Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 39: Chương 39




“Lão đại, lão đại, không xong rồi, cô ấy đi rồi.” Nhị cẩu tử hoang mang rối loạn chạy vào, Hứa Quốc Hồng đang ăn mì ăn liền cả kinh sợ quá bị sặc,”khụ khụ khụ, con mẹ mày, cái gì mà cô ấy đi với không đi, có chuyện gì không nói từ từ được sao?”

Một tiểu đệ giỏi xem sắc mặt người khác nhanh tay rót một ly nước đưa qua cho Hứa Quốc Hồng, còn chưa kịp nói điều gì Nhị cẩu tử đã liền vội vàng tiến lên nói,”lão đại, chính là cô gái mà anh muốn cho tôi xem xét đó, đại khái là đi không trở lại đó.”

“Cái gì------” Hứa Quốc Hồng thiếu chút nữa không bắt được cái chén, “Cậu nói cái gì, lặp lại lần nữa.”

“Lão đại, tôi vừa thấy cô gái đó lái xe đi, dường như khi đi qua cổng tiểu khu còn dán giấy lên đó nữa.” Sợ lão đại không tin hắn còn nói thêm,” Thật sự, đã đi, còn không trở lại.”

“Cậu xác định?” Hứa Quốc Hồng hỏi lại nhưng trong lòng mơ hồ đã có đáp án, tay cầm chén đập lên bàn không quan tâm nước bên trong nó bị vẩy ra, cũng không quản vũ khí đã cầm hay chưa đã vội vàng kéo Nhị cẩu tử đi,” Đi, chúng ta qua xem.”

Thời điểm một đám người chạy đến cửa tiểu khu, Tần Nguyệt đã không thấy bóng dáng đâu rồi, Hứa Quốc Hồng đến trước cửa phòng an ninh, quả nhiên nhìn thấy có tờ giấy dán ở đó còn được bao kín bằng nilon, trên đó viết hai cái thông tin, đại khái là tang thi ngày càng mạnh mẽ, nếu muốn sống hãy mau rời khỏi A thi đến phương Nam căn cứ của người sống sót, một cái là cô ấy cố ý viết cho một cô gái nào đó, ý là lão nãi nãi mà cô ta cần tìm tại mạt thế đã không thấy nữa.

Đúng là một cô gái thông minh, lập tức cho mọi người một cái làm ân, cho dù muốn xử lý sự thì chỉ bằng vào điều thứ nhất đã đủ cho người ta thấy được sự chân thành của cô, dán tại cửa tiểu khu ai cũng có thể nhìn thấy mọi thời điểm, không thấy cũng sẽ có người thông báo.

“Lão đại.” Nhị cẩu tử run rẩy kêu lên, lão đại suy nghĩ đến thập phần như vậy hắn rất sợ lão đại sẽ mang hắn đi làm thịt vì đã không xem kĩ cô gái kia.

“Làm gì?” Hứa Quốc Hồng không khách khí đáp.

“Cô gái đó như thế nào lại đi không nói một tiếng vậy?” Nhị cẩu tử nhìn tờ giấy nhỏ giọng oán khí nói.

“Nói một tiếng? Nói lời từ biệt sao?” Hứa Quốc Hồng mặt không thay đổi lạnh lùng nhìn đàn em,” Nói xong bị một đám không quen biết lôi kéo cả nhà đi theo sao, một đường hộ tống đến căn cứ Nam phương kia sao? Chó má, chú ý dọn dẹp tang thi ở gần đây không cho bọn chúng tiến vào tiểu khu đã là có lòng quan tâm giúp đỡ mọi người rồi. Người ở đây ai chẳng phải do cô gái đó che chở sao, nếu biết cô ta muốn đi, con người muốn sống, chuyện gì làm không được?”

Nhị cẩu tử nghĩ đến tình cảnh đó, nhịn không được tâm lạnh một trận, Đầu tiên là bị một đám vây xin quanh cầu xin chửi rủa uy hiếp, tiếp sau là quanh khu không thân không thích kéo người nhà đi theo,… trên đường gặp người quen họ hàng cũng kéo vào, nếu mâu thuẫn xảy ra, thức ăn ai đưa cho bọn họ, … Thật đáng sợ, vẫn là cô gái kia thông minh, đúng là cô gái được lão đại coi trọng. Bất quá, cô gái kia đi rồi, lão đại làm sao bây giờ, ánh mắt thương cảm nhìn lão đại.

Hứa Quốc Hồng lơ đãng quay đầu, nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của Nhị cẩu tử, chó má, hắn chỉ muốn mình và anh em bảo toàn được tính mạng, vậy ánh mắt này là sao chứ? Hứa Quốc Hồng bị Nhị cẩu tử nhìn từ sau lưng như vậy, lòng hắn lạnh run, đưa tay trực tiếp đẩy Nhị cẩu tử ra,”Đi, mau đi thu thập mọi thứ, không thể ngây ngốc ở đây lâu được, mai xuất phát.” Dừng lại một chút, hắn nói.” Đúng rồi, thông báo cho mọi người ở đây biết không cho xé tờ giấy này, cô ta đã dán tại cửa phòng an ninh là muốn cho người người đều thấy được, lại còn bọc nữa chứng tỏ không muốn nó bị hủy.”

