Tần Cảnh Dật tà tà nói, anh đương nhiên không quên! Đây là cố dồn Tần Gia Dung vào bờ vực thẳm! Khi cô ta sắp rơi xuống vực, chỉ còn bám víu một cành cây, anh sẽ không ngần ngại mà chặt đứt cành cây đó!
Từ từ dày vò cô ta- sống không bằng chết!
“KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM ADN
Theo đề nghị của ông: Tần Cảnh Dật, bệnh viện tư Luân Đôn (Anh Quốc) tiến hành xét nghiệm ADN cho những người sau:
Ông: Tần Chi Lăng, giới tính: nam, ngày sinh X-X-19XX.
Bà: Tần Gia Dung, giới tính: nữ, ngày sinh X-X-20XX.
Kết quả phân tích như sau:
.....
.....
.....
.....
.....
.....
.....
Thông qua bảng kết quả ADN trên, chứng minh mẫu ADN của Ông Tần Chi Lăng và mẫu ADN của Bà Tần Gia Dung KHÔNG CÓ HUYẾT THỐNG-CHA CON
......”
Tờ giấy kết quả trên tay Tần lão gia rơi xuống đất, hơi thở của ông hoảng loạn, phập phồng liên hồi, toàn thân ông run lên kịch liệt.
“Không có quan hệ huyết thống, không có quan hệ huyết thống...”
Tần lão gia tự hỏi ông sống hai mấy năm qua rốt cuộc có ý nghĩa gì? Để tổn thương thân nhân của ông?
Trong mắt Tần Gia Dung lúc nào chỉ còn lại ngọn lửa thù hận! Đến cả việc cô ta không phải con ruột Tần Gia cũng bị một tay Tần Cảnh Dật bóc trần, tại sao? Tại sao ông trời luôn ngược đãi cô?
Tại sao ông trời luôn đúng về phía con khốn Diệp Hàm Huyên?
Tần Gia Dung cười gằn, lúc này cô ta không cần kiêng nể một ai nữa, “Haha! Tần Chi Lăng à? Ông cả đời luôn tự cho mình là thông minh sao? Vẫn không phải là bị tôi dắt mũi bao nhiêu năm qua sao? Đối xử với con gái ruột của mình không bằng cầm thú! Haha, sảng khoái lắm!”
Cô ta lại ôm bụng cười khoái trá, “Haha, Diệp Hàm Huyên à? Mày biết tại sao năm năm trước tao thoát tội không? Là vì người cha đẻ của mày đấy! Ông ta còn ngu hơn bò, tao chỉ nhờ người sắp xếp thành vụ bắt cóc, rồi gọi người đòi tiền chuộc Tần gia. Ông ta lập tức lao đến cứu tao! Tao giả vờ bị cưỡng hiếp, ông ta tất nhiên tin sái cổ!
Vì để giữ gìn danh tiết cho tao, ông ta đã cho người phong toả kín tin tức ngày hôm đó! Mày có thấy vui không? Cha mày, mẹ mày, đều yêu thương chiều chuộc tao! Còn mày bao năm chỉ là con cóc ghẻ! Tần Chi Lăng? Thủy Yên Nhiên à? Các người tưởng con gái các người tốt đẹp lắm sao? Năm năm trước nó còn bị...ư...ư...”
Tần Gia Dung còn định nói thêm gì đó thì đã bị người của Kính Thiên Minh đứng đằng sau nhét vào miệng miếng giẻ rách, chỉ có thể “ư...ư” không miệng.
Kính Thiên Minh tuy cười nhưng trong đôi mắt đã tràn đầy tia sáng lạnh, “Những lời bẩn thỉu như thế sẽ ảnh hưởng đến khách quý của Kính gia. Mang cô ta ra ngoài!”
Tần Gia Dung bị người ta lôi đi như một con chó, cô ta căm phẫn rú lên gì đó, nhưng chỉ là những tiếng ư ư ghê tai.
“Ah....”
Người vệ sĩ của Kính Thiên Minh la toáng lên, bàn chân của y bị gót giày cao gót dẫm mạnh lên.
Tần Gia Dung nhân cơ hội y thả lỏng mình, vội vùng vẫy thoát ra, chỉ cần cô ta có cơ hội ra tới cổng lớn, người của Cyril chờ sẵn ở đó nhất định sẽ cứu cô ta!
Với thế lực của Cyril, muốn đưa cô ta ra nước ngoài thật dễ như trở bàn tay! Chỉ cần ra nước ngoài, Kính gia, Tần gia dù có thế lực mạnh tới đâu, cũng không thể vươn tới tận châu Mĩ.
Tần Gia Dung gắng sức bỏ chạy, chỉ là cô ta không ngờ người vệ sĩ kia nắm được vạt áo của Tần Gia Dung, lôi lại. Cả người Tần Gia Dung không trọng lượng, ngã nhào vào ô cửa kính gần đó.
“Choang....”
“Ah....”
Hai thanh âm cùng vang lên đồng thời. Đến khi mọi người hoàn hồn, có người còn không kìm được sự tò mò chạy đến gần xem, thì thấy Tần Gia Dung khuôn mặt loang lổ vết máu, mảnh sành của gương vỡ cắm vào mặt cô ta! Trông đáng sợ vô cùng.
“Quỷ...Má ơi, có quỷ....”
Người vừa chạy tới là một cô gái trẻ, trông thấy Tần Gia Dung, hoảng sợ quá vội la toáng lên!
Tần Gia Dung hung dữ nhìn cô ta, nhìn con điên này còn xấu hơn cô ta gấp vạn lần, cô ta mới là quỷ! Xong Tần Gia Dung vô tình nhìn vào mảnh gương vỡ, tiếng thét kinh động cả căn phòng,
“Aaaaaaaaaa...Không thể nào....”