể đề cập.
Đợi nghỉ ngơi tại chỗ một thời gian ngắn, Tạ Thiên vỗ vỗ hai tay, ưỡn thẳng lưng, an tĩnh quét mắt đến người đang ngồi hoặc đang đứng, hoặc mấy người đang dựa vào nghỉ ngơi, nhàn nhạt nói: “Tất cả mọi người dọn dẹp nhanh lên một chút, đợi lát nữa trời tối liền càng phiền toái hơn.”
Mọi người nghe vậy, tuy rằng thân thể vẫn còn có chút uể oải, chỉ có điều đều hành động, tự phân công việc, kiểm tra tinh hạch, thu gom cơ thể tang thi…
Cũng không lâu lắm, hầu hết toàn bộ tang thi trên mặt đất đều được Ngô Thiên Hạo đốt rụi, về phần cơ thể tang thi cấp cao, tạm thời lưu lại, tuy rằng đều đã chết, nhưng vẫn còn lưu lại uy áp, vừa vặn có thể phòng những tang thi cấp thấp.
Lúc dọn dẹp xong những thứ này, đoàn người đi lên lầu ba kí túc xá, tìm hai gian phòng tương đối sạch sẽ, dọn dẹp phòng lại một lần, sau đó liền lấy ra vật dụng bắt đầu chuẩn bị cơm tối, tất cả mọi người vội vội vàng vàng cả ngày, đã sớm đói bụng đến sôi ùng ục, vẫn phải mau chóng bổ sung năng lượng mới được.
Bởi vì trong khoảng thời gian này khí trời lạnh, trước khi lên đường, đoàn người đã ở bên trong căn cứ chuẩn bị xong không ít bánh bao cùng lương khô, nếu như thời gian khẩn cấp, chỉ cần hâm lại một chút là có thể ăn liền.
Nếu không phải là không tiện nói ra hiệu quả giữ tươi trong không gian của Từ Dương, cậu thật muốn trực tiếp chuẩn bị cơm nước cho mấy ngày, đến lúc đó thuận lợi lấy ra từ trong không gian liền ăn được, nhưng thành viên tiểu đội có thể sẽ ngày càng tăng, việc người trong tiểu đội có không gian trữ vật không thể nói ra, cho nên cậu cũng không thường xuyên sử dụng không gian, đó là trăm triệu lần không thể để người khác biết, cẩn thận một chút mới có thể đắc vạn năm thuyền*. (*Nguyên văn 得万年船. Câu này xuất phát từ Trang Tử – Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Bởi vì sáng sớm hôm nay và buổi trưa đều ăn bánh bao cùng lương khô, cơm tối liền có chút tâm tư, món chính là một nồi cơm thơm ngào ngạt, món ăn kèm là một tô thịt chưng khoai tây và một món thập cẩm, hơn nữa còn thêm một ít dưa muối và củ cải khô, đây cũng coi là một bữa cơm rất phong phú vào mạt thế, mười mấy người cực nhọc cả ngày liền ăn lấy ăn để.
Lúc ăn cơm được một nửa, Từ Dương chợt đặt đũa xuống, biểu tình trở nên nghiêm túc trong nháy mắt, cậu lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ một chút, phảng phất như có thứ gì sẽ xuất hiện ra.
Hạ Duyên Phong ngồi bên phải cậu đã nhanh chú ý tới sự khác thường của cậu, hắn dừng lại động tác, bất động thanh sắc nhìn biểu tình nghiêm túc của Từ Dương một chút, sau đó tập trung tinh thần cảm giác tình huống xung quanh, vốn chỉ là hoài nghi mà thôi, mà lúc hắn cảm nhận được một uy áp bất thình lình, hắn mới xác định được Từ Dương đúng thật đã phát hiện cái gì.
Đến lúc này, mấy người còn lại cũng phát hiện được dị dạng của hai người họ, lúc này tập trung tinh thần chú ý tình huống chung quanh, Ngô Thiên Hạo và Từ Lâm nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa sổ, cẩn thận kiểm tra tình hình ngoài cửa sổ.
“Anh họ, có xe đang lái tới chỗ này, phía sau tựa hồ có ba con chó tang thi.” Đợi thấy rõ tình huống bên ngoài, sắc mặt Từ Lâm thoáng cái trầm xuống, ba con chó tang thi này không phải là bình thường, hôm nay mục đích của chiếc xe kia là hướng đến bên này, xem ra bọn họ đây là trốn không có cách nào né tránh.
