Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 92: Chương 92




Chương 90

Phó Sử Ngọ lập tức ngã xuống, Vương Đan phía sau cố đỡ y một chút mới không để Phó Sử Ngọ ngã quỵ.

May mắn ngay khi sóng từ của Phó Sử Ngọ và alien cấp 3 đụng vào nhau, alien chung quanh đều ngớ ra —— tại sao nhân loại trước mắt cũng có thể phóng thích sóng sinh vật? Không hiểu lập tức khiến chúng khựng lại giây lát, chờ đến alien cấp 3 bị giết , lũ alien cảm thấy Phó Sử Ngọ kỳ quái mới phản ứng kịp mà phẫn nộ.

“Tê ” đàn alien bạo động .

Chân Đường Húc Hải giẫm trên người alien cấp 3, rút mạnh thanh kiếm ra, sau đó vung vẫy trái phải, vọt tới bên người bọn Phó Sử Ngọ.

Ngắn ngủi choáng váng trôi qua, đội viên Long Cốt khôi phục công kích bình thường, nhưng vì alien cấp 3 tử vong khiến lũ bình thường bị nó dẫn tới như nổi cơn điên tiến công về hướng bọn Đường Húc Hải.

Phó Sử Ngọ chậm rãi khôi phục tỉnh táo từ trùng kích, giãy giụa tự đứng dậy, tiếp tục dùng súng bắn phá.

Vòng phòng thủ của họ lung lay sắp đổ, mắt thấy sắp bị alien đánh sụp. Lúc này sau lưng alien đột nhiên truyền đến tiếng nổ kịch liệt.

“Oanh ”

Nổ mạnh rung trời khiến tất cả sinh vật đứng thẳng lắc lư té ngã, tiếng nổ quá lớn chấn lỗ tai ong ong rung động, não cũng đờ ra.

Đường Húc Hải phản xạ có điều kiện vươn bàn tay ra đặt trên lưng Phó Sử Ngọ: “Nằm xuống ”

Hai người nhanh chóng nằm bẹp xuống đất, Vương Đan theo sát phía sau nằm oạch xuống, nhìn thấy hành động của ba lãnh đạo, những đội viên khác thông minh học theo.

Hai phát đạn pháo kéo đuôi lửa hừng hực bay tới, hung hăng nện vào giữa đàn alien.

“Oanh ” “Oanh ”

Năng lượng tung tóe kịch liệt xé nát thân thể alien, chỉ hai phát pháo, liền nổ xuyên toàn bộ trận hình của lũ alien.

Một chiếc thiết giáp rầm rập chạy tới, tuyết từ trời rơi xuống càng ngày càng to, đã phủ kín một lớp trên mái đầu người nằm sấp trên trần xe. Nhưng mắt anh vẫn không nháy dù chỉ một cái, súng máy cỡ nặng trong tay không kiêng nể gì phụt ra lưỡi lửa, ba ngọn lửa lao ra như ba con rồng.

Sau một trận cuồng oanh loạn tạc, hỏa lực mãnh liệt bắn phá, lũ alien đang điên cuồng rốt cục cũng thấy sợ, chúng rít khàn một tiếng, quơ xúc tua, đạp đôi chân lò xo lao vút thoát đi.

Một lát sau, chờ tất cả những con alien còn có thể nhúc nhích chạy sạch, người đàn ông trên thiết giáp mới nhảy xuống, chạy tới bên những người đang nằm sấp dưới đất.

“Đại Pháo Các anh không sao chứ? ” Lưu Hoằng vừa chạy vừa hô.

Đường Húc Hải lắc lắc đầu vẫy rớt cát đá trên tóc xuống, hắn nâng nâng cánh tay, nâng Phó Sử Ngọ được hắn ôm dưới người lên, mặt y nhem nhuốc bùn đất.

Đường Húc Hải nhịn không được chùi chùi mặt y, xóa đi vết bẩn, hắn hỏi: “Cậu có sao không?”

Phó Sử Ngọ ho khan một trận, lắc đầu nói: “Không sao.”

Lưu Hoằng lạch cạch lạch cạch chạy tới, hiển nhiên lão chiến hữu của anh chỉ lo quan tâm tân chiến hữu, căn bản không thèm để ý tới anh, thiệt là đắng lòng.

