Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!

Chương 98: Chương 98: Ẩn số!




Người thiếu niên kia động tác ưu nhã tháo chiếc mũ bảo hiểm trùm kín khuôn mặt, có chút thụ kinh nhược sủng khi được mỹ nhân ôm, khuôn mặt tinh xảo hiện lên một tầng đỏ ửng.

“Đây là nhớ anh đến phát điên sao?” Thiếu niên hất cằm kiêu ngạo, thanh âm tà mị lướt ngang qua dái tai Diệp Hàm Huyên nói.

Diệp Hàm Huyên bĩu môi, lập tức đẩy người thanh niên ra, lắp bắp,

“Em, em tại sao lại phải, lại phải....”

Lời còn chưa được nói ra, lập tức cánh môi của Diệp Hàm Huyên đã bị ngón trỏ thon dài kia chặn lại, người thanh niên cười nói, “Bae ngoan nào, đều vì em mà...”

Con mẹ nó! Hôm nay cô gặp phải cái vận khốn kiếp gì mà liên tục bị mấy con hàng này thả thính không biết! Bà đây thật muốn viết lên cái bảng thật lớn, rồi treo vào lưng mình: Phu nhân của Kính Thiên Minh! Không đề lên mặt cũng được!!!

“Em....”

“Không được! Kêu Liên ca!”

“Em!!!!”

“Không Liên ca, không nói chuyện!”

Diệp Hàm Huyên cuối cùng đành chào thua, bất đắc dĩ nói, “Liên ca, anh tới đây thế nào có ổn không...?”

Liên hài lòng với cách xưng hô này của cô, tự tin nói, “Đương nhiên rồi! Bae, em không tin vào năng lực của anh?”

“Không có. Anh thời gian qua vẫn ổn chứ?”

“Đương nhiên rồi! Anh không động ai thì thôi chứ ai động được anh?”

Diệp Hàm Huyên mỉm cười chua xót. Liên chính là nói dối! Chỉ mới mấy tháng không gặp khuôn mặt, thân hình đã gầy gò đi biết chừng nào. Đôi mắt thiếu niên long lanh kia cũng không che nổi vẻ u sầu.

“Liên...nghe lời em, về đi được không? Tại sao phải tự hành hạ bản thân mình như thế? Đó không phải là nơi một....”

“Diệp ma nữ! Em dám ở đây yêu đương vụng trộm?” Thanh âm Sở Kinh Dực từ đâu vang đến, khó giấu được vẻ cuồng nộ trong đó.

Cái gì mà yêu đương vụng trộm? Mà kể cả cô có yêu đương vụng trộm cũng liên quan gì tới anh ta? Quản cũng phải là tên lừa đảo Kính Thiên Minh mới đúng.

Điều này tất nhiên gây sự chú ý của Liên, y lập tức đánh giá người đàn ông một đầu hoả diễm đang đi tới. Yo, bộ dáng cũng không tệ đi! Màu đỏ rực như thế, nếu là người thường đã bị nó dìm tới mức không ngóc nổi đầu dậy. Nhưng khí chất của người này vừa phảng phất hương vị của phong trần, lại vừa thánh khiết như hoa sen không nhiễm bụi trần.

Sở Kinh Dực cả cơ thể như dừng một tầng gai ốc, đối với ánh mắt kì quái của người nam nhân kia....

“Nhìn nữa để xem ta có móc mắt nhà mi không!”

“Ah, ta đang nhìn con chó tóc đỏ, liên quan gì tới ngươi?”

Mắt lạnh của Sở Kinh Dực quét tới, nếu ánh mắt có thể giết người, Liên đã chết không biết bao nhiêu lần. Hắn không thèm mở miệng với một tên nít ranh miệng còn hôi sữa kia! Tự nói không phải hắn nhận mình là chó sao?

“Huyên, lần này đi gấp. Haizz không mua được quà gì, tặng em chiếc vòng phỉ thuý này.”

Diệp Hàm Huyên vẫn luôn chú ý chiến hoả phía nam kia, xem ra có biến rồi. Từ lúc gặp mặt đến lúc chia ly, quả thực chưa đến mười phút, còn rất nhiều chuyện cô chưa kịp hỏi Liên, xem ra phải đành chờ dịp khác...

“Liên, bảo trọng!”

Người thanh niên cười rạng rỡ dưới ánh chiều tà, nói, “Huyên, bảo trọng!”

Tiếng động cơ lại nặng nề vang lên, bóng dáng y xa dần rồi khuất sau một khúc cua. Hốc mắt Diệp Hàm Huyên có chút cay, khẽ nói, “Hẹn ngày tái ngộ.”

Đối với người tên Liên kia, Sở Kinh Dực có chút không tin nổi vào mắt mình, nếu không phải trên tay Diệp Hàm Huyên đang cầm chiếc vòng ngọc phỉ thuý màu lục, hắn còn tưởng mình hoa mắt.

“Diệp ma nữ, vận đào hoa của em thật không tệ nha! Ây, tại sao tôi lại quên không chụp lại ảnh rồi gửi cho ai đó nhỉ?”

Diệp Hàm Huyên vốn đang bực, không ngần ngại giận cá chém thớt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh không thấy nhột à? Tự xem lại bản thân mình đi!”

Nói đoạn cô không nhiều lời bước về phía lều trại. Sở Kinh Dực vội vã đuổi theo, “Đợi đã Diệp ma nữ. Tính cách em so với khi nhỏ sao càng lúc càng tệ vậy?”

Tính cách cô càng lúc càng tệ ư? Không lẽ lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, cô ở với tên lừa đảo kia lâu nên tính cách cũng xấu theo hắn ư? Với suy nghĩ này, Diệp Hàm Huyên lập tức lắc đầu phủ nhận, không thể nào! Cô trước giờ luôn hiền lành, tử tế, là người dễ nói chuyện nhất!

“Cục trưởng, đây là nơi chuẩn bị cho ngài, có chút hơi nhỏ....” Tử Tô đứng trước một căn lều, ngại ngùng nói.

“Nhập gia tuỳ tục. Tôi ở đâu chả được.”

Vừa nói Diệp Hàm Huyên vừa vén tấm vải chui vào trong. Sở Kinh Dực vốn đang định vào theo thì gặp khuôn mặt lạnh của Diệp Hàm Huyên, “Tôi thay đồ, tôi đi vệ sinh anh cũng vào rình à?”

Lập tức sắc mặt hai người đàn ông bên ngoài ửng hồng, khẽ ho khan vài tiếng. Riêng đôi chân Sở Kinh Dực đứng như phỗng, nếu không có Tử Tô tốt bụng đỡ, có khi đã ngã ra đó.

............

19h tối.

“Cục trưởng, đến giờ dùng cơm rồi! Chúng ta sẽ có bữa tối cùng thảo dân nơi đây.”

Diệp Hàm Huyên nghe Tử Tô nói vọng vào, đưa tờ giấy nhỏ vừa được lấy ra từ bên trong vòng ngọc, trước ngọn nến cháy. Lửa bùng, dần xâm chiếm mảnh giấy nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tro bụi.

“Được rồi! Tôi ra liền.”

Cô chậm rãi đứng dậy, lấy chiếc áo khoác mỏng mặc vào, đôi mắt phượng loé lên những tia sáng nhỏ- xem ra đêm nay là thời cơ tốt nhất để hành động rồi!

Chỉ là Diệp Hàm Huyên không thể ngờ được, kế hoạch tỉ mỉ, hoàn hảo vô khuyết của cô lại xuất hiện một ẩn số bất ngờ.........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.