Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 62: Chương 62




Edit: V.O

Tuyết Triệt nhận thấy ánh mắt của Tần Nguyệt, buông lỏng một tay nói: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết, trong tài liệu nói đi vào phòng làm việc lấy tư liệu trong hòm sắt ra là được.”

Dĩ nhiên, đó là trước khi cậu ta nhận nhiệm vụ không có thứ tự, vả lại cậu ta còn cố ý nêu ra càng nguy hiểm càng tốt, nhưng cậu ta sẽ không nói ra điều này. Tuyết Triệt đặt tay ở phía trên mắt trái, dõi mắt quan sát tình hình ở nơi xa: “Có vẻ rất nguy hiểm.”

Tên này! Tần Nguyệt nhẫn nhịn, rốt cuộc không ra tay với Tuyết Triệt.

”Đi thôi, đi vào nhìn một chút.” Cô dẫn đầu rời đi, để tránh khi mình thật sự không nhịn được bóp chết tinh anh của tương lai này từ trong trứng nước.

Không gian bên trong yên tĩnh, u ám, cùng với lúc tiếng cửa mở vang lên, đột nhiên một đôi mắt màu vàng, tàn bạo mở lớn ở trong bóng tối. Một bóng đen cao lớn chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, trong ánh sáng không nhiều có thể thấy da người này đã thối rửa, gần như là rơi xuống hết sạch, chân trước của nó ngắn hơn chân sau, nhưng móng vuốt phía trên rất dài, vô cùng sắc bén. Đầu của nó rất lớn, hàm răng bén nhọn j□j ra bên ngoài, một cái đầu lưỡi có chông vung ở trong không khí, lại thu vào trong miệng.

Tần Nguyệt vừa mới bước vào trong nhà xưởng đã nhạy bén phát hiện có thay đổi rất nhỏ trong không khí, cô cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất một lát, phát hiện hạt cát rất nhỏ trên mặt đất nảy lên.

”Có gì đó đang đến.” Tần Nguyệt lạnh giọng nói.

Tuyết Triệt đã chú ý tới khác thường ở nơi này từ lâu, ánh mắt của cậu ta nghiêm túc xem xét kỹ bốn phía dưới mặt đất, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chỗ tối đen.

Ầm ——

Cánh cửa tận cùng bên trong gian phòng kia đột nhiên nổ tung, một cái móng vuốt thò từ bên trong ra ngoài, tiếp theo là một bóng dáng cường tráng, khổng lồ chậm chạp đi ra, mỗi một bước của nó đều rất nặng nề, tạo ra chấn động nhè nhẹ trên sàn nhà.

Đây là tiến hóa của Ba Hành Giả —— Thiểm Thực Giả!

Tần Nguyệt rất dễ dàng đoán được tính nguy hiểm của con quái vật này từ hơi thở phát ra trên thân nó, cô lui về phía sau, đánh nhau với một Thiểm Thực Giả ở nơi khép kín, nhỏ hẹp thật là không chịu nổi: “Chúng ta đi ra ngoài trước.”

”Được.” Tuyết Triệt nghiêm túc gật đầu, lúc này, tính nguy hiểm đã vượt qua dự tính của cậu ta, nếu không cẩn thận khiến người cậu ta dẫn tới bị làm sao thì thật đúng là mất mặt.

Hai người nhìn chăm chú vào Thiểm Thực Giả, từ từ lui về phía sau, Thiểm Thực Giả này đã sớm phát hiện ra con mồi ở bên ngoài, làm sao có thể dễ dàng thả người rời đi, chỉ thấy nó rống lên một tiếng liền tăng tốc vọt tới chỗ bọn Tần Nguyệt.

Suy cho cùng, Tần Nguyệt cũng là Dị Năng Giả cấp ba, mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng không hề hốt hoảng, ném ra một quả cầu lửa, sau đó kéo Tuyết Triệt ở phía sau chạy ra ngoài. Bọn họ vừa mới chạy ra cửa chính không bao lâu, chợt nghe thấy âm thanh cửa sắt vỡ vụn.