Anh có chút đáng thương sáp lại ngồi chồm hổm bên cạnh hai người, nhét bản mặt mình vào tầm mắt của Đường Húc Hải: ” Các. Anh. Không. Sao. Chứ?”

Đường Húc Hải tức giận giơ tay chụp bay anh, thò cái mặt qua gần như thế làm mọe gì

Phó Sử Ngọ ngược lại rất ngại ngùng: “Cám ơn các anh đúng lúc đuổi tới, bằng không chúng tôi liền nguy hiểm .”

Đường Húc Hải kéo Phó Sử Ngọ đứng lên, vươn tay vỗ vỗ đất cát trên người y. Trên người Phó Sử Ngọ không chỉ có đất cát, còn có rất nhiều máu, nhìn những vết máu đó lau hoài không sạch, Đường Húc Hải tiếc nuối buông tay xuống.

Phó Sử Ngọ thụ sủng nhược kinh, liên tục nói: “Tôi không sao, thật không sao mà.”

Lưu Hoằng ngấm ngầm thấy cổ quái, trước kia sao không phát giác Đường Húc Hải tri kỷ như vậy, gà mẹ lo cho người nào như vậy chứ?

Đường Húc Hải mang vẻ đương nhiên, giống như những điều hắn làm là thiên kinh địa nghĩa vậy.

Vương Đan đứng lên giậm chân vài cái, bắt đầu nhanh nhẹn thu gom người của bọn họ, thống kê con số thương vong, xử lý người bị thương.

Lúc Phó Sử Ngọ quay đầu lại, Vương Đan đã cực kì có khả năng thống kế xong tình hình: “Vừa rồi lúc hành quân quá gấp có hai người bị tụt lại phía sau, tôi đã cho người đi tìm. Mặt khác lần này bị thương nặng một người, nhẹ năm người, những người khác đều không có việc gì.”

Phó Sử Ngọ yên lặng gật gật đầu, tâm tình trầm trọng. Tình huống này bị tụt lại phía sau thì chắc hẳn đã dữ nhiều lành ít. Hai ngày ngắn ngủn, bọn họ đã chết một người, mất tích hai người, trọng thương ba người, còn có năm người bị thương nhẹ.

Đường Húc Hải vươn tay đặt lên bờ vai y, nhéo nhéo vai y an ủi.

Hắn biết loại tâm tình mất đi chiến hữu này tuyệt đối sẽ không dễ chịu, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai y, để Phó Sử Ngọ tự học được cách chấp nhận tàn khốc.

Lần này không phải lần cuối cùng bọn họ mất đi đồng đội.

Đường Húc Hải quay đầu hỏi Lưu Hoằng: “Bên các anh tình huống thế nào?”

Lưu Hoằng trào phúng: “Đại gia rốt cục chú ý tới em rồi hả, em không có cảm giác tồn tại đến vậy á?”

Đường Húc Hải bảo: “Ít nói nhảm đi a ”

Lưu Hoằng căm giận lườm hắn một phát, nói: “Chúng tôi thương vong hơn một nửa, nhưng cũng may thiết giáp có đại bác. Trực tiếp bắn bễ gan tụi alien xúm lại, bằng không chúng tôi cũng không thể nhanh đến như vậy.”

Đường Húc Hải hỏi: “Đối phó alien cấp 3 thuận lợi không?”

Lưu Hoằng gật đầu khen: “Tiểu đội viên anh cho tôi mượn kia tuy lá gan không lớn, nhưng thật có khả năng nha, dò một cái là ra, còn có thể cung cấp tình hình giao thông rõ ràng cho chúng tôi. Trận mai phục đầu xử lý tương đối nhanh, sau đó chúng tôi không đợi lũ alien đến liền tiến vào thiết giáp trực tiếp đi tìm con cấp 3 còn lại. Tiếc là đối phó con đó chết quá nhiều người, nhưng cũng may xử lý được nó.”

Miêu Gia lúc này cũng từ thiết giáp đi ra, sau đó đạp lên mặt đất nhuộm máu chạy tới.

“Anh Phó, anh Hải.” Miêu Gia lạnh quá rụt cổ, “Có thể gọi dân Bình Nam vào chưa?”

Mày Phó Sử Ngọ hơi cau lại nói: “Để cho họ vào trước đi. Tình huống có biến, bảo Chu Vĩ Hoa đến cao ốc phòng không thương lượng một chút chuyện tiếp theo.”

