Kính Thiên Minh tâm tình biến động, không biết vợ anh có phát hiện ra điểm khác thường gì không? Vả lại hình như hoàn cảnh lúc này có gì đó sai sai...
Không phải kịch bản phải là anh rình trộm vợ yêu tắm, rồi nói sẽ chịu trách nhiệm sao? Tại sao anh lại thành người bị hại thế này...
Quan trọng là người đứng ở ngoài kia vẻ mặt tỉnh bơ như không, đôi mắt đen như mực vô thần nhìn anh, hoàn toàn không chút phản ứng! Mẹ kiếp, là không phản ứng đó! Kính Thiên Minh mắng thầm, anh từ khi nào mất giá đến thế, nếu là cô gái bình thường có khi đã đem anh đè xuống ăn rồi ấy chứ? Vợ Mà vợ yêu mặt không đổi sắc quét một lượt trên cơ thể anh, sau đó nhàn nhã bước về phía anh.
“Vợ, vợ tính làm gì? Vợ!!!!” Mắt thấy vợ yêu ngày càng tiến gần mình, Kính Thiên Minh bất giác nhảy vào bồn tắm, muốn dùng nước che đi cơ thể trần trụi của mình! Vợ anh không phải muốn XXOO đó chứ?!!!
Nước lạnh bắn tung toé khắp căn phòng, dường như cố ý bắn vào quần áo của Diệp Hàm Huyên. Chiếc áo sơ mi trắng công sở ướt đẫm một mảng, làm hiện lên những cảnh xuân tươi thắm bên dưới...
Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, đường cong trên cơ thể cô càng nổi bật. Kính Thiên Minh có cảm giác não bộ sắp nổ tung, ánh mắt anh đã mờ đục dần, trong còn trong veo, lạnh nhạt như khi nãy nữa. Ngay lúc đó, cơ thể yểu điệu của cô sát lại gần người anh, cô thô bạo nắm lấy cằm anh.
Vì cô ở phía ngược ánh sáng nên Kính Thiên Minh không quan sát được biểu cảm trên khuôn mặt cô, chỉ thấy mái tóc dài buông xoã, một vài lọn tóc dính nước, rối loạn cọ vào ngực anh. Diệp Hàm Huyên ngồi trên anh nhìn xuống, cao cao tại thượng như nữ vương điện hạ, một Diệp Hàm Huyên bá đạo, ngông cuồng, yêu dã như này, anh chưa từng gặp qua. Chẳng lẽ cái chết của tên Vũ Minh Hạo kia đả kích cô sâu tới vậy?
Lòng Kính Thiên Minh vốn rối như tơ vò, giờ lại càng loạn. Một đôi môi mềm mại, dịu ngọt như sương sớm chạm khẽ vào môi anh. Đầu lưỡi tinh nghịch của cô tách kẽ răng anh ra, mạnh mẽ tiến sâu vào khoang miệng anh....
Cả cơ thể Kính Thiên Minh tê dại như có điện giật, chưa bao giờ anh lại khó chịu đến thế. Cả cơ thể nơi nào cũng bị động chạm. Bầu ngực căng tròn của cô phập phồng theo từng hơi thở, nhịp nhàng chạm vào ngực anh....
Bên dưới không biết cô có ý hay không, cặp đùi trắng thon dài của cô kẹp lấy tiểu huynh đệ của anh....
Một đoạn kí ức mơ hồ xẹt qua tâm trí Kính Thiên Minh...
Năm năm trước, anh đã từng mơ một đêm xuân, trong mơ ân ái cùng cô gái lạ, cô gái kia cường đạo cưỡng ép anh quan hệ- còn ở bên trên anh vận động....
Mà thân ảnh cô gái cùng với vợ yêu đan xen, hoà quyện vào nhau, cuối cùng hợp làm một...
Kính Thiên Minh mắt phượng thâm thuý nheo lại, xem ra anh phải cho người điều tra lại quá khứ của vợ yêu. Chỉ sợ mọi việc không đơn giản.
