Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!

Chương 60: Chương 60: Muốn tìm chết thì cũng có đầu óc dùm tôi cái!




Một tháng này vì để chuẩn bị cho đại hội gia tộc lần này, Diệp Hàm Huyên đã dạy anh rất nhiều thứ, cả cách bình tĩnh ứng phó xử lí tình huống. Tên chồng ngốc chỉ số IQ vô cùng cao, khả năng tiếp thu cực nhanh, nói một hiểu trăm, sau một tháng đã rèn thành bộ dáng trầm ổn bây giờ!

Diệp Hàm Huyên đương nhiên thích thành tựu dạy chồng ngốc này của mình! Chỉ mong mọi chuyện không như suy đoán của cô! Chi tiết vụ tai nạn của Kính Thiên Minh hôm đó- rất nhanh thôi Nhược Băng sẽ khôi phục dữ liệu, chuyển đến cho cô!

Trong lúc Diệp Hàm Huyên đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì xung quanh cô không rớt lời bàn tán, thậm chí có người không kìm lòng được “Ồ...” lên một tiếng, có người âm thầm thở phào nhẹ nhõm vì mình không bỏ đá xuống giếng, đắc tội ác ma Kính Thiên Minh kia!

Hai vị Tư phu nhân và Du phu nhân khi nãy lời qua tiếng lại, bây giờ lòng như lửa đốt! Không biết vị đại phật kia có nghe thấy lời họ nói không! Dù hai bà không ở trên thương trường, nhưng cũng xuất thân từ danh môn thế gia, được ăn học đàng hoàng, bài bản kĩ càng, tất nhiên hiểu rõ mặt lợi hại! Từng có biết bao tập đoàn lớn nhỏ phải phá sản vì đắc tội với người kia rồi đấy!

Nếu Diệp Hàm Huyên biết suy nghĩ trong lòng của hai vị phu nhân kia, cô nhất định sẽ ném cho họ cái ánh mắt khinh bỉ! Bà đây phi! Xuất thân danh gia thế môn? Ăn học đàng hoàng? Bài bản kĩ càng? Haha...Giống mấy con bà bán cá ngoài chợ chanh chua học đòi làm sang thì đúng hơn!

Diệp Hàm Huyên ra hiệu với Kính Thiên Minh, cô ung dung bước lên phía trước, nhẹ nhàng nói, “Bố. Con gọi một tiếng bố vì bố là người có công sinh dưỡng Thiên Minh, anh ấy hiện tại là chồng hợp pháp của con. Con tuyệt đối không thể đứng yên nhìn bố làm tổn thương anh ấy! Việc phát sinh hôm nay hết thảy đều là lỗi của con. Mọi trách nhiệm con nguyện ý gánh vác. Tuy nhiên.....”

Kính lão gia nheo mắt đánh giá cô con dâu mới gặp mặt lần thứ hai này, kì thực đây là lần đầu ông thận trọng xem xét cô. Không tệ, phong thái bình tĩnh, gặp nguy không sợ, khí chất tao nhã. Nếu không phải có những việc khi nãy thì đây quả thực là cô con dâu tốt! Ngữ khí kéo dài của cô làm ông không khỏi nảy sinh tò mò, “Tuy nhiên làm sao?”

Diệp Hàm Huyên đã biết bản thân chiếm được chút cảm tình từ ông, cô thong dong phân tích, thanh âm thanh thuý trong trẻo vang lên như một bản đàn êm tai, “Tuy nhiên như cha và mọi người thấy đấy! Nếu con làm ra những việc như thế này, sao có thể để người ta bắt được thóp, chưa kể còn là quay video! Quả thực không bình thường! Hơn nữa lại trùng hợp đến vậy, vào đúng buổi đại hội gia tộc quyết định quyền thừa kế Kính thị, haizzz....”

Cô nói rất chậm, ngữ khí vừa phải, đủ để mọi người nghe rõ. Còn tại sao lại trùng hợp à? Mọi người ánh mắt quái dị lướt đến Triệu Ngọc Nhu và Kính Gia Ngọc, người có lợi nhất trong việc này không phải là....