Miêu Gia bất ngờ nhíu mày, trong lòng rất nghi hoặc.

Vốn tính toán của bọn họ là tìm được chất đông lạnh ở đây, sau đó chuyển vật tư trọng yếu trở về bán đi để thu hoạch một vố điểm số công tín vào túi mà thôi.

Nhưng Đường Húc Hải nếu muốn Liễu Nguyên khôi phục lại thành căn cứ sinh tồn ban đầu, thì không thể mang vật tư trọng yếu ở đây đi.

Chờ họ trở lại cao ốc phòng không, Hồ Tiểu Quân nghe được tin đã nước mắt rưng rưng, kích động không kiềm nổi.

“Cám ơn các anh, cám ơn các anh cứu lại thành phố Liễu Nguyên, cứu vớt lấy những người sống sót chúng tôi.” Hồ Tiểu Quân siết chặt tay Phó Sử Ngọ nói.

Phó Sử Ngọ không được tự nhiên rút tay về, y đẩy đẩy kính, bảo: “Ông không cần cảm ơn chúng tôi, dọn sạch alien cấp 3 cũng không phải đơn thuần chỉ làm chuyện thiện.”

Đường Húc Hải hướng bên cạnh cũng xúm lại: “Biểu dương bằng miệng thì cảm ơn thôi khỏi, vốn chúng tôi chỉ tính toán đến Liễu Nguyên kiếm một vố rồi đi, căn bản cũng không nghĩ còn có thể gặp được người sống sót.”

Nụ cười tươi trên môi Hồ Tiểu Quân không chút suy suyễn, nói: “Điều này cũng không thể che mất bản chất sự thật là các anh đã vì dân trừ hại. Bất kể nói thế nào chúng tôi cũng được lợi. Đương nhiên sẽ không chỉ là biểu dương bằng miệng, đối với các anh hùng như các anh, tôi đại biểu cho thành phố Liễu Nguyên sẽ hậu tạ hậu hĩnh.”

Đường Húc Hải âm thầm gật đầu, Hồ Tiểu Quân nghe hắn nói xong cũng đã hiểu ý hắn. Long Cốt và Bình Nam không có khả năng đi một chuyến uổng công, bọn họ không hề gì, nhưng Bình Nam sao có thể để người ta tay không mà về được?Thu phục Thành phố Liễu Nguyên, chính phủ lại khôi phục chưởng khống với tỉnh J, đương nhiên thưởng cho binh đoàn đương sự một mớ điểm số công tín cao ngất ngưỡng.

Về phần điểm số công tín đó, Long Cốt nguyện ý chia bao nhiêu cho Bình Nam, cũng không là chính phủ Liễu Nguyên có thể xen vào.

Phó Sử Ngọ nói: “Tuy alien cấp 3 đã bị chúng tôi tiêu diệt hết, nhưng trong Liễu Nguyên vẫn tồn tại rất nhiều alien, trước khi chưa dọn sạch lũ alien đừng cho người thường trở lại mặt đất.”

Hồ Tiểu Quân nghiêm túc gật gật đầu nói: “Tôi hiểu. Tôi sẽ cho người đến đại sảnh công tín network, tuyên bố nhiệm vụ dọn dẹp. Để người chung quanh căn cứ đến dọn lũ alien cấp 1 2 còn sót lại.”

Đường Húc Hải ừ một tiếng, nói: “Dân Bình Nam cũng có thể làm nhiệm vụ này kiếm chút thu nhập thêm. Người của chúng ta nếu muốn, cũng có thể lấy thân phận cá nhân hoặc tiểu tổ nhận nhiệm vụ này.”

Lưu Hoằng ôm cánh tay, đạm thanh nói: “Hiện tại nếu Liễu Nguyên đã trở lại trong tay nhân loại, tôi cũng có thể từ chức rồi.”

Hồ Tiểu Quân vội la lên: “Lưu trưởng quan, điều này sao có thể, giữ vai trò trùng kiến quân đội còn cần anh chủ trì a.”

