Dòng chữ “KHÔNG CÓ HUYẾT THỐNG MẸ CON” được in đậm, đập thẳng vào thị giác của Tần lão gia! Từ giây phút đó, trái tim ông cũng như ngừng đập!
Đứa con gái bao năm qua ông vẫn luôn cưng chiều, sủng ái hơn tính mạng của mình- lại không phải đứa con gái do người phụ nữ duy nhất ông yêu sinh ra! Tần lão gia chết lặng, ngẩng đầu lên nhìn trời, muốn hỏi: tại sao ông trời lại đối xử với ông như thế? Tại sao?
Cơ thể ông càng run lên kịch liệt, nếu như- nếu như đúng như lời đứa con trai của ông nói- vậy Diệp Hàm Huyên chính là con gái thân sinh của ông và Nhiên Nhi!
Đứa con gái bao năm qua ông vẫn luôn ghẻ lạnh, dùng lời lẽ cay nghiệt chửi mắng- lại là đứa con gái do Nhiên Nhi sinh ra...
Tần lão gia nghĩ đến những việc làm không bằng cầm thú của mình. Có lần vì Diệp Hàm Huyên làm tổn thương Dung Nhi của ông, ông đã có ý định cho người trừ khử nó....
Nếu như....
Nếu như ông thật sự làm vậy, và Huyên...Nhi thật sự không còn trên cõi đời này nữa? Ông phải làm sao?
Tần phu nhân đã sớm biết trước đáp án, chỉ là khi nhìn thấy dòng chữ kia- tim bà đau gấp vạn lần! Tại sao ư? Đứa con gái bà luôn yêu thương không phải con ruột của mình...
Trên thế giới này, có gì bi ai hơn con đứng trước mặt mẹ- mà mẹ lại chẳng nhận ra con, thậm chí còn tát con một cái đau điếng! Cái tát năm năm trước Tần phu nhân vẫn nhớ như in trong lòng....
Tần Gia Dung cười gằn, cố gắng che đi vẻ vặn vẹo trên khuôn mặt. Tại sao Tần Cảnh Dật lại có trong tay tờ giấy xét nghiệm ADN này? Chẳng phải Cyril đã thu xếp ổn thoả, cho người mua chuộc kẻ làm xét nghiệm ADN rồi sao?
Dường như Tần Cảnh Dật nhìn ra suy nghĩ đáng khinh trong đầu Tần Gia Dung, cười khinh nói, “Tôi đã sớm biết các người giở trò! Tôi đương nhiên nguyện ý cùng các người diễn một màn kịch nhỏ! Diệp Tiểu Dung à, bây giờ đây là cái tên chính thức của cô, nhớ kĩ tên mình!”
Tần Gia Dung trợn mắt, lắc đầu, uỷ khuất, “Anh nói gì vậy? Em yêu thương cha mẹ như thế? Dù em không phải con ruột của mẹ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm của em dành cho mẹ! Anh, anh sao có thể ép em đổi tên? Tên của em do cha mẹ đặt, không có có quyền thay đổi? Em...cũng là em gái của anh mà.......Cha, mẹ....”
Tần lão gia và Tần phu nhân hai người đều chìm trong suy nghĩ riêng của mình, không còn tâm trạng đi giúp Tần Gia Dung...
“Ha? Tôi không có quyền? Cả đất nước này ai dám nói tôi không có quyền? Tên đệm “Gia” tôn quý, bao đời nay chỉ dành cho con gái Tần Gia, cô căn bản không xứng! Còn em gái tôi đấy à....?”
Tần Cảnh Dật cố ý kéo dài câu nói rồi chậm rãi bước về phía Diệp Hàm Huyên, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, mỉm cười nhìn cô nói,
“Huyên Nhi à? Từ giờ phút này em không còn tên Diệp Hàm Huyên nữa! Những thứ là của em sớm muộn sẽ trở về với em!
Tần Cảnh Dật tôi ở đây trịnh trọng tuyên bố: Em gái duy nhất của tôi- Tần Gia Huyên!”
Nói đoạn anh bổ sung thêm, “Trước đây do có việc ngoài ý muốn, em gái chúng tôi đã bị đánh tráo với người khác. Từ giờ dòng họ Tần đời này, chỉ có duy nhất Tần Gia Huyên là con gái.”
Duy nhất....
Duy nhất....
Duy nhất....
Hai chữ này đập thẳng vào đại não Tần Gia Dung. Tần Gia Dung rốt cuộc không kiềm chế được sự thù hận trong lòng, cô ta cầm cao dao sắc ở chiếc bàn ăn gần đấy, như điên nhào về phía Diệp Hàm Huyên.
