Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 7: Chương 7




Sớm đoán được Bạch Vi Lan suy nghĩ như vậy, Tần Nguyệt cũng đánh vỡ ảo tưởng của cô ta, dù sao vật đã tới tay rồi.

Nhìn quần áo mỹ lệ Tần Nguyệt cũng không cảm thấy hứng thú, những bộ quần áo này khi vận động mạnh rất bất tiện, đôi khi chỉ vì một sai lầm nhỏ mà phải dùng tính mạng để bù. Bây giờ cô còn đi theo Bạch Vi Lan là vì vòng tay trên tay cô ta, mặc dù đối với đồ vật cho đi mà đòi lại là chuyện rất dọa người, nhưng Tần Nguyệt không nghĩ sẽ dùng đồ đạc của mình làm cho người khác mạnh hơn.

Nếu không có Tần Nguyệt mà Bạch Vi Lan còn có thể cường đại thì đó là vận khí của cô ta, nhưng nếu dùng đồ của cô đối phó với cô, cô thật sự sẽ cảm thấy mình ngu ngốc không có thuốc chữa.

"Tần Nguyệt, bạn không mua cái gì sao?" Hiểu Nguyệt sau khi thử quần áo xong hỏi.

"Không thích, mình chỉ có hứng thú với ăn uống thôi." Từ chỗ mua quần áo đến nhà, Tần Nguyệt chưa bao giờ biết trước kia lúc mình đi dạo phố tốn nhiều thời gian như vậy, trước đây cảm thấy hưởng thụ, bây giờ lại cảm thấy thập phần dày vò, cô thật sự có rất nhiều chuyện cần xác nhận, thật không nghĩ lại lãng phí thời gian vào chuyện đi dạo phố này.

Trong tủ kính thủy tinh để các loại ngọc thạch, ánh mắt Bạch Vi Lan tìm lại một lần "Chị à, xin hỏi bên chị có bán ngọc quan âm hay không?"

"Có, mời đi theo tôi." Nhân viên bán hàng mời Bạch Vi Lan đi qua bên kia, chỉ vào một loạt ngọc quan âm trong tủ kính.

Bạch Vi Lan nhìn nhìn, phát hiện những viên ngọc thạch này đều không phải là viên cho mình có cảm giác đặc biệt kia, cô ta có chút nôn nóng, giống như mất đi đồ vật rất quan trọng trong số mệnh "Những viên ngọc này tôi đều xem rồi, còn nữa không?"

"Nếu không thích những viên ngọc trong ngăn tủ thì còn một ít nữa, xin chờ một chút." Nhân viên bán hàng cúi người từ trong tủ lấy ra một số viên ngọc quan âm còn chưa trưng bày.

"Woa, woa, woa, thật nhiều ngọc bội đẹp nha, Tần Nguyệt, bạn mau tới đây xem." Tô Hoa mặc dù không có hứng thú và không biết nhiều về ngọc bội, nhưng cũng không gây trở ngại sự thưởng thức của cô ấy.

"Nhỏ tiếng một chút, sẽ làm phiền người khác đấy." Hiểu Nguyệt ở bên cạnh nhắc nhở, ở nơi công cộng lớn như vậy mà gây ra tiếng ồn là việc bất lịch sự. Tô Hoa gãi đầu, ha ha cười vài tiếng "Đây không phải chỉ là quá hưng phấn sao? Yên tâm, yên tâm, em sẽ nhỏ tiếng."

"Các bạn xem trước đi, mình còn có chút việc, nghe nói gần đây sẽ xuất hiện bệnh cúm, không biết có thật hay không, các bạn về nhà kêu ba mẹ chuẩn bị sẽ có nhiều chỗ tốt."

"Thật hay giả? Dịch cúm mới qua không bao lâu." Tô Hoa tiếp lời.

"Lo trước khỏi họa (tai họa), xem như tin đồn, là ta nghe một người bà con làm việc ở đồn công an nói lân cận vùng núi xuất hiện bệnh cúm, chuyện còn chưa có đưa tin, còn chưa biết kết quả." Tần Nguyệt lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian "Các bạn xem tiếp đi, mình còn có chút việc."

"Tốt, bạn đi làm việc trước đi, chúng mình đi dạo tiếp." Hiểu Nguyệt rất coi trọng lời nói của Tần Nguyệt, đến lúc giá cả hàng hóa tăng lên thì đối với tiền lương của ba mẹ sẽ là một loại gánh nặng, còn không bằng chuẩn bị sớm."

