Cởi quần ra....
Cởi quần ra...
Cởi quần ra...
Ba chữ trên như một dãy số được lập trình sẵn, lặp đi lặp lại trong đầu Kính Thiên Minh. Khuôn mặt bất cần đời khi nãy đã đỏ hơn trái cà chua chín, ngập ngừng nhìn Diệp Hàm Huyên hỏi lại cho chắc, “Cởi, cởi...quần á vợ?”
Diệp Hàm Huyên day day trán, cô biết ngay tên điên này nghĩ bậy gì rồi, cô cũng không ngại để hắn nghĩ bậy- nếm thử cảm giác từ trên may rơi xuống mười tám tầng địa ngục!
“Cởi!”
Kính Thiên Minh lại càng túng quẫn, ho khan khù khụ không ngừng, một lúc sao cảm giác vợ yêu sắp hết kiên nhẫn mới mím chặt môi, chậm rãi cởi dây lưng.
Diệp Hàm Huyên nheo mắt nhìn, đôi mắt phượng xẹt qua chút bối rối nhưng rất nhanh trấn định lại. Cũng chẳng phải lần đầu nhìn thấy, sao phải ngại? Đến khi quần âu phục màu đen rơi xuống sàn nhà, Diệp Hàm Huyên bàn tay xiết chặt chổi lông chim, cố áp chế bản thân bình tĩnh, đừng manh động...
Nhưng cái chân trắng trẻo thon dài kia cứ đập thẳng vào mắt cô, kích thích thị giác vô cùng, máu trong người vậy mà sôi sùng sục...
Kính Thiên Minh vươn tay, vốn định cởi nốt “cái quần xịt” ra thì mông anh truyền đến cảm giác đau điếng, cả cơ thể theo cú đạp mạnh của vợ yêu mà ngã chúi xuống đất.
“Giữ nguyên tư thế, cấm động!”
Diệp Hàm Huyên không thương hoa tiếc ngọc mà quyết tuyệt nói. Kính Thiên Minh đầu cắm xuống đất, mông chổng lên trời, quả thật là khó coi vô cùng! Anh trong lòng cảm thấy rất kì quái, nếu vợ yêu dùng “tư thế này” anh có thể hiểu được! Còn anh thế này thì có thể làm được trò trống gì đây...
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại không xương của Diệp Hàm Huyên khẽ lướt nhẹ mông của Kính Thiên Minh, ngón tay còn tuỳ ý trêu đùa khiến vật nào đó dù được bảo hộ trong chiếc quần nhỏ cũng đã sớm ngóc đầu cắm trại.
“Vợ...............” hãy chiếm lấy anh đi! Kính Thiên Minh quả thực muốn nói vế sau- chỉ là sợ chọc giận Diệp Hàm Huyên, sau cùng vẫn là bày ra bộ dáng ủy khuất vô cùng.
Giọng điệu của Diệp Hàm Huyên có chút ngả ngớn, “Sao, sao nào? Lại bày ra bộ dáng tiểu bạch thỏ hay bạch liên hoa đáng thương gì đó, lừa tôi hả? Ôi cái mông trắng trẻo này.....”
Nói đoạn cô lại tiếp tục sờ mó ai đó, vuốt cằm nói, “Nhạy cảm thật nha, xem này, mỗi nơi tôi đụng qua đều đỏ hết nơi cả rồi! Ây, chỗ này thì sao nhỉ?”
Kính Thiên Minh khẽ rùng mình, vợ yêu vậy mà chạm vào đùi anh, rất gần, rất gần....Một ngụm khí nóng thở hắt ra, không lẽ vợ yêu chính là đang tra tấn anh? Để anh chết trong dục hỏa?
“Bốp......!!!”
Thanh âm va chạm của chổi lông và da thịt vang lên, Diệp Hàm Huyên dùng hết sức quất thẳng vào mông Kính Thiên Minh. Máu tươi đã rỉ ra, nổi bật trên nền mông trắng nõn....
