Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Người thân




Edit: LoveBabyCute

Buổi sáng ngày thứ hai, lúc Cổ Đường Hiên mở cửa ra liền trông thấy vẻ mặt vô cảm của Cổ Đường Viên đứng bên ngoài, thật sửng sốt như thể không tin vào mắt mình:“ Viên Viên?”

Cổ Đường Viên liếc nhìn anh trai một cái, tự động kéo hành lý vào nhà. Ở đằng sau thấy rương hành lý của em gái, biểu cảm của Cổ Đường Hiên càng thêm kỳ quái, nhưng vẫn chưa nói gì, tiện tay đóng cửa lại, vừa quay đầu liền bị cái ôm bất thình lình ôm lấy.

Ôm lấy rồi cảm nhận nhiệt độ trên người, Cổ Đường Viên bây giờ mới có cảm giác được độ chân thật.

Anh hai còn sống, thật tốt.

Lúc này Cổ Đường Hiên thật sự phát hoảng, hắn chưa bao giờ gặp cô bị kích động như vậy.

“Tiểu Viên?” Đột ngột một giọng nói khỏe khoắn vang lên cắt ngang suy nghĩ của hai anh em:“Tiểu Viên nhanh như vậy đã trở về,chậc chậc, có phải bị ai ăn hiếp rồi không, nói cho anh nghe, anh giúp em đi hả giận.”

Đối với bạn tốt thích trêu trọc em gái, Cổ Đường Hiên nhíu lông mày, thật là, mỗi lần đều bị Viên Viên cho ăn quả bơ vẫn chưa chừa cái thói hư này sao? Nhưng hành động tiếp theo của Cổ Đường Viên làm hai người thêm mở rộng tầm mắt, chỉ thấy cô liếc nhìn Trịnh Phỉ một cái, rồi tự nhiên đem người ôm lấy như ôm anh trai mình.

Trịnh Phỉ thật sự là thụ sủng nhược kinh, khẩn trương không biết phải làm như thế nào. Mà Cổ Đường Hiên sau khi lườm Trịnh Phỉ một cái, lại nhìn về phía em gái với ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Cổ Đường Viên không quản hai người có vì hành động khác thường của mình mà có phản ứng gì, cô vì gặp người quen đã rất lâu không thấy lại xuất hiện trước mặt mình, nên một hồi khó tránh khỏi kích động.

Trịnh Phỉ là người cùng nhau lớn lên của hai người, quan hệ tự nhiên không bình thường, hơn nữa sau này lại cùng vào bộ đội với Cổ Đường Hiên, hiện tại lại làm chiến hữu, mà anh em hai người còn chịu ơn dưỡng dục của cha mẹ Trịnh gia nữa. Chính là sau mạt thế, Cổ Đường Viên vẫn chưa từng thấy Trịnh Phỉ cùng người nhà Trịnh gia, cũng không biết họ sống như thế nào.

Bất quá Cổ Đường Viên ôm một chút liền tự động buông ra, xoay người lạnh nhạt đến bên sofa ngồi xuống.

“Ách, Tiểu Vân chắc còn chưa ăn sáng đi, muốn ăn gì nói Phỉ ca mua cho”

Trịnh Phỉ tay chân luống cuống chạy đi, lại bị Cổ Đường Hiên gọi lại:“Không cần đâu, Viên Viên mua rồi”

Trịnh Phỉ lúc này mới phát hiện người em gái chơi từ nhỏ này có chỗ khác thường, lại nhìn rương hành lý to đùng dưới chân kia nhíu nhíu mày.

“Nói đi, Viên Viên, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Thấy bạn tốt đã hỏi, Trịnh Phỉ cũng đem ánh mắt chuyển đến bên người Cổ Đường Viên.

Cổ Đường Viên không chần chờ, liền nói ngay kế hoạch của mình:“Em muốn mở siêu thị.” Không đợi xem hai người phản ứng như thế nào, tiếp tục nói:“Siêu thị phải thật lớn, ăn mặc ở đi lại phải có đầy đủ, những thứ gì cần cho sinh hoạt đều phải có, nhất là thực phẩm, bên cạnh còn có đồ ăn vặt, gia vị nấu cơm, các loại hạt giống, quần áo thì tốt nhất là trang phục leo thật rắn chắc, đồ của trẻ em có thể thiếu, những cái khác các anh tự làm, em muốn một tháng hoàn thành hết tất cả, các anh chỉ cần tìm đồ rồi để trong kho hàng, còn mọi việc em sẽ làm bao gồm mặt bằng siêu thị.”

Cổ Đường Viên nói một hơi xong liền lạnh nhạt tiếp tục ăn bữa sáng, để lại hai ngươi còn chưa tiêu hóa hết lời nói của cô qua một bên.

