Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 45: Chương 45: Chương 44




Lưu loát đem tinh hạch thu vào tay, trực tiếp dùng ý niệm vứt vào trong nước suối, Tần Nguyệt cầm búa mài mài vang lên xoèn xoẹt chuẩn bị giải quyết đám tang thi mới kia, đột nhiên nhìn đến phía trước đó chẳng phải là nhân loại sao? Nghĩ nghĩ, thật xấu hổ mà, tự nhiên không nhìn kĩ càng, cầm bú chuyển địa phương. Cô thanh lý nhiều tang thi như vậy mất một ít thời gian rồi, nào có suy nghĩ để người khác chiếm tiện nghi, bước nhanh hướng trong trạm xăng đi đến.

Bên trong trạm xăng dầu nhìn qua thật lộn xộn, trên đường còn lưu lại chất lỏng đỏ sậm, nhiều nơi còn có dấu vết đã trải qua chiến đấu, đáng tiếc có thể đoán không ai chạy thoát ra ngoài. Nhiều chỗ còn để lại đầu tang thi, một số thi thể bị gặm không nhìn ra hình dáng, có khi chỉ còn xương cốt, sau khi kiểm tra đã an toàn Tần Nguyệt cũng không đi xem nữa, nói chung người chết không thể sống lại. Tần Nguyệt phất tay đem hơn phân nửa xăng dầu tịch thu, cũng không có lấy hết với xăng dầu bên ngoài, như vậy người khác đi qua đây sẽ không về tay không.

Trên con đường này căn bản là không có gì, tang thi đã được cô xử lý sạch sẽ, cô không cảm thấy mình làm như vậy là quá độc ác tuyệt tình, cô bỏ sức dọn dẹp hết thảy cũng muốn nhiều thù lao, không thể cho cô đi đằng trước liều mạng cho người đi sau chiếm hết thành quả được.

Bên ngoài vang lên âm thanh bánh xe lái tới, đáng tiếc là đường phía trước đều bị ngăn chặn, rất nhanh, âm thanh phanh xe khẩn cấp truyền tới. Tần Nguyệt dùng dị năng phá khóa cửa kho, trực tiếp đi vào, bên trong chất một đống lớn thùng dầu to, chắc là vừa vận chuyển đến một kho hàng lớn phát sinh mạt thế, những thùng này chưa có dấu hiệu sử dụng qua, được chất đống thành hàng chỉnh tề. Tần Nguyệt vung tay đem tất cả thu vào không gian, xăng này đủ cho cô sử dụng trong một thời gian rất dài.

“Anh, anh xem, phía trước đường bị ngăn chặn, a… mau nhìn, mau nhìn, tang thi ở đó đều bị giết sạch.” Giọng một cô gái từ bên ngoài truyền vào.

”Bên này cũng vậy, vừa rồi còn thấy kỳ kỳ, sao ở đây lại an tĩnh như vậy, hóa ra đã bị thanh lý sạch sẽ.” Một giọng nam hơi có chút khoa trương nói.

“Oa, dựa vào, ai xấu như vậy chứ, cầu cho ông trời phù hộ, tang thi con mẹ nó, toàn bộ đều chết hết đi, toàn bộ đều chết hết đi.” Một giọng nam trẻ tuổi khẩn trương nửa đùa nửa thật tiếp lên.

“Được rồi, tất cả im hết coi, tiến vào trạm xăng dầu lại nói sau.” Một giọng nam hùng hậu vang lên, kèm theo tiếng bước chân nặng nề, khẳng định là đang bị thương.

Tần Nguyệt từ trong không gian tìm được một cái mặt nạ nhựa, hiện tại cô không thể cảm thán cửa hàng nhỏ đó cái gì cũng có, kiểm tra bản thân không có mùi máu tươi với vết thương, xong xuôi mới cầm một thanh gậy sắt hết sức bình thường đi ra ngoài.

“Ai? Đi ra, không chúng tôi không khách khí.”

