Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối

Chương 14: Chương 14: Trêu chọc




Edit: LoveBabyCute

“Thật sự?” Nghe thấy tin chính phủ sẽ không bỏ rơi bọn họ, trên mặt nữ hài nét vui sướng hiện lên rõ ràng:“Ta đi gặp thôn trưởng nói tin tốt này, các ngươi đi theo ta.”

“Thật tốt bụng, bất quá mấy con chó kia rất có ý tứ đi.”

Cổ Đường Viên lơ đễnh, Triệu Thành Bân cũng không có nói dối, mặc dù thôn này có vách tường xây nhưng xây bằng nguyên liệu rất đơn giản, xung quanh lại không có tang thi tồn tại, có lẽ bởi vì ở đây ít người, và cũng phải nhờ đến công lao của mấy con biến dị khuyển kia nữa, nhưng nơi này chắc chắn không thể làm nơi nghỉ ngơi an toàn lâu dài trong thời mạt thế được.

Hơn nữa hiện tại nhân tính con người còn chưa có bị suy thoái, người nào có năng lực nếu dưới tình huống cho phép có lẽ sẽ đưa tay giúp đỡ một phen.

Trong thôn vốn người không có nhiều, may mắn lại sống sót gần ba mươi người, biết quân nhân đến ai cũng đều vô cùng nhiệt tình, hơn nữa sắc trời cũng đã tối, nên Triệu Thành Bân quyết định lấy chỗ này làm nơi nghỉ ngơi tạm một đêm.

Mọi người tập trung nhóm lửa nấu cơm, sau khi mạt thế xảy ra thì đây là lần đầu tiên được ăn cơm nóng, trong lòng tuôn trào đủ tư vị. (mặn, nhạt, ngọt, cay, đắng)

Phòng ốc trong thôn được xây theo lối hiện đại, nhưng phòng ở lại không có nhiều, nên mọi người đều được phân đến chỗ ở, Cổ Đường Viên bị phân cùng phòng với Lộ Miễn và Tiêu Luật Hằng, nhưng cũng không để ý nhiều, đối với cô có chỗ ở là tốt rồi.

“Ngươi thật đúng là hào phóng.”

Trong lời nói của Lộ Miễn bao hàm ý tứ chế nhạo mười phần, nhưng Cổ Đường Viên một ánh mắt cũng lười cho, liền không thú vị sờ sờ mũi đi ngủ.

Tiêu Luật Hằng nằm chính giữa, một đêm bình an vô sự đi qua.

Sáng sớm ngày kế tiếp, bên ngoài truyền đến từng đạo thanh âm, Cổ Đường Viên liền tỉnh giấc, kết quả phát hiện một lớn một nhỏ cũng đang chậm rì rời giường.

Giải quyết xong điểm tâm, bọn họ liền chuẩn bị xuất phát, Triệu Thành Bân còn cẩn thận nói cho thôn dân vị trí của căn cứ người sống sót.

Bởi vì trong thôn số lượng lương thực dự trữ rất nhiều, mà thôn dân lại không có khả năng mang theo hết, cũng chỉ có thể nhịn đau mà bỏ lại, chờ quân khu phái người đến lấy.

Triệu Thành Bân kỳ thật rất thích mấy con khuyển biến dị kia, nhưng khi biết được Đại Hắc chỉ nghe lời Hương Lan Lan, cũng chính là nữ hài kia, mà các biến dị khuyển khác đều lấy Đại Hắc làm thủ lĩnh của chúng, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Tất cả mọi người đều chiếm được lương thực chuẩn bị cho mấy ngày tiếp theo, nhưng nếu lấy đồ ăn mà phải qua chế biến thì rất phiền toái, nên không lấy nhiều lắm.

Lộ Miễn đã lái xe một ngày, hôm nay Cổ Đường Viên liền yên cầu mình lái, vì thế ngay lập tức nhận được ánh mắt nghi ngờ:“Ngươi lái sao, đường đi rất gồ ghề, không cẩn thận lại tông vào xe người khác.”

Cổ Đường Viên đương nhiên lái, kiếp trước cô lái xe tông vào tang thi chạy thoát thân không biết bao nhiêu lần.

Bất quá tình hình giao thông phía trước thật đúng không làm khó được cô, rất nhiều xe hỏng phải đỗ lại bên đường, có đoạn đường hưng hỏng nghiêm trọng đến nỗi phải đi đường vòng.

Dọc đường đi tang thi vẫn không đình chỉ tấn công mọi người, bính lính mặc dù có nhiều đạn nhưng cũng không phải là vô tận, cũng sẽ có lúc dùng hết, nên muốn tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.

Nếu bình thường ít tang thi thì trực tiếp lái xe tông vào, còn nếu nhiều thì dừng xe lại thanh lý một phen, lúc này ưu thế liền đến với dị năng giả, nhưng người thường cũng không được khoanh tay đứng nhìn, đều phải vì an toàn của chính mình mà xuất lực.

Mà ba người Cổ Đường Viên rõ ràng được xem trở thành người một nhà, mỗi lần đều là Lộ Miễn đi ra ngoài đối phó tang thi, lưu lại cần được bảo hộ là “ vợ con” (T/g viết là “phụ nhụ” mị không biết dịch như thế nào cả, nên tạm dùng “vợ con”, ai có ý kiến thì cmt giúp mị nhé)

“Chúc ngươi may mắn.”

“Đây là đương nhiên, thân ái, ngươi nhất định phải chờ ta chở lại.” (a~, nguyên văn của t/g *nháy mắt cười* )

Ở chung lâu, có thể rất nhanh liền phát hiện, Lộ Miễn là người không có một chút đúng đắn, thậm chí phải nói đến lưu manh.