Lưu Hoằng khoát tay nói: “Ông quá đề cao tôi. Tuy tôi đánh giỏi, nhưng trước kia dù sao cũng chỉ xuất thân quân đặc chủng, chưa làm quan bao giờ. Kêu tôi giết người giết alien thì được, bảo tôi đã xây dựng lại cơ cấu của đội quân đã bị đánh tan, tôi không có năng lực đó. Tôi đề cử cho ông một người. Bạch Anh, anh ta là doanh trưởng, đối với loại công tác này nhất định có thể đảm nhiệm.”

Hồ Tiểu Quân quả thực không thể tin được còn có người không thích quyền lực như vậy

Phải biết Liễu Nguyên nói thế nào cũng là một huyện của tỉnh J, cơ cấu quân đội không có khả năng nhỏ đâu, trước là một đoàn —— tuy hiện tại đã bị đánh tàn, nhưng trùng kiến lại vẫn là một cơ cấu đoàn.

Mắt Đường Húc Hải nheo lại nói: “Các ông hiện có thể liên hệ quân bộ quân khu tỉnh H, nhờ tư lệnh Lưu Hướng Dương phái người hiệp trợ trùng kiến cho các ông. Dù sao hiện tại đại sảnh công tín cũng dùng được vậy cũng có thể dùng vệ tinh internet , đừng lo bộ tư lệnh quân khu tỉnh H sẽ không mặc kệ đâu .”

Không nói thu phục một thành phố có ý nghĩa trọng đại thế nào, chỉ riêng việc ổn định hoàn cảnh chung quanh Phái thành, Lưu Hướng Dương cũng không có khả năng buông tha khối thịt béo tới tay này.

Mấy người đang đứng này bàn bạc chuyện trùng kiến, Chu Vĩ Hoa được người dẫn vào.

Sắc mặt hắn không ổn lắm, Phó Sử Ngọ không thể hiện lên mặt, trong lòng lại rất quan tâm.

Y không chút biểu tình hỏi: “Tình huống ngoài thành thế nào? Dân Bình Nam không xuất hiện thương vong chứ?”

Chu Vĩ Hoa hoàn hồn, nói: “Không xuất hiện tử vong, hiện tại alien bên ngoài đã bị chúng tôi đánh tan, nhưng tiêu hao hơi nhiều đạn dược.”

Đường Húc Hải quay đầu nhìn hắn nói: “Không có gì, chỉ cần đạt tới mục đích là được.”

Chu Vĩ Hoa nhịn không được kể: “Vừa rồi lúc tôi tiến vào phát hiện có người theo đuôi, hình như muốn nhân lúc cháy nhà hôi của đó.”

Mày Đường Húc Hải nhướng lên, ánh mắt hung ác: “Có người muốn quấy rối? ”

Chu Vĩ Hoa lắc đầu nói: “Không phải quấy rối, chẳng qua họ đang thu gom vật tư ở gần cửa thành.”

Đường Húc Hải “A?” Một tiếng, sắc mặt Hồ Tiểu Quân lại thay đổi.

Đây không phải giành đồ ăn ngay trong tay đó sao? Thành phố Liễu Nguyên hiện tại tuy không nói là trăm phế đãi hưng[1], nhưng cũng đã trải qua một đại nạn. Lúc này lấy đồ khỏi Liễu Nguyên, chính là cướp lấy ích lợi của những người sống sót ở Liễu Nguyên. Hồ Tiểu Quân tuyệt đối không bỏ qua mặc kệ

[1] Tăm phế đãi hưng: Rất nhiều chuyện bị gác lại/ phá hủy cần thiết lập lại

“Lưu trưởng quan Anh coi kìa” đôi mắt Hồ Tiểu Quân đầy cầu xin nhìn anh.

Có thể nói Hồ Tiểu Quân hiện đang là một tư lệnh không thực quyền, chỉ có tên tuổi hữu dụng, trong tay lại không có ai có thể giữ gìn trị an trong Liễu Nguyên.

Không sai, hiện tại hành vi của nhóm người này cũng không phải khai hoang giành lại. Khổ chủ còn tại, bọn họ hoàn toàn đang đánh cướp đó.

Đường Húc Hải nghiền ngẫm mỉm cười: “Tôi có thể đoán được đại khái là ai.”

Hồ Tiểu Quân một bên dùng ánh mắt van xin Lưu Hoằng một bên liếc nhìn hắn: “Ai vậy?”

Phó Sử Ngọ suy nghĩ nói: “Phụ cận có người có gan làm thế cũng chỉ có Bunker Tiêu gia.”