Lực lượng rất mạnh!

Tần Nguyệt và Tuyết Triệt tách ra đứng ở hai bên, sau khi Thiểm Thực Giả phá vỡ được cửa chính, quẩy đuôi đánh nát vách tường, nó đi ra từ trong tro bụi, giống như một vương giả đi tuần ở trên lãnh địa gặp phải kẻ nhỏ yếu, một cái móng vuốt cũng có thể diệt được kẻ địch, không hề mảy may lo lắng người sẽ chạy thoát.

Có lẽ là bởi vì Tần Nguyệt ra tay tấn công Thiểm Thực Giả trước, ánh mắt của nó chuyển vòng ở trên người hai người, cuối cùng tập trung ở trên người Tần Nguyệt, bóng dáng khổng lồ nhanh chóng nhào tới. Tần Nguyệt nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh, tro bụi nhấc lên, móng vuốt sắc bén kia của Thiểm Thực Giả để lại năm dấu móng tay thật sâu trên mặt đất.

Tần Nguyệt nhìn vết cào ở trên đất, suy đoán sức lực của Thiểm Thực Giả ở trong đầu, nếu không cẩn thận bị nó cào trúng, ước chừng Dị Năng Giả hóa kim loại cấp một cũng sẽ bị phế. Cô tự nhận cường độ thân thể không mạnh hơn chút nào so với Dị Năng Giả hệ Kim sau khi hóa thân thể thành kim loại, ánh mắt Tần Nguyệt tối sầm, phòng vệ càng thêm nghiêm túc.

Mắt thấy Thiểm Thực Giả lại vọt tới, quanh thân Tần Nguyệt nhanh chóng ngưng tụ ra ba quả cầu lửa màu đen, đây là kỹ năng cô phát hiện được sau khi thăng lên cấp ba, thân thể có thể tùy ý ngưng tụ ra quả cầu lửa màu đen trong giới hạn, cũng có thể trực tiếp sử dụng ý nghĩ khống chế được vị trí của bọn nó, có thể tiến hành tấn công, cũng có thể tiến hành phòng vệ.

Thiểm Thực Giả càng tiến đến gần, Tần Nguyệt nghiêm mặt vung một quả cầu lửa màu đen qua, nhưng nó tránh được, cô lại vung tiếp hai cái, lúc này một quả cầu lửa màu đen rơi vào khoảng không, một cái khác lại đập trúng vào đầu óc của Thiểm Thực Giả, nó phát ra một tiếng tiếng hô khổ sở, điên cuồng đung đưa đầu, dùng móng vuốt đập thẳng vào đầu.

Bị đốt, đập vỗ như vậy, thịt thối trên đầu nó gần như rơi xuống hết sạch, lộ ra xương sọ màu trắng tĩnh mịch, âm u đáng sợ. Sau khi dập tắt hắc hỏa, Thiểm Thực Giả tức giận vẫy đuôi, mắt chợt hiện lên hung ác, nằm phục xuống, ngửa đầu, hóp bụng, nhe răng.

”Không phải cậu vẫn tính xem náo nhiệt chứ?” Tần Nguyệt hỏi Tuyết Triệt.

”Làm sao có thể như vậy?” Tuyết Triệt khẽ cử động mắt, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười khẽ, hai tay của cậu ta khẽ động, tứ chi của Thiểm Thực Giả lập tức cứng lại: “ Cánh tay, bắp chân nhỏ của tôi cũng không làm được chuyện gì, cô cũng không cần khinh thường mà cứ tiến lên đi.”

”Tiến lên cái rắm!”