Kính Thiên Minh nhíu mày, sắc mặt đen xì hơn đít nồi, vợ yêu xuống tay thật nặng! Đang cho anh sung sướng rồi lại thẳng tay tạt gáo nước lạnh vào anh! Nỗi đau này còn âm ỉ hơn vết thương ở mông kia! Lửa nóng dưới thân anh vẫn chưa được dập tắt mà...
“Bốp!!!!”
“Bốp!!!!”
Diệp Hàm Huyên liên tiếp giáng xuống, Kính Thiên Minh cắn chặt môi, không phát ra chút âm thanh nào.
“Mẹ kiếp! Anh là thằng lừa đảo! Lừa bà đây bao lâu thế, thích nhỉ?”
“Cái gì mà vợ chồng gặp thì phải hôn này, cho sướng này!”
“Lên này! Vớ vẩn tôi cắt hết! Cắt sạch sành sanh!”
“Trúng mị dược rồi nhờ bà đây giả à? Tên khốn kiếp!”
“Á à, còn thích làm trùm hắc đạo hù bà đây cơ đấy! Nói cho mà biết về nhà bà đây là trùm!”
“Thích chọc ba con sâu à? Bà đây chọc nát anh!”
Mỗi một câu là một nỗi tức nghẹn trong lòng Diệp Hàm Huyên, lực đạo càng về sau càng nặng hơn, tiếng “bốp, bốp” theo đó mà vang lên liên hồi.
“Giả ngốc này! Tôi đánh! Đánh cho nát cái mông nhà anh!”
Kính Thiên Minh vừa đau vừa thẹn! Đường đường là lão đại Thiên Gia, tổ chức hắc đạo lớn nhất thế giới, đã bị quất vào mông thì thôi, đây còn là trong tư thế khó coi này, không chỉ thế chổi do anh tự tìm, quần anh tự cởi! Đây không phải tự bôi do trát chấu vào mặt mình thì là gì?
Mãi đến khi chuông điện thoại kêu lên mới phân tán tư tưởng của Diệp Hàm Huyên, cơn lửa giận trong lòng cô đã có chút nguôi ngoai, hung dữ vứt chổi lông chim xuống sàn nhà, không thèm liếc nhìn Kính Thiên Minh mà lấy điện thoại trên mặt bàn.
“Dật, dạ?”
“À vâng, em chưa ngủ. Anh gọi có chuyện gì gấp sao?”
“Ôi em đang vui đây này, có bực gì đâu.”
Kính Thiên Minh từ xa, dù thính giác có tốt đến đâu cũng không được Tần Cảnh Dật nói gì. Mắt anh lạnh hẳn đi, híp lại, được lắm! Mạc Tu Nghiêu! Tần Cảnh Dật! Liên thủ chơi ông đây một vố đau!
Diệp Hàm Huyên hất cằm, ngụ ý Kính Thiên Minh tự mặc quần vào. Rồi cười nói, “Anh yên tâm đi mà. Vâng, anh ngủ ngon nhé! Em sắp đi ngủ liền nè! Bái bai anh trai!”
Thấy vợ yêu một dạ hai vâng ngọt sớt với ai kia, Kính Thiên Minh lại ôm một bụng dấm chua. Khốn kiếp! Hôm nay tư vị ngọt, đắng, chát, chua, cay anh đều đã được nếm thử! Vì vậy mà động tác kéo quần lên có chút bực tức.
“Đừng nói mấy câu kiểu như mông anh đau, kéo không nổi quần hay cầu tôi thoa thuốc! Khốn nạn, từ giờ đừng hòng tôi tin anh!”
_______
Bắt đầu có chút ngược từ đây....
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ -...-
Ngày nghỉ lễ mà ốm bệt giường, xui đến thế! Cơ mà truyện tui vẫn ra đều nha! Nếu được tối tui ra chương nữa!
#UyenToTo