Bunker Tiêu gia Hồ Tiểu Quân cũng có nghe qua, trước kia khiến Liễu Nguyên không thoải mái như nghẹn giữa cổ họng, hiện tại còn dám trắng trợn đến cướp như thế Hồ Tiểu Quân lập tức cả người không khỏe, còn thiếu điều quỳ xin Lưu Hoằng thôi.

Lưu Hoằng bị ông ta quấn quá không biết làm sao, nhưng anh thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện của Liễu Nguyên, càng nhúng càng không dễ thoát thân.

Vương Đan đi tới bên Phó Sử Ngọ thấp giọng hội báo, hai đội viên mất tích kia đã bất hạnh gặp nạn .

Tâm tình Phó Sử Ngọ lập tức nặng đi, y gật gật đầu nói: “Đem di thể người hy sinh hoả táng ngay tại chỗ, tro cốt bảo quản cho tốt, mang về bên Phái thành.”

Vương Đan nhẹ giọng đáp trả. Cô nhìn Lưu Hoằng mày ủ mặt ê, chờ hiểu ra chuyện gì rồi, chỉ khẽ cười: “Tôi còn tưởng chuyện gì. Tuy lúc này chính phủ Liễu Nguyên không có ai, nhưng trong nhóm người sống sót vẫn có dị năng giả và biến dị giả. Chính phủ Liễu Nguyên có thể tuyên bố nhiệm vụ lâm thời, thuê những người này làm công tạm thời, để giữ gìn trị an là đủ rồi.”

Hồ Tiểu Quân nghe thế cũng ngẩn người, nói: “Thế thì không đáng tin a. Làm việc tạm thời ai thèm dốc sức chứ, hơn nữa người của Bunker Tiêu gia dị năng giả và biến dị giả bình thường cũng không dám trêu chọc.”

Vương Đan lại nói: “Trọng điểm không phải làm việc tạm thời, mà là chỉ ‘sư xuất hữu danh’[2], đoàn thể khác tại Liễu Nguyên mới có thể ra mặt.”

[2] Xuất binh tất có lý do chính đáng.

Hồ Tiểu Quân giật mình, hiện tại Liễu Nguyên có chính phủ, bọn Đường Húc Hải không tiện lướt qua chính phủ Liễu Nguyên xen vào việc của người khác. Dù sao Bunker Tiêu gia nói thế nào cũng là của tỉnh J, ở gần nên cũng do Liễu Nguyên quản lí, mà bọn họ lại là người của tỉnh H.

Hồ Tiểu Quân cũng không ôm đùi Lưu Hoằng nữa, trực tiếp chạy đến đại sảnh công tín treo nhiệm vụ.

Đường Húc Hải cười như không cười nhìn nhìn Vương Đan, giơ ngón tay cái về phía cô.

Vương Đan nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười, khiến Lưu Hoằng nhìn ngây cả người.

Phó Sử Ngọ cũng không khỏi nhìn thêm vài cái, không biết có phải ảo giác của y không, sao tự nhiên thấy Vương Đan càng ngày càng có mùi đàn bà càng ngày càng dễ nhìn thế không biết?

Đường Húc Hải sắc bén nhìn chằm chằm vào Phó Sử Ngọ, trong lòng quay cuồng ghen tuông, quyết không thể để ý thức luyến ái của Phó Sử Ngọ thức tỉnh trên người Vương Đan, vậy hắn còn gì để làm nữa chứ

Vì thế Đường Húc Hải vờ như không có việc gì đi lên trước, kéo một cái tha Phó Sử Ngọ đi: “Đi, đi xem đám người Bunker Tiêu gia không có mắt kia đi”

Lưu Hoằng xuất phát từ tò mò cũng đi theo.

Ba người này chỉ vài đội viên không trọng thương, khôi phục gần khỏe cùng họ lái thiết giáp rầm rập chạy tới cửa thành.

Tiêu Lỗi chống nạnh đứng cạnh xe. Hắn không có đoàn xe lớn như của Bình Nam, nhưng cũng có không ít xe.

Dưới tay hắn dẫn theo hơn hai trăm người, đang tìm kiếm vật tư của từng nhà, chỉ cần có thể dùng đều không bỏ qua.

