Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu Thế

Chương 97: Chương 97: Trước tiên cứ đợi đã 5




Phượng Hâm nói xong liền thấy hơi hối hận, giọng điệu của cô có chút kích động, nhưng cô cũng không xin lỗi, ngược lại bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ.

Cô không thích người cam chịu, cũng có thể nói là rất căm ghét.

Trong căn phòng dưới đất u ám không phân biệt ngày đêm, cô không chỉ một lần muốn vứt bỏ sinh mạng, nhưng lại không có cách nào.

Lúc Nhiếp Minh xuất hiện thì mới tỉnh ngộ, một người còn có vướng bận, hay còn là vướng bận của người khác, thì không có quyền tự ý vứt bỏ sinh mệnh của mình, đến con kiến còn biến quý trùng sinh mệnh của mình, chứ nói chi đến con người.

Phượng Hâm lấy hết bình nước khoáng trong tủ lạnh ra, tìm một cái đĩa lớn đổ hết vào, lại đổ thêm nước suối vào trong.

Mặc dù Châu Thiên không nhìn thấy Phượng Hâm bưng cái gì vào, nhưng có thể cảm nhận được từng đợt hơi thở mát mẻ ập vào mặt vô cùng dễ chịu.

“Đại ca, hiện tại không có cách nào khác, chỉ có thể làm mát vật lý thôi.”

Châu Thiên há há miệng, trong lòng khẽ than, hắn khiến cho em gái ngứa mắt rồi.

“Em gái, đại ca sai rồi, vốn dĩ anh không muốn liên lụy tới cô, nhưng giờ thì đại ca biết rồi, anh nhất định sẽ cố gắng khỏe lại để bảo vệ cô và Tiểu Như.”

“Đại ca, em cũng chỉ nói câu vừa rồi thôi, đừng dễ dàng tin tưởng ai ở mạt thế, có lúc con người so với tang thi còn đáng sợ hơn rất nhiều.”

Cùng là một câu nói nhưng lại không lạnh lùng như vừa rồi, trong lời nói có một chút ấm áp.

Cơ thể đang cứng ngắc của Châu Thiên chậm rãi thả lỏng, nếu như hắn có đôi mắt cú vọ nhìn được trong màn đêm thì chắc chắn sẽ thấy được khóe miệng Phượng Hâm cong lên, nở nụ cười nhẹ khiến cho người ta khó mà quên được.

Phượng Hâm dùng nước mát lau người cho Châu Thiên, những chỗ có thể lau được đều lau lại mấy lần.

Châu Thiên rất phối hợp, khuôn mặt già dưới lớp khăn mặt không biết vì phát sốt hay vì lý do gì mà đỏ bừng.

Hắn không ngừng tự chửi thầm trong lòng, ngươi nói xem con gái nhà người ta không thấy làm sao? Ngươi xấu hổ cái rắm.

Phượng Hâm bận rộn cả đêm, nhiệt độ của Châu Thiên rốt cục cũng giảm đi rất nhiều.

Trời tờ mờ sáng, một ngày mới lại bắt đầu.

Phượng Hâm gọi Tiểu Như dậy, ba người cùng ăn một chút.

Châu Thiên thấy Phượng Hâm đổ đồ ăn ra ngoài đeo cái balo trống không lên lưng, vội gượng dậy ngồi trên giường hỏi.

“Em gái, em muốn đi đâu vậy?”

Phượng Hâm nhìn hai đôi mắt chứa sự lo lắng dần dần hòa làm một với đôi mắt trong trí nhớ.

Đột nhiên có một sự xúc động, cô có thể nói đôi mắt này rất giống với chú chó cô nuôi hồi nhỏ hay không.

Mỗi lần cô rời đi, chú chó như có thể biết được nhìn cô một cách đáng thương.

Phượng Hâm cố không hồi tưởng lại, nhưng trong đầu không tự giác lại hiện ra thi thể đã cứng ngắc của chú chó nằm ngoài cửa, tựa như luôn luôn ở đó đợi cô trở về.

Đa Nghiên, em gái tốt của cô, rồi sẽ có một ngày, những khoản nợ trước kia của chúng ta, cô sẽ từng chút từng chút một đòi lại.

Không nhìn hai đôi mắt khiến cô gợi lại hồi ức nữa.

“Đại ca, anh và Tiểu Như ở trong này đợi, em ra ngoài một chút, muốn nhất chiều sẽ trở lại.”

‘Bịch’ một cái, Tiểu Như nhảy xuống giường, ôm giữ lấy Phượng Hâm từ phía sau.

“Chị tiên nữ, chị đừng rời xa Tiểu Như có được không?”

Phượng Hâm quay người lại, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Như nói, “Tiểu Như ngoan, chị không có ở đây, em có trách nhiệm phải chăm sóc cho bố, vết thương của anh ấy không thể bị rách thêm nữa.

Trong tủ lạnh có nước lạnh, nhớ kỹ, nếu bố lại phát sốt, em phải lau người cho bố, nhất định phải đợi chị trở về, biết chưa?”

Tiểu Như cúi đầu đứng đó, bên ngoài nguy hiểm như thế, một mình chị đi ra ngoài, cô bé không yên tâm.

Nhưng vết thương của bố cũng không thể kéo dài thêm được nữa rồi.

Cuối cùng...

“Chị tiên nữ, chị nhất định phải cẩn thận, Tiểu Như sẽ ở đây đợi chị trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.