Bên ngoài có năm người, 4 nam 1 nữ, thời điểm Tần Nguyệt đi ra không có ai chú ý tới, ngược lại là cái người bị thương phản ứng kịp, thực rõ rệt, hắn ta chính là người mạnh nhất trong đám người này. Tần Nguyệt qua sát vết thương của hắn cũng không phải do tang thi tạo thành, mà là bị dao chém bị thương.

Mộc Thiết đem em gái kéo ra sau lưng tay cầm vũ khí khẽ nắm chặt, nhìn chằm chằm cô gái đột nhiên xuất hiện trước mắt, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã sớm biến sắc, lại có người tránh được lỗ tai siêu thính của hắn, phải đến khi người ta xuất hiện mới phát hiện. Bất quá bây giờ hắn đối với một nhân loại nào cũng không thích chút nào, đặc biệt là sau khi Trương hùng phản bội hắn, nếu không phải thực lực hắn mạnh hơn, chỉ sợ đã sớm cùng em gái chết ở nơi nào đó, làm gì còn cơ hội đứng ở đây.

“Chỉ là đi ngang qua, sẽ không quấy rấy công việc của các ngươi, tôi lập tức rời đi.” Tần Nguyệt cố ý đem âm thanh phát ra khàn khàn một chút, bước nhanh qua đám người, thừa dịp cô gái chưa đóng hết cổng lắc mình ra ngoài.

“Này, bên ngoài tang thi nhiều lắm, cô đừng có đi ra ngoài, nguy hiểm lắm đó.” Ngược lại cô gái đó thấy Tần Nguyệt đi ra muốn nhắc nhở có nguy hiểm, bởi vì được anh trai bảo hộ rất tốt nên vẫn duy trì được một tia tâm tính thiện lương. Cô chưa bao giờ thấy lòng người hiểm ác là như thế nào đáng sợ, chẳng biết vì lợi ích mà bị người khác giết hại, cô không nghĩ tất cả đều biến thành tính cách như vậy.

“Cám ơn.” Tần Nguyệt hướng về cô gái gật đầu cảm tạ, như cũ bước đi ra ngoài, sau đó nhặt một chiếc xe máy bên góc tường, cố ý rồ ga to hết cỡ phóng đi.

“Anh, chị gái kia…”

“Ừm, em không cần lo, xem bộ dáng của cô gái đó cũng không phải dễ đối phó, chúng ta nghỉ ngơi trước, nơi này cũng không có nhiều xe đi qua, buổi chiều còn muốn bồi dưỡng thân thể để giết tang thi, sau đó chúng ta sẽ chuyển tuyến đường đi.” Mộc Thiết an ủi em gái, lại lấy một ít thức ăn trong ba lô phân phát cho mọi người.

“Thiết ca, anh nói xem cô gái đó có phải cái nhân vật thần bí đém tang thi nơi này giết hết không?” Một người mặc quần bò rách cắn bánh mỳ nhịn không được đưa ra câu hỏi.

“Không có khả năng đi, còn là con gái nữa, đàn ông chúng ta gộp lại cũng không thanh lí được hết thảy nha.” Một người khác chẳng hề để ý đưa ra ý kiến.

“Vậy anh nói xem một cô gái không có làm gì như thế nào lại mang mặt nạ làm chi, đây không phải trong lòng có quỷ sao?” Hắn cho là mình phán đoán đúng, còn muốn nói lại bị đồng bạn mình phản bác.

“Hiện tại cuộc sống như thế này, con gái trên đường cậu cũng thấy đó, có lẽ người ta là sợ chúng ta thấy dung mạo nên mới đeo mặt nạ vào, nghĩ lại với dáng người như vậy, cũng là một vưu vật, người ta làm vậy là một biện pháp thông minh, không thì az…”. Lời hắn nói không hết nhưng những người ở đây đều có thể lí giải được.