Lần này Triệu Thành Bân tổ chức nhân thủ đi thu thập vật tư, mỗi người có thể thu hoạch bao nhiêu là dựa vào chính mình có thể lấy được nhiều hay ít, hoàn toàn dựa vào chính sức lực của mình.

Mà trong đội ngũ giống ba người Cổ Đường Viên là “người một nhà” đều có rất ít, tránh cho thương vong nhiều, nên những người còn lại đều tự giác làm thành một tiểu đội, nhân số tuy không nhiều, nhưng mỗi lần ra ngoài thu thập vật tư thì cũng kiếm được kha khá.

Trải qua vài lần sinh tử cùng giãy dụa tranh giành sự sống, số lượng dị năng giả đã gia tăng lên, nhưng cũng không nhiều lắm.

Chờ đến khi tiểu đội xuất phát, người còn lại cũng không được bao nhiêu.

Cổ Đường Viên cùng Lộ Miễn cũng không thật sự là người một nhà, cho nên đối với việc Lộ Miễn phải đi mạo hiểm mà chính mình ngồi mát ăn bát vàng (dạng không làm cũng được hưởng ă) rất không tán thành.

Nhưng hiện tại cô chỉ có thể lái xe, còn lại...... Cổ Đường Viên sờ khối ngọc trong tay, vật phẩm trong không gian này có lẽ có thể giúp cho cô đến B thị đỡ vất vả hơn, nhưng cần phải có năng lực đủ mạnh, nếu không chắc chắn sẽ giống như kiếp trước bị nhân cướp đi.

Cổ Đường Viên cũng biết hiện tại năng lực của mình không đủ, cho nên mỗi khắc cũng không gián đoạn việc hấp thu tinh hạch, hơn nữa phương pháp này cô cũng tiết lộ chút ít đối với hai người kia, nhưng về phần đối phương có tin hay không thì không phải chuyện cô quan tâm.

Đem ngọc một lần nữa thả vào không gian, Cổ Đường Viên cảm nhận trong cơ thể dị năng tràn đầy, càng về sau mạt thế tốc độ hấp thu tinh hạch tăng năng lượng sẽ càng ngày càng giảm, nhưng may mắn cô lại có nước suối trong không gian trợ giúp, như hổ thêm cánh vậy.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, mà cô cảm thấy dị năng trong cơ thể gia tăng, nước suối trong không gian độ tinh thuần cũng gia tăng.

Kiếp trước Cổ Đường Viên chỉ là dị năng giả cấp ba, cho nên có thể cảm giác hiện tại dị năng trong cơ thể vô cùng dày đặc, rất nhanh sẽ lên cấp hai, mở ra dị năng ngưng thực.

Tâm tình Cổ Đường Viên khó tránh khỏi tốt lên rất nhiều, hiện tại mạt thế mới bắt đầu chưa đến một tháng, mà cô kiếp trước một năm sau mới lên được cấp hai, sự khác biệt này không cần nói đến đi.

“Mẹ!” Tiêu Luật Hằng đột ngột ôm lấy cánh tay của Cổ Đường Viên kêu.

Thân mình của Cổ Đường Viên cứng ngắc lên, tuy rằng đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe lại vẫn thấy rất kỳ quái.

Thấy có người đứng ngoài xe mình, cô âm thầm nhíu mi, cự nhiên không phát hiện có người đến gần, thật sơ suất!

“Có chuyện gì?”

Nam nhân trẻ tuổi này Cổ Đường Viên đã thấy qua, là người ngồi trong xe việt dã được quân đội hộ tống, nghe nói là con của một nhân vật lớn trong quân doanh, cùng hộ tống chung với hắn là một tiểu thư có địa vị ngang nhau.

Bất quá vị đại thiếu gia này rất tự cao tự đại, bình thường căn bản không thèm cùng bọn họ nói chuyện.

Cổ Đường Viên thản nhiên nhìn cánh tay đang bị nam tử kéo, bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp vô cùng khinh thường ghen ghét nhìn cô, trên mặt được trang điểm vô cùng tinh xảo, ở thời mạt thế này có thể thấy đủ xa xỉ.

Nam tử tùy ý đánh giá Cổ Đường Viên một lượt, trong mắt không chút kiêng nể mà che giấu.

“Ta quan sát ngươi đã lâu, đi theo hầu hạ ta một thời gian ngắn được không?”

Nói một cách rất trực tiếp, cũng không sợ nói nhanh cắn trúng lưỡi sao, Cổ Đường Viên sờ đầu Tiêu Luật Hằng, từ chối nói:“Thật có lỗi, điều đó không có khả năng xảy ra.”

“Ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận lại đi, nếu ngươi đáp ứng, ta có thể cam đoan ngươi đến B thị một cách an toàn, còn đối với hai cha con này ta có thể cung cấp đồ ăn, số lượng có thể làm cho họ vừa lòng. Nếu ngươi không chấp nhận.... ... Ân?”

“Ta chỉ cần mẹ!” Tiêu Luật Hằng rất nhanh đã nhập vai vào một hài tử bị người độc ác ức hiếp cướp mẹ, vòng tay ôm lấy thắt lưng của Cổ Đường Viên, trong mắt long lanh nước.

“Hừ!” Nam tử cười lạnh một tiếng:“Ta cảm thấy ngươi nên cho vật nhỏ này hảo hảo ngẫm lại, không biết chừng ngày mai trên đất nước này lại có thêm một tiểu tang thi nữa đó!”

Cảm giác được thân mình Tiêu Luật run lên, khéo miệng nam tử càng lớn thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.