“Anh Dương, chiếc xe kia ngừng, xem ra chắc là người trong xe chú ý đến trong lầu bên này có người, bọn họ tựa hồ cũng không muốn dẫn chó tang thi đến bên này.” Ngô Thiên Hạo chú ý tới chiếc xe kia đột nhiên ngừng lại, đồng thời có hai người xuống xe bắt đầu chiến đấu với chó tang thi, vẻ mặt có chút phức tạp.
Lúc này Từ Dương đã gần đi tới cửa sổ, nghe được lời này, không khỏi nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra hai dị năng giả đang chiến đấu với chó tang thi cách đó không xa, lại nhìn diện mạo một người trong đó, hơi có chút kinh ngạc nhíu mày.
Cùng lúc đó, Hạ Duyên Phong thấy rõ hình dáng của người nọ, hai người thần giao cách cảm liếc nhau, đều thấy được vô cùng kinh ngạc trong mắt đối phương, Từ Dương trầm mặc vài giây, sau đó liền nói: “Mấy con chó tang thi kia đang tới bên này, không nhanh chóng giải quyết sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề, tất cả mọi người cùng xuống giúp một tay đi”
Nói xong, cậu cũng không chờ mấy người Ngô Thiên Hạo phản ứng, lúc này cùng phi như bay đi xuống dưới với Hạ Duyên Phong, mục đích dĩ nhiên là chỗ đó, tốc độ này nhanh đến mấy người đỡ không nổi.
Mấy người còn lại đứng ngây ngốc một chút, sau khi kịp phản ứng liền nhìn nhau, mặc dù có chút kỳ quái vì sao lần này Từ Dương muốn quyết định hỗ trợ nhanh như vậy, chỉ có điều mọi người cũng không có ngây người trong thời khắc khẩn trương, mỗi một người đều bật người lấy vũ khí, sau đó liền chạy xuống dưới.
Trải qua trận tuyết này, không chỉ tang thi chiếm được một bước tiến hóa, ngay cả các loại động vật tang thi cũng tiến hóa theo, lúc này ba con chó tang thi này còn tiến hóa nhanh hơn động vật tang thi bình thường, không chỉ có thực lực tốc độ đi lên, trình độ cường hóa thân thể cũng cao hơn mấy lần.
Vốn dựa theo kinh nghiệm nhiều lần của bọn họ mà nói, giải quyết ba con chó tang thi này không phải là vấn đề, nhưng trên thực tế bọn họ đã quá đề cao bản thân, thực lực và kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ đã tăng hơn so với trước đây, chỉ có điều họ đã quên thực lực tang thi cũng sẽ tăng mạnh, do đó tạo thành kết quả khổ chiến như ngày hôm nay.
Thấy người yêu bị chó tang thi công kích đến không thể tách ra, Hàn Ngạn Hổ chỉ cảm thấy ảo não muốn chết, ban đầu tại sao hắn lại ngu ngốc đi tin tưởng những người đó, thế cho nên tạo thành cục diện bị ba con chó tang thi cấp bốn bao vây, những người đó thì thoát khỏi cảnh chật vật bị chó tang thi tấn công, nhưng hai người bọn họ lại gặp phải cảnh tuyệt vọng bị chó tang thi cấu xé, hắn quả nhiên còn quá ngây thơ rồi…
“A Hằng, tôi chặn những chó tang thi này lại, cậu chạy mau đi” Thật vất vả thầm mến mới đợi được cấp trên chấp nhận, hôm nay lại khiến y cùng rơi vào đường cùng với mình, lúc này Hàn Ngạn Hổ hận không thể quay lại thời gian, hắn không bao giờ tin những “Bạn bè” dối trá như vậy nữa, như vậy hai người bọn họ sẽ không đụng phải những chó tang thi này.
“Bớt nói nhảm đi” Diệp Nhất Hằng lạnh lùng liếc hắn, trên trán toát ra từng tầng mổ hôi, sắc mặt ngày càng trắng bệch cho thấy tình trạng cũng không tốt như bề ngoài, dị năng tiêu hao gần hết khiến thân thể trở nên trầm trọng dị thường, tốc độ công kích chó tang thi cũng chậm đi.
“A Hằng” Vội vội vàng vàng liếc về một con chó tang thi đang phun ra một quả cầu lửa về phía người yêu, Hàn Ngạn Hổ không khống chế được gọi lớn, một loại sợ hãi trước đó chưa từng có xâm chiếm đầu óc hắn, thế cho nên bỏ quên đi một tia băng lam lóe lên rồi biến mất, chỉ bỏ mình bổ nhào về hướng người yêu…
Hoàn chương 79.