“Được rồi, người ta thế nào là chuyện của người ta, bát quái nhiều như vậy làm cái gì, chúng ta có thời điểm liền không như thế này, có thể qua hết ngày mai liền không biết.” Mộc Thiết ngồi dưới đất nói, đưa nước cho em gái uống. “Cô gái này rất mạnh nhưng lại thiếu nhiều kinh nghiệm, vừa nãy còn phát ra âm thanh lớn như vậy. Khi tiến vào tôi đã nhìn qua những tang thi kia, chúng đều là dấu vết của việc bị chém mà cô gái đó lại chỉ cầm một chiếc gậy sắt bình thường, trên đó lại không có một tí máu hay xây xước gì, phỏng chừng không phải cô gái đó, chỉ là vào đây trước chúng ta mà thôi. Ăn gì đó lấp bụng, nhanh chóng giải quyết vấn đề của chúng ta là vừa.”

Ra khỏi trạm xăng dầu, Tần Nguyệt điều khiển xe máy cách một khoảng khá xa mới dừng lại. Đem xe vứt ở một bên đường lớn, thu gậy sắt vào đổi một chiếc búa, nhìn tang thi tập tễnh đang đi đến, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Trên con đường quốc lộ, một cô gái cầm búa, một chiếc xe máy cũ, một đám dã thú tang thi. Một tổ hợp không hợp mắt người thường xuất hiện.

Trải qua một khoảng thời gian chiến đấu, tang thi bị chặt đứt đầu tay chân, Tần Nguyệt hài lòng bắt đầu thu hoạch thành quả của mình. Xong việc cô từ không gian lấy ra chiếc xe của mình, ngồi vào nghỉ ngơi. Tuy rằng xe máy rất linh hoạt nhưng có ô tô vẫn an toàn hơn, mà xe này đã được lắp đặt chỉ kém xe sắt chống đạn, đối với dự phòng có chuyện khẩn cấp xảy ra sẽ có trợ giúp nhiều hơn.

--- ------- --- -------

“DM, Triệu Hồng kia thế mà đánh ngất tiểu Tứ chạy trốn.” Thành Đại Hữu chửi ầm lên, “Hôm nay nhất định phải bắt được cô ta trở lại, đợi buổi tối lão tử sẽ giáo huấn cô ta, phải cho cô ta biết gia lợi hại như thế nào, để xem còn dám lớn lối như vậy nữa không.”

“Lão đại, yên tâm đi, các anh em đã tách nhau ra tìm kiếm, có tin tức sẽ trực tiếp báo cáo, cô ta không chạy xa được đâu.” Một tên đàn em bên cạnh nịnh nọt trả lời.

Thành Đại Hữu tán thưởng gật gật đầu, vung tay lên đem mười mấy thủ hạ ra ngoài phụ cần tìn kiếm, vừa rồi có thủ hạ báo cáo có người buổi sáng nhìn thấy một cô gái hướng đường quốc lộ chạy đi, nhất thời hùng hùng hổ hổ mang người đến đó xem.

Nói đến Thành Đại Hữu, mười dặm thôn vẫn là rất nổi tiếng, mạt thế đến, trong những người có bản lĩnh tự lập ra vị vương, hắn là một trong số đó, xem như xung quanh tụ tập một cái đầu mục, thủ hạ là những người gần đó. Tuy nói bình thường cũng có nhiều cô gái theo sau lưng, nhưng những người nhát gan dọa một chút là khóc, đối với hắn không có chút hứng thú nào. Mấy ngày trước thủ hạ có bắt được một cô gái, chính là Triệu Hồng này, rất có vị. Hai người nếu nói đến với nhau cũng là một cặp đẹp đôi nhưng cố tình cô gái kia lại không thích hắn. Vì vậy thành ra, một người trốn , một người đuổi.

Mặt trời chiếu lên giữa trưa, Triệu Hồng liếm liếm môi khô nứt nẻ của mình, cô đã hai ngày không có uống nước, lại còn đang chạy trốn ở cái chỗ dã ngoại này khá lâu, đầu có chút mê muội. Buổi sáng cô lừa một cô gái cùng mình chạy trốn, sau đó bảo cô ta hướng đường quốc lộ gần đây chạy đi, không biết bây giờ ra sao rồi. Triệu Hồng cũng không quan tâm cô gái đó có bị bắt trở về hay không, vừa rồi xa xa nhìn thấy một chiếc xe lái ngang đây, cô quyết định phải liều mạng một phen.