“Ưm.....” Diệp Hàm Huyên dường như bị sặc nước, rên nhẹ một tiếng rồi như chú mèo con ngoan ngoãn chìm vào giấc nồng.
Kính Thiên Minh choáng váng với sự thay đổi chớp nhoáng này của vợ yêu, anh quả thực nếm trải tư vị lật mặt nhanh hơn lật sách của nữ nhân rồi!!! Cô gái trong lòng anh yên tĩnh ngủ say, dường như không biết hành động chọc lửa ban nãy của mình.
Chờ đã, không phải là ban nãy vợ yêu mộng du đó chứ??? Gân xanh trên trán Kính Thiên Minh nổi lên từng vạch. Ok, anh ổn!
Thế là ai kia phải mất một đêm trắng mới đè ép được dục vọng, sáng hôm sau lại là yêu nghiệt ngây thơ, trong sáng. Chỉ là anh không biết, trong đêm tối đôi mắt vừa thanh tao, vừa lạnh lùng khẽ mở rồi lại mau chóng nhắm lại.....
...........
Chớp mắt đã một tháng trôi qua.
Diệp Hàm Huyên thuận lợi kế nhiệm chức vụ Cục trưởng Cục tình báo Quốc gia. Chỉ là gần đây cô gặp một chút phiền phức- mà hình như không phải “một chút” thôi đâu!
Mỗi sáng trước cửa nhà cô đều đặt một bó hoa hồng Bulgaria- loài hoa được mệnh danh là nữ hoàng của tình yêu. Hơn thế nữa còn là chín trăm chín mươi chín bông hoa. Uầy, Diệp Hàm Huyên mắng thầm, thằng cha nào rảnh lông đến thế! Chín trăm chín mươi chín không phải là con số tượng trưng cho thiên trường địa cửu đó sao! Bảo sao tên chồng ngốc ở nhà lại xù cái lông lên!
Hại cô ngày nào cũng phải ngửi một bình dấm chua thối! Cũng từ đó Kính Thiên Minh được vợ yêu “trân trọng” đặt thêm một cái biệt danh “Bình dấm chua thối” và tất nhiên ai đó kia không vừa, cũng luôn miệng nói cô là “đoá hoa đào nát”
Diệp Hàm Huyên thấy mình thật oan ức lắm thay. Ngoại trừ chuyện đó thì gần đây cô cũng tương đối thanh thản. Dật ca không biết bận bịu việc gì, ngoại trừ sau vụ chiến sự Tây Bắc đến thăm cô thì bạt vô âm tín! Còn Tần Gia Dung ấy à, dạo này có vẻ cô ta đã được chích thuốc, bớt thần kinh đi rồi! Nghe nói cô ta đã ra viện được hai tuần, mà cũng không tìm tới cô gây phiền toái.
À, còn có Nhược Băng, xú muội làm Diệp Hàm Huyên đứng ngồi không yên. Con bé này đã gia nhập Ly Mộ. Lại nói đến Dương gia, Diệp Hàm Huyên từng phân vân không biết bao lần, có nên nói cho Nhược Băng biết Dương Minh Hạo chính là anh họ của em ấy không? Mà nói có ích gì? Người thân còn sống lại duy nhất của em ấy vì cô mà chết. Hơn nữa Diệp Hàm Huyên còn cho người đẩy mạnh điều tra vụ ân oán tứ đại gia tộc thời trước.
Dựa theo sự hiểu biết của cô về Tần lão gia, ông ngoại trừ đối xử không tốt với cô, còn lại cái gì cũng tốt, tuyệt đối là chính nhân quân tử. Còn cả Mạc gia, Kính gia nữa....
Nhắc đến Kính gia mới nhớ hôm nay là đại hội gia tộc ba năm tổ chức một lần của Kính gia. Chắc hẳn có liên quan tới việc quyền thừa kế Kính thị.
Xem ra phong ba lại sắp nổi lên rồi...