Nói thì nói thế, nhưng trong phút chốc khi nhìn thấy cử động của Thiểm Thực Giả bắt đầu mất đi linh hoạt, Tần Nguyệt phản xạ có điều kiện, hai chân khẽ cong lại, nhảy về phía giữa không trung, và lúc Thiểm Thực Giả chậm chạp xông tới, cả người đè ở trên lưng của nó, quanh thân ngưng tụ ra ba quả cầu lửa màu đen hợp lại cùng nhau, một tay bắt được hắc hỏa dùng sức đè nó xuống về phía đầu của Thiểm Thực Giả!

”Rống!”

Đau đớn khiến cho Thiểm Thực Giả bắt đầu lay động kịch liệt, Tần Nguyệt mượn tần số lay động của nó thuận thế đánh bay mình ra ngoài, sau khi hạ xuống đất, cô đứng lên, móc súng bên hông ra, tàn nhẫn nhắm về phía mắt của Thiểm Thực Giả bắn vài phát súng.

Đoàng đoàng đoàng!

Đạn không ngừng phát ra từ trong họng súng, rất nhanh, một con mắt của Thiểm Thực Giả đã bị vỡ tung tóe, nhưng nó cũng không cho Tần Nguyệt có cơ hội bắn vỡ con mắt kia của nó, giống như là đột nhiên tỉnh ngộ trước khi chết, nó không rống giận nữa, phóng người lên vung một cái móng vuốt về phía Tần Nguyệt.

Vách tường sau lưng Tần Nguyệt nhanh chóng sụp đổ ở trong móng vuốt sắc bén, Tần Nguyệt có chạy trốn nhanh hơn nữa cũng khó tránh khỏi bị một ít đá vụn bắn vào, cô nhìn lại hướng Tuyết Triệt, rất nhanh, người phía sau đã biết ý của Tần nguyệt, gật đầu một cái với cô.

Giống như mới vừa rồi, Tuyết Triệt phụ trách chặn lại hành động của Thiểm Thực Giả lần nữa, Tần Nguyệt phụ trách tấn công.

Tiếng gào thét đè nén đau đớn truyền đến lần nữa, lúc này Thiểm Thực Giả cũng không may vung được đến trên người Tần Nguyệt, mà là bị hắc hỏa của Tần Nguyệt trực tiếp đốt rụi đầu sọ của nó, nó vật lộn một phen, cuối cùng đột nhiên té ‘phịch’ một tiếng xuống đất, bất động.

Tần Nguyệt lạnh lùng luồn tay vào trong đầu của nó, lấy tinh hạch ra: “Cái này, chia như thế nào?”

”Thiểm Thực Giả là do cô giết chết, cho cô thôi.” Tuyết Triệt cảm thấy có chút hứng thú nhìn người phụ nữ mặt không đổi sắc này luồn tay vào trong óc Thiểm Thực Giả móc tinh hạch ra, tay của cô vẫn thò xuống dưới hòa lẫn với tơ hồng và dầu trắng thể rắn, nhưng trong ánh mắt luôn luôn trong trẻo, lạnh lùng của cô là sự yêu thích đối với tinh hạch. Người phụ nữ bạo lực này, Tuyết Triệt không hiền lành suy đoán, ước chừng về sau ai muốn kết hôn với cô phải đưa tới một rương tinh hạch làm sính lễ trước.

Nhưng làm đồng đội của cô thì đương nhiên là đủ tư cách, Tuyết Triệt hài lòng cười cười, lúc tới nguy hiểm không vứt bỏ đồng đội nói rõ nhân phẩm đã vượt qua kiểm tra, có thể giết chết Thiểm Thực Giả chứng tỏ năng lực đủ mạnh, chỉ có người phù hợp với hai điều cậu ta yêu cầu thì cậu ta mới có thể cân nhắc trở thành đồng đội, hiển nhiên là cô đủ tư cách.

”Cảm ơn.” Tần Nguyệt nhanh chóng vẫy vẫy tay, thu tinh hạch vào, nói: “Tôi sẽ không khách khí với cậu.” Cũng đã đến mạt thế rồi, khách khí có thể đổi được tinh hạch sao?

