Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 5: Chương 5




Từ WC đi ra, Tần Nguyệt vẫy vẫy nước trên tay, đi ra ngoài.

Bạch Vi Lan đang đợi cô đi xuống chắc giờ đang nóng lòng lắm đây, Tần Nguyệt vừa đi vừa sửa lại quần áo, vừa mới định ra khỏi thang máy chợt nghe có tiếng người gọi cô.

"A, Tần Nguyệt, Tần Nguyệt, bên này, chúng mình ở bên này." Trước cửa nơi bán đồ trang sức bên cạnh thang máy ở lầu một có hai cô gái trẻ xinh đẹp vẫy tay, đi về phía Tần Nguyệt. "Bên này, bên này, nhìn qua đây."

Tần Nguyệt quay đầu nhìn, thì ra là bạn học cùng lớp, đây không phải là Tô Hoa và Hiểu Nguyệt mà sáng sớm trước khi đi Bạch Vi Lan nói là không muốn đi cùng sao? Không biết Bạch Vi Lan khi nhìn thấy hai người này sẽ có phản ứng gì, hẳn là rất thú vị đi. Tần Nguyệt nở nụ cười với hai người bạn học, bộ dạng bình thường đi qua: "Các bạn cũng đi dạo phố à?"

"Đúng, thật vất vả mới tới chủ nhật, ở nhà thì buồn, chúng tớ vừa rồi còn mua hai cái kẹp." Nói xong Tô Hoa liền từ trong chiếc túi nilon lấy ra hai cái kẹp màu lam tinh xảo, "Thế nào, đẹp không, tiếc là bị chị của mình lấy mất, có trời mới biết người kia sao lại đi dạo phố."

Tô Hoa buồn bực oán trách, ngược lại Hiểu Nguyệt ở bên cạnh xem không vừa mắt vạch rõ ngọn ngành: "Không phải em nói một mình đi dạo phố không vui sao, sống chết nhất định muốn đem chị của em đẩy ra ngoài sao? Như thế nào bây giờ ngược lại là bộ dạng ũ rũ."

"Ai mà biết được chị lấy xong liền bỏ chạy." Nghe mình bị người khác trêu ghẹo Tô Hoa lập tức nhảy dựng lên phản bác, Hiểu Nguyệt không để ý phất tay."

"Không chạy, chị còn chờ em đem cướp đồ về."

"Tình cảm của các người thật tốt." Tần Nguyệt nhìn hai người cãi nhau đối với lòng người cảm khái, trong trí nhớ của cô, thời điểm Tô Hoa chạy trốn bị tang thi cào bị thương, lúc đó Hiểu Nguyệt đang ở phía trước chiến đấu với tang thi, lúc quay đầu lại đã không kịp cứu viện, cuối cùng đội ngũ đành bỏ lại Tô Hoa, chỉ là Tần Nguyệt không hiểu người ở bên trong như Tô Hoa thế nào lại chen đến bên ngoài.

Sau này xảy ra rất nhiều việc, tính cách cởi mở của Hiểu Nguyệt ngày càng trở nên quái gở, quan hệ xã hội cũng càng ngày càng kém, trong một lần chiến đấu với tang thi hạng trung bị một cô gái trẻ tuổi cùng đội ngũ đẩy ra giữa bầy tang thi. Tuy rằng sau này bọn họ có chỉ trích cô gái kia, nhưng ở chỗ không có pháp luật bảo vệ và sự bảo đảm cuộc sống bọn họ cũng không có cách nào làm cho cô ta nhận tội, phần lớn mọi người cảm thấy như thế nào thì cứ để như thế đó, chung quy người sống so với người chết vẫn đáng giá hơn, không ai vào thời điểm này lại đi tìm phiền toái cho mình.

"Tình cảm của mình và chị ấy tốt chỗ nào , Tần Nguyệt chúng ta đi lầu hai xem đi, nghe nói chỗ đó có đồ mới đến, chúng mình cũng muốn nhìn thử." Tô Hoa lôi kéo Tần Nguyệt nói muốn đi.