“Diệp Hàm Huyên! Cô nói như vậy không khỏi có chút vô lý hay sao? Không có lửa làm sao có khói đây? Lại nói cô lấy đâu ra bằng chứng chứng minh người trong video không phải cô?”

Một đạo thanh âm có chút quen thuộc vang lên, Diệp Hàm Huyên quay người sang nhìn! Cô thật muốn chửi bậy! Con mẹ nó, lão thiên bị vợ đá nên giận cá chém thớt sang cô à? Hết phiền toái này đến phiền toái khác tới tìm cô! Con hàng Tô Dĩ Anh này từ đâu chui ra không biết....

Có người phụ hoạ, “Đúng thế, đúng thế! Ai biết được cô nói thật hay giả.”

“Tôi đồng ý với Tô tiểu thư...”

Diệp Hàm Huyên vuốt cằm, ra vẻ thần bí nói, “Vậy được, tôi muốn hỏi cậu vài câu!”

Vừa nói cô vừa ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía họ Giang, đem theo ý tứ khiến người khác không thể chối từ!

“Được thôi!” Tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng sự việc đã đến nước này, đâm lao phải đành theo lao.

“Hảo! Cậu tên là gì?”

“Giang Tuy!”

“Video kia cậu có động tay động chân qua?”

“Ý cô là sao? Chẳng phải trên giường cô rất thích thú sao.? Giờ sao lại vòng vo linh tinh như vậy? Video này độ chân thực 100%, tôi cần gì phải động chân động tay?”

“Cậu chắc?”

“Tất nhiên...chắc!”

“Hảo!”

Diệp Hàm Huyên cười sảng khoái, cá đã cắn câu!

Giang Tuy ngẩn người nhìn nụ cười đẹp tựa thiên thần kia, nhìn qua có vẻ dịu dàng thanh nhã, nhưng không hiểu sao y lại thấy lạnh sống lưng!

Sau đó cô không nhanh không chậm vén cao tay áo trước ánh mắt tò mò của mọi người.

Tô Dĩ Anh hét toáng lên, “Cô...Cô còn muốn trước mặt mọi người câu dẫn đàn ông sao? Đê tiện!!!”

Với phản ứng vô cùng “đáng yêu” này của Tô Dĩ Anh, Diệp Hàm Huyên quả thực không biết nên khen cô ta thông minh hay chê cô ta ngu như bò nữa...

“Cô sao có thể có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy nhỉ? Tô tiểu thư à, tôi có lời khuyên tốt dành cho cô là mua lọ axit tẩy rửa tâm hồn đi! À, còn nữa, khi ra khỏi nhà đừng quên súc miệng kĩ nha~”

Đối với loại tiểu thư hống hách coi trời bằng vung như cô ta, cô càng nhân nhượng thì cô ta sẽ càng lấn tới! Quả nhiên sắc mặt của Tô Dĩ Anh thật phong phú, tựa như nuốt phải quả trứng thối!

Diệp Hàm Huyên chỉ vào nốt ruồi son đỏ chót trên bả vai của mình, nhàn nhạt nói, “Mọi người nhìn cho kĩ đây là cái gì! Tôi có một thắc mắc nhỏ, Giang Tuy à, tại sao ở trên video kia, tại sao nữ diễn viên trong đó lại không có nhỉ?”

Giang Tuy bất động tại chỗ, trên khuôn mặt không giấu được vẻ khiếp sợ, không được, nếu mọi chuyện bị lộ Kính gia sẽ không tha cho y, người đằng sau cũng không tha cho y. Kì thực Giang Tuy này chỉ là con cờ thí cho người ta, giả dụ vụ này thành công, vì danh dự gia tộc, Kính gia cũng sẽ không tha cho y!

“Tôi...Tôi....”

“Ồ....Đừng nói là mày có lòng hảo tâm nhờ người photoshop cho bức ảnh đấy nhé?” Kính Thiên Minh khoanh tay đứng đó, chậm rãi nhả từng chữ, đem theo sát khí không che đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.