Ánh mắt nhìn về phía cửa sổ xuyên qua lớp kính thủy tinh, phía dưới có một gia đình nắm tay đi qua, ánh mắt Tần Nguyệt ảm đạm, nếu không phải nàng có ý nghĩ xấu muốn cầm lại ngọc bội lúc trước đưa cho Bạch Vi Lan thì đã sớm về nhà. Bây giờ đành phải chuẩn bị hai tay, nếu không thể thì trở về thời điểm này cũng không có ích gì, đến thời điểm sẽ cùng ông nội đến hội họp ở căn cứ phía nam, bất quá làm như vậy cũng có chỗ tốt, ông nội ở bên kia thu thập vật tư, cô ở bên cạnh thu thập vật tư, mục tiêu sẽ trở nên nhỏ hơn nhiều, không dễ dàng bị người khác chú ý.

Tần Nguyệt tìm một chỗ tương đối xa cầm di động đứng tại quầy thu tiền ở chính giữa công ty, bọn họ quyết định sẽ gặp mặt vào buổi chiều và bàn bạc chi tiết sau mới cúp điện thoại. Lúc này vẻ mặt Bạch Vi Lan ngày càng khó coi, cô ta ngồi trên cái ghế trước ngăn tủ vì ngọc quan âm mà kêu nhân viên bán hàng lấy một lần nữa, bộ dáng nếu không tìm ra viên ngọc quan âm kia thì nhất quyết không bỏ qua.

Thời gian cũng không phải dùng để lãng phí, tuy nói là còn tới năm ngày nhưng Tần Nguyệt không dám cam đoan chuyển phát nhanh sẽ đưa đến đúng giờ mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, chỉ ở chỗ gần thành phố mua một đống lớn thịt bò khô Nội Mông Cổ, người bán hàng ở đầu bên kia internet lập tức cười ra mặt, hàng chứa lại lập tức bán sạch, một năm cũng khó gặp được khách hàng lớn như vậy.

Khi Tần Nguyệt đang ở trên mạng tìm tin tức của phòng cho thuê, một người đàn ông mặc áo xám bộ dạng bình thường gặp thoáng qua một người phụ nữ quý phái nhuộm tóc đỏ, cho dù đang ở trong thời kỳ an toàn nhưng Tần Nguyệt chưa từng buông lỏng cảnh giác một giây, không nghi ngờ gì nữa hắn ta chính là một tên trộm, hắn sờ một cái liền lấy mất cái ví tiền của người phụ nữ kia.

Trong nháy mắt, trong đầu Tần Nguyệt lại lóe lên một suy nghĩ, cô không do dự chạy theo người đàn ông áo xám kia.

Từ hành động xem ra đây là kẻ cắp chuyên nghiệp, nhìn thì thấy hắn đi dạo Thương Trường một cách rất tự nhiên nhưng thực tế hắn ta rất cảnh giác, nếu không phải Tần Nguyệt lăn lộn vài năm ở tận thế sớm luyện thành một đôi tuệ nhãn thì đã mất dấu hắn rồi.

Nguyên Tuyền tránh đám người xung quanh đi vào một con hẻm nhỏ, ô nhỏ ở Cửu Phố là địa bàn của hắn, bình thường sẽ không có người tới đây. Nghĩ đến thu hoạch ngày hôm nay trong lòng hắn âm thầm vui mừng, có một đoạn thời gian không hành nghề, nếu không phải gần đây có cảnh sát tra khảo làm hại hắn phải trốn nếu không thì cũng không ra tay nhanh như vậy, nhưng dê béo chính là dê béo, đầu ngón tay của hắn không tự chủ lên ngực, cách một lớp quần áo cũng cảm nhận được độ dày của ví tiền.

Nhanh chóng đi bộ đến chỗ không người, Nguyên Tuyền hưng phấn liếm liếm môi, ngón tay thành thạo từ bên trong quần áo lấy ra một cái ví tiền của LV, thật sự là phát tài rồi!

Cảm thấy được thần tài chiếu cố Nguyên Tuyền hạnh phúc mở ví tiền ra, ánh mắt nhất thời bị thẻ tín dụng và tiền mặt mê hoặc, hôm nay thật đúng là ngày lành, lão tử phát tài rồi.

"Thu hoạch rất tốt, chúc mừng phát tài."

Một âm thanh đột ngột vang lên bên tai Nguyên Tuyền, đáng sợ tới mức thiếu chút nữa tay run lên bỏ cả ví tiền chạy trốn.

"Ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.