"Bạch Vi Lan ở đằng trước, chúng ta vẫn nên đi tìm cô ấy trước sau đó cùng nhau đi xem quần áo." Tần Nguyệt cười đề nghị.

"Gì, Bạch Vi Lan cũng ở đây à, không phải cô ấy nói hôm nay có việc sao?" Hiểu Nguyệt khó hiểu hỏi: "Ngày hôm qua chúng ta gọi điện hỏi cô ấy, cô ấy không chịu đi."

"Phải không? Sáng sớm hôm nay Bạch Vi Lan kích động kéo mình từ trên giường dậy nói muốn mình cùng cô ấy đi dạo phố, sớm biết vậy thì mọi người phải cùng nhau đi chứ." Tần Nguyệt vừa nói ra lờ này, Tô Hoa và Hiểu Nguyệt bèn đứng lên: "Chắc là cô ấy quên mất đi."

Lúc ba người đi qua thì Bạch Vi Lan đang ngồi trên ghế cho chuyên viên trang điểm trang điểm giúp, Tần Nguyệt nhìn thấy trên quầy có để hai cái túi, bên trong đựng đầy đồ trang điểm đắt tiền.

"Bạch Vi Lan, cô thật là không có ý tứ, nói là có chuyện kết quả là lại đi dạo phố với Tần Nguyệt." Tô Hoa tùy tiện chỉ ra suy nghĩ của Bạch Vi Lan.

Bạch Vi Lan biến sắc, lập tức nói: "Ngày hôm qua mẹ mình bảo mình đến nhà dì làm khách, sau đó có chuyện nhất thời không đi, nghĩ tới ngày hôm qua các bạn bảo gọi cho Tần Nguyệt, nghĩ có thể hay không gặp được nhau, kết quả thật sự là đúng lúc .... Đúng rồi, các bạn mua cái gì."

"Cũng không có mua cái gì, đang định chờ bạn cùng nhau lên lầu hai xem quần áo." Hiểu Nguyệt không giống như Tô Hoa thần kinh thô, vừa suy nghĩ liền biết những điều Bạch Vi Lan nói hoàn toàn không có thành ý, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy nếu thật sự muốn nói, một chiếc điện thoại thì có thể gọi cho người khác, còn cần cố ý đến xem có trùng hợp hay không sao.

"Gì, không đúng nha, không phải còn có di động sao? Làm cái gì không gọi cho chúng ta." Tô Hoa vẫn chỉ trích như cũ.

"Đại khái là quên mất, đi thôi, chúng ta đi trước mua quần áo." Hiểu Nguyệt mở miệng khuyên nhủ : "Đừng so đo, ngươi không muốn lên lầu đi dạo sao?"

"Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra, đi thôi, ta cũng vừa vặn muốn đi xem." Bạch Vi Lan nhấc chiếc túi mua hàng lên, dắt tay Tần Nguyệt, lập tức phát hiện trên tay có đồ lại buông ra.

"Đi thôi." Tần Nguyệt đứng bên cạnh Tô Hoa nói, Bạch Vi Lan thấy mọi người đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo : "Ai ....." Đằng sau lại không biết như thế nào, chẳng lẽ trực tiếp gọi Tần Nguyệt lại nói cô ấy chưa trả tiền sao? Một ý nghĩ vụt qua, Bạch Vi Lan dứt khoát giả vờ quên mất còn không có trả tiền, không ngoài dự kiến, còn chưa đi được vài bước cô đã bị trưởng bộ phận chuyên viên trang điểm nhìn qua có vẻ đoan trang gọi lại: "Chờ chút, cô còn chưa thanh toán."

Lúc này, Bạch Vi Lan thở phào nhẹ nhõm, triệt để yên tâm, cuối cùng cô thành công bảo vệ được ví tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.