Mọi người chưa kịp tiếp thu hết lượng thông tin Tần Cảnh Dật tung ra, lại bắt gặp cảnh tượng chấn kinh này.
Diệp Hàm Huyên lúc này đây tâm trạng hỗn loạn có, phức tạp có, bàng hoàng có, đau đớn có....Sau cùng- là phẫn nộ!
Cô chắc chắn một điều, Tần Gia Dung đã sớm biết cô ta không phải con đẻ của Tần phu nhân! Vậy cái chết của mẹ....
Cứ ngỡ Diệp Hàm Huyên sẽ tránh một kích dao của Tần Gia Dung đâm đến, không ngờ cô dùng tay của mình, giữ chặt lấy lưỡi dao sắc bén.
“Tách....Tách...Tách.....”
“Tách....”
Từng giọt máu đỏ rói rơi xuống, va chạm với nền nhà cẩm thạch tạo lên những âm thanh chói tai.
Ai nấy đều sững sờ với hành động của Diệp Hàm Huyên! Má ơi! Cầm tay không bẻ dao, đây chẳng phải không muốn sống còn gì?
Kính Thiên Minh vốn nghĩ vợ anh sẽ đấm hoặc đá Tần Gia Dung một trận, với năng lực của Huyên Nhi, anh không mảy may chút nghi ngờ. Thật không ngờ cô ấy- lại dùng tay không đỡ dao!
“Đây là chuyện của tôi! Đừng ai xen vào!” Diệp Hàm Huyên đôi mắt đỏ ngầu, ngập tràn tơ máu, cùng với hồng y cô mặc, như quỷ tula đòi mạng.
Kính Thiên Minh, Tần Cảnh Dật vốn muốn đứng lên một cước đạp bay Tần Gia Dung, cơ mà với thái độ kiên quyết kia của Diệp Hàm Huyên, hai người chỉ đành đứng yên, nhìn nhau thở dài bất đắc dĩ.
Tần Gia Dung mặt tái nhợt, lúc này khi nhìn thấy màu đỏ của máu ngập khắp lưỡi dao, cô ta lại nảy sinh cảm giác sợ hãi....
“Mày có giỏi thì giết tao thử xem!” Diệp Hàm Huyên cười lãnh khốc nói, cô dùng sức đẩy ngược con dao, từng bước từng bước dồn Tần Gia Dung vào chân tường.
Tần Gia Dung sợ hãi theo bản năng lùi lại phía sau. Cô ta đương nhiên là muốn giết Diệp Hàm Huyên- hơn nữa còn muốn con khốn này chết không toàn thây....
Nhưng mà không thể giết người trước mặt nhiều người thế này được! Không cần đi tù, Tần Cảnh Dật sẽ không tha cho ta! Trước đây anh ta đã bao che con khốn này thế, đừng nói đến bây giờ!
“Không...”
“Mày...đừng lại đây...”
Tần Gia Dung mắt thấy máu trên lưỡi dao ngày càng nhiều. Theo bước chân của hai người, còn tạo thành những vệt máu đỏ thẫm trên sàn nhà, trông đáng sợ vô cùng.
“Đây là ân oán cá nhân của tôi và cô ta! Đừng ai xen vào!”
Thấy đám người Kính Thiên Minh, Tần Cảnh Dật có ý hành động, Diệp Hàm Huyên quắc mắt nói, một tay đưa con dao lên bụng mình, cười lớn nói, “Có giỏi thì mày giết tao xem nào? Chẳng phải mày rất ghét tao sao?”
“Không...Không....” Tần Gia Dung lẩm bẩm nói, cô ta chắc chắn Diệp Hàm Huyên đang cố ý gài bản thân vào bẫy.
Cố ý giết người, phạt tù ít nhất mười năm, chưa kể còn có Tần Cảnh Dật nhúng tay vào...
“Chẳng phải mày cũng từng giết mẹ tao như thế này ư?”
Đôi mắt Tần Gia Dung run lên từng trận, việc này cô ta làm rất kín....
Làm sao Diệp Hàm Huyên có thể biết được? Không thể nào, không thể nào....
“Không đúng, không đúng, tao không làm gì hết...”
“Vậy hả....?”
Diệp Hàm Huyên cố ý kéo dài chữ “hả”, đoạn cầm con dao đâm vào phía bụng mình, một chút máu tươi đã bắt đầu rỉ ra...