Chờ thiết giáp chạy tới, Lý Kế Tiên lập tức lẻn đến bên cạnh hắn, Tiêu Lỗi liếc mắt nhìn gã, lãnh tĩnh nhìn xe thiết giáp quân dụng đậu cách đó không xa.

Đẩy nắp đậy trên đỉnh xe, bên trong nhảy ra mấy người đàn ông mặc quân trang, có cao có lùn, có cường tráng có gầy, nhưng toàn thân những người này đều mang khí chất không dễ chọc, khiến Tiêu Lỗi thầm nghĩ thiệt là xúi quẩy.

Nếu là thế lực tư nhân khác, hắn còn có thể đùa giỡn ngang tàng, nhưng gặp phải loại quân nhân này hắn cũng không dám chống đối. Nhưng mà, cho dù là quân nhân hắn cũng có thủ đoạn để đùa giỡn.

Mặt Tiêu Lỗi lộ nét cười, cao giọng nói: “Các anh vất vả quá.”

Đường Húc Hải không chút biểu tình, long hành hổ bộ đi tới trước mặt hắn. Ánh mắt lạnh lùng quét một vòng chung quanh, trầm giọng nói: “Lá gan của anh cũng không nhỏ, dám công nhiên cướp bóc như thế”

Đường Húc Hải căn bản không cho mặt mũi, trực tiếp đá văng nụ cười trên mặt Tiêu Lỗi trở về.

Nụ cười trên mặt Tiêu Lỗi nứt ra, sa sầm nói: “Vị trưởng quan này, anh nói cũng quá không khách khí. Chúng tôi bất quá là tới lấy thứ thuộc về mình thôi, sao lại coi là cướp bóc chứ?”

Lý Kế Tiên liếc một cái nhìn thấy Đường Húc Hải liền nhận ra, gã phản xạ có điều kiện vươn tay che miệng lại. Cũng không phải sợ đối phương nhìn thấy mặt gã, mà là nhớ tới hai cái răng cửa trắng ngần của mình, cái thời buổi hiện nay hai cái răng sứ phải tốn công biết chừng nào mới kiếm được.

Gã thường xuyên gài chết người ta, nhưng sợ hai cái răng sứ quý hiếm trong miệng gã, ngày nào đó sẽ bị dị năng giả kim loại hố một vố. Nhưng ngày đó gã bị Đường Húc Hải đập rớt hai cái răng cửa, không tròng lại không được.

Cố tình cái tên hại gã gãy răng, còn giết gã chết một lần lại là dị năng giả kim loại.

Lý Kế Tiên âm lãnh cười, lặng yên lui về trốn phía sau xe chứa đồ, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Đường Húc Hải và mấy người phía sau hắn.

Đường Húc Hải cũng không chú ý tới gã, chỉ lạnh lùng nói: “Anh nói những thứ này là vật của anh, vậy đưa ra chứng minh bất động sản ra đi. Nếu không có vậy anh là ăn cướp thế thôi.”

Tiêu Lỗi chớp mắt mấy cái, cười lạnh: “Buồn cười Hiện tại Liễu Nguyên bị alien chiếm lĩnh, toàn bộ thành phố đều vô chủ. Chẳng lẽ hiện tại binh đoàn và nghiệp đoàn cả đi đâu kiếm về đất mất, thu hoạch chiến lợi phẩm cũng phải đưa chứng minh bất động sản ra mới được?”

Đường Húc Hải nghiêng nghiêng đầu, vặn cổ một cái: “Ai nói hiện tại Liễu Nguyên là vô chủ.”

Ánh mắt Tiêu Lỗi lóe lóe, như có sở ngộ: “Chẳng lẽ các anh không là quân đội chính quy? Mà là binh đoàn?”

Nếu thật sự là quân đội, thu phục thành phố xong không có khả năng giống như binh đoàn có tư cách khai hoang gì. Cũng chỉ có binh đoàn mới có thể tạm thời trở thành chủ nhân của đất mất, nhưng quyền lợi họ có được cũng chỉ là vật tư cùng tài vật trên mảnh đất này.

Lưu Hoằng đi tới, khoát tay lên vai Đường Húc Hải: “Là binh đoàn thì làm sao?”

Tiêu Lỗi lập tức thả lỏng, nói: “Nếu các anh là binh đoàn, vậy chắc cũng hiểu quy tắc đúng không?”

