Giày cao gót bước trên thảm cỏ xanh rì, đạp lên cánh hoa hồng đỏ thắm mà đi.
Nổi bật trên đó là làn váy trắng tung bay trong nắng gió. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Hàm Huyên nằm trọn trong tay Kính Thiên Minh.
Diệp Hàm Huyên hơi ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt cô chính là ý cười từ khoé miệng hắn lan tràn tới tận đáy mắt, không cách nào che đậy sự phấn chấn vui mừng.
Quan khách hết sức kích thích, có người hâm mộ hét to:
“Họ đẹp đôi quá!”
Người khác cũng lên tiếng phụ họa:
“Phải đấy, một đen một trắng sánh đôi. Tôi có cảm giác giống như...”
“Giống như cái gì?”
“Giống như một đôi trời sinh vậy...Haizzz đáng tiếc...”
Một cô gái trẻ bĩu môi chanh chua nói:
“Một đôi trời sinh á? Rõ ràng là cóc ghẻ và vịt què. Các người xem, chỉ là hôn lễ của một thằng ngốc và một đứa con riêng không được coi trọng trong Tần gia, cần gì phải cầu kì, xa hoa vậy chứ?”
Dù lời cô ta có đôi chút khó nghe nhưng sự thật phũ phàng là như vậy, ai nấy đều than thầm, đáng tiếc...
“Vợ, đừng sợ, nắm chặt tay chồng.” Thanh âm khàn khàn ấm áp của Kính Thiên Minh vang lên khiến Diệp Hàm Huyên bật cười. Tên chồng ngốc này nói cô đừng sợ, vậy mà cánh tay anh ta khẽ run run, người này thật là..
“Không sợ.” Diệp Hàm Huyên bình tĩnh đáp.
Chẳng mấy chốc hai người đã bước tới sảnh đường. Người chủ trì hài lòng nhìn đôi tình nhân, hiền từ quay sang phía Kính Thiên Minh hỏi:
“Chú rể Kính Thiên Minh, anh có nguyện ý lấy Diệp Hàm Huyên tiểu thư làm vợ, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn hứa vĩnh viễn không chia lìa hay không?”
Cánh môi mỏng khẽ nhếch: “Tôi nguyện ý.”
Người chủ trì tiếp tục quay sang phía Diệp Hàm Huyên, hỏi:
“Tiểu thư Diệp Hàm Huyên, cô có nguyện ý gả cho Kính Thiên Minh thiếu gia, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn hứa vĩnh viễn không chia lìa hay không?”
Diệp Hàm Huyên hít một hơi thật sâu, khẽ nhìn cánh chim hải âu tự do bay lượn trên bầu trời, đôi cánh giang rộng như muốn che khuất mặt trời...
Mà cô- từ giây phút này sự tự do sẽ không còn nữa!
Hồi lâu vẫn chưa nghe được đáp án, người chủ trì hỏi lại lần nữa. Lúc này thanh âm trong trẻo như chuông khẽ vang lên: “Tôi nguyện ý.”
Tiếng sóng biển dồn dập từng cơn xô vào bờ đá- vòng quay định mệnh chính thức bắt đầu...
.....
Đêm tân hôn.
Mãi đến tận khuya Diệp Hàm Huyên mới lết được xác vào phòng nghỉ.
Sao không ai nói cho cô kết hôn thôi mà cũng mệt đến thế?
Ga trải giường trắng tinh, bên trên rải rác cánh hoa hồng đủ màu sắc. Diệp Hàm Huyên phải tặc lưỡi khen, cong nhận Kính gia chuẩn bị chu đáo, chứ tên chồng ngốc của cô ấy à? Làm gì có tế bào lãng mạng đến thế!
Ngồi một lúc thấy bức bách trong người, Diệp Hàm Huyên quyết định đi tắm cho dễ chịu. Hơi nước mát lạnh thấm qua da thịt cô, Diệp Hàm Huyên còn ngân nga vài câu hát bâng quơ học được trên mạng.
“Em ở đây, nào baby, đến đây ta hoà quyện vào nhau, chà đạp nhau.”
“Thịt! Thịt! Thịt! Cho em ăn thịt, em ghét ăn chay~”
“Đừng hỏi tại sao em không yêu anh, vì của anh không đủ kích cỡ~”
Mãi đến khi tắm xong, Diệp Hàm Huyên mới phát hiện ra một vấn đề vô cùng, vô cùng là to lớn, cô không mang theo quần áo mặc vào đây!!!! Vớ đại một chiếc khăn tắm che một phần thân thể, Diệp Hàm Huyên rón rén bước ra ngoài. Chắc chắn giờ này tên chồng ngốc còn đang ở ngoài kia!!!
Sợ cái lông gì chứ? Diệp Hàm Huyên nghĩ bụng rồi ưỡn ngực bước ra.
“.......”
Đờ cờ mờ!!! Lão thiên a!!!
Như thế này cô lấy đâu mặt mũi sống tiếp trên đời nữa? Tên chồng ngốc, anh ta đang ngồi gác chân lên ghế sofa!!!
“Khụ...khụ...Anh...Anh...” Diệp Hàm Huyên lắp bắp không nói thành lời.
Kính Thiên Minh dường như không nhận ra sự xấu hổ của cô, thản nhiên nói:
“Vợ chỉ hở xíu ngực, ngại gì chứ? Nếu vợ ngại quá thì chồng cởi áo hở ngực cho vợ xem.”
!!!!!
Anh là đàn ông, còn tôi là phụ nữ có được chưa hả?
Diệp Hàm Huyên muốn quát vào mặt Kính Thiên Minh như thế lắm!! Nhưng nghĩ lại vẫn nuốt vào bụng, bà đây không thèm so đi với tên ngốc đâu, xua tay nói:
“Cái đó, không cần đâu.”
“À, anh ngồi được lâu chưa?” Diệp Hàm Huyên tiện thể nói, phải đổi ngay cái chủ đề xấu hổ này mới được.
“Chồng thề, chồng không vào đây lúc vợ mới bắt đầu tắm đâu...” Kính Thiên Minh ngây thơ nói.
!!!!!
Vậy tức là những câu bậy bạ cô học trên mạng- anh ta đều nghe thấy...
Huhu...cô không muốn mang tiếng đầu độc tâm hồn trẻ thơ đâu!!! Cái gì mà ăn thịt, cái gì mà chà đạp, cái gì mà không đủ kích cỡ...
Tôn nghiêm cả đời của Diệp Hàm Huyên bị hủy sạch rồi! Hơn nữa còn trong tay một tên ngốc...
“Haha.” Diệp Hàm Huyên bối rối cười trừ, quên bản thân lúc này chỉ quấn chiếc khăn tắm mỏng, nhanh chân chạy về phía Kính Thiên Minh múa máy tay chân.
“Úm ba la xì bùa...quên đi, quên hết đi.”
Kính Thiên Minh ngây ngốc nhìn vợ yêu toàn thân chỉ có một mảnh vải. Bộ ngực căng trang phập phồng theo từng động tác của cô. Cái đó của anh đang từ từ đứng dậy...
Cô ghét ăn chay, muốn ăn thịt, anh có nên hoàn thành tâm nguyện cho co không?