“Dạ, lão đại, đại khái đến 6h những người ra ngoài thu thập vật tư sẽ trở lại, lúc đó sẽ thông tri cho mỗ nhà.” Nhị cẩu tử bắt được điểm mấu chốt lập tức đưa ra ý kiến.

“Được rồi, anh em ai nấy liền trở về nghỉ ngơi, sửa sang lại mọi thứ, cái gì cần thì mang đi, sau này sẽ không có cơ hội quay trở lại nữa.” Hứa Quốc Hồng dẫn đầu đi vào, hắn chau mày, cô gái này đi vội vàng như vậy, chẳng lẽ sắp có nguy hiểm gì ở đây sao? Tối nay phải nghiên cứu con đường thật tốt an toàn, chỉ mong trên đường may mắn gặp được cô gái kia.

Tần Nguyệt lái xe rời khỏi tiểu khu Cát Tường, cô tin tưởng bây giờ ra ngoài là thời điểm an toàn nhất, tang thi bị nhóm người kia hấp dẫn đi chắc chắn sẽ không thể trở về sớm được.

Trên đường cái, Tần Nguyệt đi qua một tiệm thuốc, cô mang xe cách xa một chút rồi từ trong xe bước ra thu vào không gian. Tương lai còn dài, cũng có lúc sẽ bị thương, chỉ sợ chưa chết trong miệng tang thi, ngược lại không có thuốc mà tính mạng đã gặp nguy hiểm.

Huống chi, hiện tại thuốc thang chưa ai nghĩ đến mang theo, vì vậy cơ hội tốt sao lại bỏ qua được.

Đằng sau có người cãi nhau, Tần Nguyệt yên lặng tỉnh lại tốc độ của mình, cô vừa đi khỏi trốn một góc, quay đầu lại nhìn thấy một đám người đang tụ tập cách đó không xa.

“Đại tỷ, hay là đi thôi, nhỡ đâu tang thi trở lại chúng ta liền không xong.” Lữ Thiến Thiến cầm một thùng xăng, lắp bắp đi đến trước mặt cô gái dẫn đầu.

“Lữ Thiến Thiến, cô sợ rồi sao, xem bộ dáng run rẩy của cô kìa, không biết Vương Tề Minh thế nào lại coi trọng cô, lúc trước được Vương Tề Minh che chở tại sao không nói như vậy, bây giờ muốn xuất lực, cô bày ra bộ dáng này là sao hả?” Thực chất Thi Hoa cũng run run rẩy rẩy đi theo một đội ngũ toàn nam nhân này, tang thi đáng sợ làm cho cô ta cũng sợ phá đản, nhưng nhìn đến Lữ Thiến Thiến bộ dáng sợ chết như vậy không nhịn được mỉa mai cô ta.

Hai người kia, lại muốn ồn ào, một nam nhân lặng lẽ lắc đầu. là lúc này rồi mà còn không phân rõ tình huống. Nghe nói trước mạt thế còn là đồng học với nhau, mạt thế đến, hai người đều từ trong lớp trốn ra, gia nhập đội ngũ này, Thi Hoa coi trọng dị năng giả Vương Tề Minh, Vương Tề Minh lại coi trọng Lữ Thiến Thiến, hai người tranh giành không buông tha nhau, còn kém thời điểm cởi quần áo so nhau.

Nghe được thanh âm, người cầm đầu nhìn Lữ Thiến Thiến,” Vương ca đối cô tốt như vậy, cô không muốn báo thù cho anh ta? Bạch nhãn lang không phải người như vậy đi?” Nói xong, cô gái tóc màu đỏ lửa quay ra thúc giục người khác:”Mau mau làm, cọ xát cái gì, một đám tay chân chậm chạp, không nhanh đợi đến lúc tang thi trở lại, các ngươi liền bị chôn cùng.”

Tần Nguyệt nhìn ngắm hành động của bọn họ, trừ một ít người canh ở ngoài đảm bảo an toàn, để ngăn ngừa một số tang thi tiến đến, một đám chuyển đến vật nặng đem ra ngã tư đường, còn lại là chuẩn bị nhiên liệu. Đây là muốn đốt tang thi sao? Phạm vi lực sát thương của ngọn lửa không phải rất lớn, tai họa ngầm cũng không ít, cô lắc đầu, mấy người này không biết nên nói tài cao gan to, hay là không sợ sống chết đây?