Trốn ở trên cây đã lâu, Triệu Hồng tự biết nếu bây giờ không xe với thức ăn là không thể sống thêm bao lâu nữa. Trước đó không nói đến Thành Đại hữu có bắt được mình hay không, hiện tại tang thi du đãng khắp nơi cũng không phải cái loại ăn chay gì, nếu không có vũ khí tốt, thức ăn cộng với địa phương an toàn, khẳng định cô chỉ còn một con đường chết.

Lấy lại bình tĩnh, Triệu Hồng từ trên cây trượt xuống, nhưng mới đến một nửa nhìn thấy Thành Đại Hữu đám người ở xa xa.Triệu Hồng cả kinh, tăng nhanh tốc độ, mà bên kia đám người cũng phát hiện tung tích của cô.

“Bà nó, cô cứ chạy đi, chạy đi, để xem đến khi gia bắt được cô rồi liền có trái cây ngon để ăn.” Thành Đại Hữu xì mũi khinh thường, ra lệnh cho các anh em bắt kịp Triệu Hồng.

Lúc trước bắt được một cô gái trên quốc lộ, nhưng nhìn đến lại không phải Triệu Hồng, đang thất vọng đi trở về. Nào biết vận khí không tệ chút nào, cô ta lại tự bại lộ tung tích của mình, bà nó, để xem cô ta còn chạy được hay không.

Thể lực của một cô gái so với đàn ông luôn chênh lệch, may mắn, khoảng cách với nhau không phai là rất gần, đủ để Triệu Hồng chạy trốn. Triệu Hồng ánh mắt kiên định về phía trước, một chiếc giày bị rớt giữa đường cũng không có ý định quay lại nhặt, một chân trần cứ thể hướng chiếc xe chạy đến. Cô rất sợ nếu như cô chậm một chút, xe liền cứ thế lái đi, làm cho cô không dám thả lỏng, hoặc là chủ xe chạy không dừng lại, lúc đó cô tự biết trước kết cục của mình. Triệu Hồng quyết tâm, bằng mọi giá phải đem chiếc xe chặn lại.

“Mẹ nó, cô ta còn có thể chạy nhanh như vậy, tất cả anh em bắt cô ta trở lại, đêm nay lão tử liền mở tiệc thưởng.” Thành Đại Hữu ở phía sau thở hổn hển nói.

“Mau mau, các anh em, Đại ca đêm nay mở tiệc thức ăn.” Một tên đàn em rất nhanh nghe được hưng phấn hưởng ứng kêu gọi mọi người, cầm lên vũ khí cước bộ chạy nhanh hơn phía trước, đuổi theo nữ nhân còn thoải mái hơn giết tang thi.

“Được rồi, các anh em sẽ bắt lấy cô ta về hiến dâng cho Đại ca,.. Chỉ là một cô gái thôi, Đại ca anh nghỉ ngơi trước đi, bọn em sẽ bắt được cô ta cho anh.”

Triệu Hồng nghe thấy đối thoại đằng sau, trong lòng sợ hãi, chân càng chạy nhanh hơn về hướng quốc lộ, mắt thấy chiếc xe màu đen liền vung bừa tay gào lên: “Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng a…”

Tần Nguyệt đang nghiêm túc lái xe nhìn thấy cô gái gào lên phía trước cũng không để ý, mạt thế đến ai ai cũng gọi cứu mạng, nếu cô đều dừng lại xe cho bọn họ đi nhờ, rồi cô còn phải chiếu cố bọn họ, cô chưa điên. Huống chi nhìn một đám đuổi theo đằng sau cô ta lại thấy quen mắt, cô trực tiếp không có để ý tiếp tục lái xe.

Tần Nguyệt chuyên tâm lái xe, một chút cũng không có tính toán dừng lại, thình lình một cô gái tóc tai bù xù nhảy ra chắn trước xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.