Lưu Hoằng nhìn hắn kia đúng lý hợp tình bộ dáng, ngạc nhiên nói: “Anh còn có lý do lý trấu nhiều ghê hen. Anh nói chút tôi nghe coi, quy tắc gì.”

Tiêu Lỗi chỉ mấy cái xác alien bị đánh chết phụ cận nói: “Lũ alien này là bị chúng tôi giết, dựa theo quy định bất thành văn, chúng tôi có quyền sưu tập vật tư từ nơi alien chiếm cứ.”

Đường Húc Hải và Lưu Hoằng quay đầu nhìn alien chết ngỗn ngang trên đất. Lũ này không phải do họ giết, alien trong thành Liễu Nguyên rất nhiều, chắc là bọn Tiêu Lỗi xử lý .

Tiêu Lỗi càn quấy vô lý mang theo ba phần ngụy biện, nếu là binh đoàn bình thường nói không chừng sẽ bị họ chặn họng thật.

Tuy binh đoàn giết chết đại bộ phận alien có quyền thu gom vật tư, nhưng binh đoàn giết diện tích nhỏ cùng chỗ, cũng đồng dạng có được quyền thu gom, chẳng qua là tỉ lệ lớn nhỏ mà thôi.

Thậm chí có binh đoàn lúc làm nhiệm vụ đánh nhau. Hòa bình thì hợp tác sau đó căn cứ cống hiến mà phân phối. Không hòa bình thì đánh một trận, ai thua cút đi, bên thắng độc chiếm.

Đây là phương pháp giảo hoạt để uống canh của Tiêu Lỗi, bằng vào xác lũ alien, hắn thật sự có bản lĩnh kéo một miếng lớn trên chiếc bánh ngọt to lớn Liễu Nguyên này xuống. Mà bọn Đường Húc Hải chỉ có thể bóp mũi chấp nhận, ai kêu bọn họ không thể triệt để dọn sạch tất cả alien chứ.

Người này thật quá gian trá, cho dù biết hiện tại Liễu Nguyên trở về trong tay chính phủ Liễu Nguyên, Tiêu Lỗi không có khả năng thực hiện được, nhưng vẫn bị chọc một bụng tức giận.

Đường Húc Hải cười lạnh một tiếng: “Anh cho là anh rất thông minh, nhưng không biết chỉ là tự cho thông minh thôi”

Tiêu Lỗi bị châm chọc đáy lòng dâng trào lửa giận, trên mặt cũng lộ vẻ phẫn nộ, miệng khiển trách: “Các anh đừng có quá đáng Cho dù là các anh chiếm đầu to, giết chết alien cấp 3, cũng không thể bá đạo vậy, ỷ thế hiếp người độc chiếm tất cả vật tư, không phân cho tiểu đoàn cũng tham gia giết alien ở Liễu Nguyên. Đạo đức bại hoại như vậy, không sợ bị dị năng giả trên thế giới khinh thường hả Quân Tiêu gia chúng tôi tuy người ít suy tàn, nhưng cũng không sợ *** uy của các anh Dị năng giả nhiều giỏi lắm hả? Lái thiết giáp giỏi lắm hả? ”

Lưu Hoằng cứng họng.

Đổi trắng thay đen ghê kinh

Phó Sử Ngọ nghe không nổi nữa, y lướt qua hai người, lạnh lùng nhìn Tiêu Lỗi.

Tiêu Lỗi tự biên tự diễn một hồi, trong lòng đang đắc ý, bị ánh mắt sắc bén Phó Sử Ngọ của nhìn vào, khí thế không khỏi yếu đi, đắc ý cũng đã không thấy .

Phó Sử Ngọ nói: “Muốn nói xạo gì, để lại nói với chính phủ Liễu Nguyên đi Hiện tại tất cả kiến trúc và vật tư trong thành Liễu Nguyên đều thuộc về chính phủ. Bất kể anh có tính toán gì, cũng đừng nghĩ thực hiện được” Phó Sử Ngọ quay đầu, trừng mắt nhìn quân Tiêu gia vì họ đến mà dừng lại, không nhúc nhích nhìn bọn họ thương lượng: “Bỏ thứ trong tay mấy người xuống hết Một cái kim tiêm cũng đừng mơ lấy đi.”

Bữa nay nghỉ nên post thêm chương cho vui

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.