Ừ, người hào phóng như vậy, chắc chắn về sau sẽ là đồng đội tốt, Tần Nguyệt vừa dùng hạt cát xoa xoa tay: “Cậu vào trước đi, bên trong sẽ không có nguy hiểm, tôi dọn dẹp một chút.”

”Được.” Đương nhiên Tuyết Triệt có chút thích sạch sẽ cũng không muốn ở lại chỗ này, cậu ta bước chân đi vào trong công xưởng, không đến mấy phút, một trận âm thanh ‘bùm bùm’ trôi qua, Tuyết Triệt ôm ra một cái tủ sắt không chênh lệch nhiều lắm với thân thể của cậu ta từ bên trong.

Tần Nguyệt nhìn Tuyết Triệt nho nhỏ ăn mặc giả bộ trẻ con, ôm tủ sắt giống như người khác, chợt có loại cảm giác ức hiếp trẻ con, chỉ là rất nhanh cô đã lắc đầu một cái, trẻ con cái rắm, con nhà ai mà trâu như cậu ta!

”Đang suy nghĩ gì vậy?” Tuyết Triệt đặt tủ sắt ở dưới đất, khiến một lớp bụi bắn lên tung tóe.

”Không có việc gì, cậu đợi ở đây, tôi đi lái xe tới.” Tần Nguyệt nói.

”Được.”

Hai người phối hợp rất tốt, sau khi Tần Nguyệt lái xe tới đây, Tuyết Triệt liền mở buồng xe ra nhét tủ sắt vào, cậu ta phủi phủi bàn tay nhỏ bé, mở cửa xe ngồi ở chỗ kế ghế tài xế: “Đi thôi.”

Phong cảnh dọc đường vẫn buồn tẻ như vậy, Tần Nguyệt nghiêm túc lái xe, dần dần có tiếng hô của tang thi ở trên đường, nghĩ đến sau khi con Thiểm Thực Giả kia bị diệt, về sau sẽ rất nhanh có chủ nhân mới ở trên địa bàn của nó.

”Lần hợp tác này không tệ, tôi nghĩ chúng ta có thể thử hợp thành một đội được rồi.” Tuyết Triệt nói.

”Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Khóe miệng Tần Nguyệt lộ ra nụ cười hiếm thấy, hi vọng mỗi lần cậu cũng có thể hào phóng như vậy.

Đi được một nửa chặng đường, trước mặt chợt bị rất nhiều cây cối chặn lại, Tần Nguyệt nhướng mày, trong nháy mắt nghĩ tới ngoại trừ lúc trước gặp phải một đám kia, không ai có thể ăn no căng bụng thiết kế, bố trí chướng ngại vật trên đường ở nơi như thế này.

Tần Nguyệt dừng xe, hiển nhiên Tuyết Triệt cũng chú ý tới chướng ngại vật ở phía trước, vào lúc Tần Nguyệt xuống xe, cậu ta tìm thấy được ba người tính toán mai phục ở phía trên, tay khẽ động, xuất hiện vài cái tay trong suốt trong không trung đánh về phía bọn họ, ngay cả cơ hội phản kháng ba người cũng không có liền phơi bày ra tư thế quái lạ ngã xuống đất.

Nghe tiếng kêu thảm thiết, Tần Nguyệt không ngẩng đầu cũng biết là tác phẩm của Tuyết Triệt, cô phóng ra một hắc hỏa, đốt rụi toàn bộ chướng ngại trên đường trong khoảnh khắc, mở cửa xe ngồi xuống: “Ước chừng một tiếng nữa là có thể trở về căn cứ.”

”Vừa vặn, tôi ngủ trưa một giấc.” Tuyết Triệt nhàm chán vừa nói vừa ngáp, Tần Nguyệt gật đầu, để tùy cậu ta.