Tần Nguyệt tránh đi nhóm người, cước bộ nhanh đến cửa hàng dược phẩm gần đó, cửa không khóa, liếc mắt nhìn là có thể thấy hai hàng bày toàn thuốc rơi vãi đầy đất, còn những chỗ khác là không có dấu hiệu gì. Như vậy chủ cửa hàng này đã biến thành tang thi, bây giờ chắc là đã ra tìm kiếm thức ăn, thật là tiện nghi mà, đến thời điểm sau này thuốc thang càng khó tìm, lúc đó muốn chiếm lấy vật tư nói khó làm càng khó.

Tần Nguyệt vung tay đem hết thảy vào không gian, sau khi mở cửa chạy lên lầu, lầu hai trong phòng một đống chất đầy dược phẩm, tuy không biết tên là gì nhưng cũng không khách khí đem một hơi dọn sạch sẽ.

Mới xuống cửa cầu thang, bất giác cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng đầu nghiêng sang một bên né tránh, một cục màu đen từ phía sau bắn tới, đập vào tường rớt xuống đất, rất nhanh chạy trốn.

Đây là cái gì đây? Tần Nguyệt nghĩ kĩ, đối với loại tang thi bé nhỏ kiểu này dùng búa không quá chuẩn xác, cô ý niệm từ trong không gian lấy ra dao phay, bày ra tư thế tấn công cẩn thận đi xuống dưới. Quả nhiên không phụ kỳ vọng của Tần Nguyệt, con vật đánh lén hồi nãy lại lần nữa đánh đến. Lần này cô nhìn thấy rõ ràng, đây là một con chuột bán biến dị, một con mắt chuyển màu đỏ tươi, một con mắt khác lại bình thường, làn da bình thường của nó toàn máu lại còn hư thối, bộ lông đen của nó xơ xác còn một ít treo trên người.

Tần Nguyệt một đao vung xuống chặt đứt cái đuôi của nó, may mắn nó là tang thi chuột bán biến dị thú có tốc độ nhanh hơn so bình thường, nếu không thân hình của nó đã Tần Nguyệt chém đứt. Cái đuôi bị cắt đứt rơi trên mặt đất, con chuột đau đến mức kêu lên chi chi vài tiếng, một bên gọi một bên hướng cửa chạy. Tần Nguyệt còn chưa kịp đuổi theo, thanh âm thảm thiết vang lên, thời điểm chạy đến cửa phát hiện một con mèo đen miệng ngậm cái đuôi còn sót lại một ít của con chuột, thấy Tần Nguyệt liền ngậm con chuột thẳng tắp đi tới, đặt xuống đất, kêu meo một tiếng.

Nhìn như vậy, là mời cô ăn cơm sao? Tần Nguyệt cúi đầu nhìn con tang thi chuột nửa hư thối này kiên quyết lắc đầu,”ngươi tự mình ăn đi, ta còn có việc muốn đi.”

Mèo đen làm nũng đi vài vòng quanh chân Tần Nguyệt, thấy cô không có hành động gì, lại ngậm con chuột cách Tần Nguyệt một đoạn, mắt to nghi hoặc nhìn cô,”Miêu----”

Tần Nguyệt ngồi chổm xuống, xoa xoa đầu nó, lắc đầu lần nữa tỏ ý không ăn. Nó nhắm mắt vô cùng hưởng thụ, cho đến khi không còn cảm giác đó nữa nó mở mắt, không hiểu nhìn Tần Nguyệt, thấy cô vẫy tay, nó liền ngậm con chuột đi theo.

Đi đến trước cửa tiệm thuốc, Tần Nguyệt nhìn sắc trời, phất tay phát ra một đạo dị năng, đốt cháy bảng hiệu. Như vậy là giải quyết một đám phiền toái cho sau này.

“Toàn bộ động tác nhanh lên một chút, thời gian không nhiều lắm, nhanh!”

Lúc trở lại Tần Nguyệt liền nghe thấy âm thanh quát lớn của cô gái đứng đầu nhóm người, mọi người động tác cũng nhanh hơn. Tần Nguyệt từ xa nhìn lại, mấy người kia đang dựng các hàng rào, chướng ngại vật, bên chân đầy những bình xăng, trong lòng cô giờ phút này chỉ muốn đánh cắp hết lại đây, như vậy lộ trình của cô sẽ không cần lo vấn đề này.

Tần Nguyệt nhìn bọn họ bận rộn không quan tâm nữa, cô trở lại trong xe, ngồi chờ mèo đen ngậm tang thi chuột lên phát động động cơ rời khỏi địa phương.

Tại mạt thế một số người nhìn thấy những người bình thường trên đường sẽ cho họ ít đồ ăn, nhiều người sẽ có toan tính xử lý tang thi rồi làm bá chủ một phương hoặc muốn xử lý toàn nhân loại. Đúng là ngu ngốc, mấy người kia chẳng nhẽ tự xử lý chính mình sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.