Trịnh Phỉ vẻ mặt hoảng sợ nhìn Cổ Đường Viên, há miệng thở dốc, cuối cùng đột nhiên nói một câu:“Hóa ra Tiểu Viên có thể nói một hơi nhiều như vậy.”

Nghe Trịnh Phỉ nói, Cổ Đường Hiên lúc này mới thoát ra khỏi tình trạng hóa đá, nhíu mày nhìn về phía cô em gái:“Vì sao muốn mở siêu thị, nếu cần cái gì có thể nói với anh.”

Kỳ thật em còn muốn mở thương trường, cô cúi đầu suy nghĩ.

Mạt thế sẽ đến, nhưng không thể nói ra, chỉ có thể dùng phương pháp này.

“Bởi vì, em muốn.” Cô biết anh hai sẽ không cự tuyệt cô.

Quả nhiên, Cổ Đường Hiên liếc nhìn cô em gái vài giây, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi:“Vậy mở đi.”

“Yên tâm đi em gái, nếu anh hai em không đủ tiền, Phỉ ca sẽ tài trợ thêm cho ngươi.”

Thấy hai người đã tiếp nhận chuyện vừa rồi, Cổ Đường Viên tiếp tục ném bom:“Thừa dịp trong khoảng thời gian này em muốn đi du lịch.” Thuận tiện đến một số địa phương thu thập thêm nông sản.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

“Em rốt cục cũng thông suốt, nên sớm ra ngoài mới đúng, ai lại cứ ru rú trong nhà một mình.”

Cổ Đường Hiên tựa hồ cũng rất vui với ý kiến này của cô:“Kia còn đủ tiền không, muốn anh gửi thêm không?”

“Muốn.” Phải cần rất nhiều tiền mua đồ a! Nghĩ, Cổ Đường Viên liền đem ánh mắt di chuyển về phía Trịnh Phỉ.

Bị vẻ mặt không biểu cảm của Cổ Đường Viên nhìn nhìn, Trịnh Phỉ đột nhiên có cảm giác bị tặc nhớ thương, lắc lắc đầu, bàn tay to vung kên:“Đừng nhìn, lần này về đây nghỉ ngơi Phỉ ca không mang nhiều tiền cho lắm.”

Cổ Đường Viên tiếc nuối cúi đầu, không thể quá tham lam a, nhưng thật sự cần rất nhiều tiền mà!

Bất quá, anh hai hình như có không ít tài sản, đợi tới lúc gần đến mạt thế có thể thu thập thêm chút nào hay chút đó, khi đó mọi người còn chưa hiểu biết gì về dị năng, huống chi không gian của cô là không gian đặc thù, ân, rất tốt a, ánh mắt Cổ Đường Viên như có hào quang chợt lóe.

Đáng tiếc, khối ngọc kia của anh trai cô cũng là gia truyền nhưng không có không gian bên trong. Nhưng bù lại, anh hai thức tỉnh dị năng không gian trong truyền thuyết, nên đến cấp hai có thể mở ra không gian cho riêng mình, tuy diện tích không lớn, nhưng cũng đủ dùng.

Trừ bỏ mấy thứ này, thuốc cùng vũ khí ở giai đoạn đầu mạt thế cũng vô cùng quan trọng, đến hậu kỳ, mặc dù xuất hiện dị năng trị liệu, nhưng số lượng ít đến thảm thương, năng lực không thể nghi ngờ.

Tuy là nói đến vũ khí, theo dị năng của con người cùng tang thi đều tiến hóa, trừ bỏ vũ khí mang tính sát thương cực lớn, những thứ khác chỉ có tác dụng phụ trợ, nhưng có còn hơn không, vả lại lúc dị năng bị hao hết, nó còn có thể bảo mệnh. Nhưng hai thứ này, cô không tính nói cho hai người họ biết, bởi vì nói ra lại không biết giải thích như thế nào, chỉ thêm rách việc.

Không phải cô không muốn cho họ biết về chuyện mạt thế, lấy năng lực của hai người họ thu thập vật tư sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng bây giờ thế giới đang hòa bình không phải sao, vậy thì lí do gì mà phá hỏng nó để tăng lên một tầng khủng hoảng không cần thiết, loại cảm giác này cô hứng chịu là đủ rồi, vả lại cô tin vào chính mình khi thu thập đủ vật tư, là có thể cùng anh trai vượt qua mạt thế một cách bình an.

Chính là không biết nếu mạt thế kết thúc thì mang khung cảnh gì. Bởi chính nàng không thể sống đến lúc đó, kiếp này nàng muốn sống để có thể nhìn nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.