Trên đường lớn vắng lặng, một chiếc xe màu đen lái rất nhanh, dần dần bắt đầu có bóng người đi qua gần đó, đó là người may mắn còn sống sót từ căn cứ đi ra ngoài làm nhiệm vụ hay thu gom đồ dùng hàng ngày và thức ăn.

Bạch Vi Lan cử động ngón tay một cái, một băng tinh (tinh thể băng) ngưng tụ ra từ đầu ngón tay của cô ta.

Nghĩ đến ông già họ Tần kia mở miệng ngậm miệng đều là cháu gái Tần nguyệt của ông ta làm cho người ta tức giận, mặt của Bạch Vi Lan cũng không khỏi vặn vẹo, chẳng lẽ Bạch Vi Lan này không phải là cháu gái của ông ta sao! Nhìn chăm chú vào gương mặt trong kính, Bạch Vi Lan nhanh chóng bình tĩnh lại, khôi phục thành bộ dạng dịu dàng, thanh nhã trước sau như một.

Ngày đó bị tang thi đuổi theo vào trong cao ốc, cô ta đói bụng suốt hai ngày không dám ra cửa, sau lại gặp phải Dương Thế Trạch cùng thành phố lãnh đạo đội ngũ đến cứu trợ. Cô ta đi theo đội ngũ một tháng mới gặp được đoàn xe Tần gia, vốn tưởng rằng có thể trở về nhà an toàn, nào biết ông già họ Tần kia có ý thiên vị, rõ ràng phải trở về căn cứ thành Hổ Vệ cùng với Dương Thế Trạch mới đúng, bọn họ đã đến cửa trụ sở rồi, lại còn phải đi đường vòng đến căn cứ Nam Phương, chỉ vì Tần nguyệt ở nơi đó!

Nếu như không phải là cô sử dụng thủ đoạn khiến cho cha thuyết phục ông già Tần ở lại chỗ này một thời gian ngắn, bọn họ đã sớm rời đi, ai còn quan tâm Bạch Vi Lan ở lại thành Hổ Vệ đến lúc nào, ở lại cũng không ở lại được một bước chân.

Thật là căm tức, Tần Nguyệt cứng nhắc kia làm sao tốt bằng cô được, Tần gia dựa vào những vật tư kia sống ở thành Hổ Vệ, đợi cô bắt được đại gia Dương Thế Trạch không phải đều sẽ trôi qua tốt hơn ư, phải biết địa vị của Dương gia ở thành Hổ Vệ là số một, mà Dương Thế Trạch còn là cháu trai ruột của người lãnh đạo căn cứ, có những điều kiện này thì nào còn người bỏ gần tìm xa, nhưng ngay cả như vậy, ông già kia vẫn không thông suốt.

Bạch Vi Lan hít sâu một hơi, soi gương cười cười, tay hung hăng bóp một cái, băng tinh kết đầy cả gương, cô ta điều chỉnh lại vẻ mặt xong rồi mới mở cửa phòng tắm ra, cô ta muốn đi săn tinh hạch của hổ biến dị cùng với bọn Thế Trạch, lúc này cô ta muốn chứng minh cho bọn họ nhìn thấy, Bạch Vi Lan mới là người ưu tú nhất.

”Ra rồi sao?” Nữ sinh tóc đỏ ngồi ở trên giường cười hỏi với Bạch Vi Lan.

”Ừ.” Bạch Vi Lan gật đầu một cái nói: “Tin tức thế nào rồi?”

”Tạm được, Mục Bắc Lĩnh truy hỏi được súc sinh kia vừa chạy về phía Nam, nhưng chúng ta đuổi theo nó nhiều ngày như vậy đoán chắc lúc này nó cũng chưa chạy xa đâu.” Nữ sinh tóc đỏ hoàn toàn thất vọng, nếu không phải tinh hạch này thật sự quý giá, bọn họ cũng sẽ không đuổi theo lâu như vậy.

”Đi thôi.” Bạch Vi Lan nói: “ Hẳn là bên kia đã chuẩn bị xong hết rồi.”

”Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.