Kính Thiên dường như cố ý chọc cô phát điên, tiếp tục nghêu ngao hát,
“Đêm khuya lạnh lẽo lắm ai ơi....
Sấm giật chớp loé sao ngủ đây....?
Vợ yêu cậy quyền đá chim nhỏ
Bỏ lại mình tôi ôm chiếc gối buồn thiu....
Hiuhiu....
Hiuhiu...
Đêm khuya lạnh lẽo lắm ai ơi....
Sấm giật chớp loé sao ngủ đây....?
Vợ yêu cậy quyền đá......”
“Đá ông nội anh! Ngậm miệng!”
Diệp Hàm Huyên sau cùng cũng phải chào thua, bật người dậy ném thẳng cái gối vào mặc Kính Thiên Minh.
Kính Thiên Minh tỉnh bơ như không nói, “Anh tưởng em ngủ rồi!”
“.........” Ngủ? Trong cái tiếng hát man rợn của anh ta?
“Mà chồng lại không thể ngủ được, hát giải sầu, vợ cứ ngủ trước...”
“.........” Giải sầu? Giải cái lông ý! Đây tuyệt đối là cố tình phá hư giấc ngủ của cô. Mà trời có dấu hiệu sắp mưa, xem sấm chớp khi nãy lớn vậy là biết rồi! Cô lại không đành lòng đuổi anh ta sang phòng khác lủi thủi một mình....
“Còn mình anh nơi đây đơn côi....”
Kính Thiên Minh còn đang định cao giọng ngân nga hát, thì Diệp Hàm Huyên lập tức cáu giận nói, “Muốn ngủ ở đâu thì ngủ! Ngậm miệng vào cho tôi!”
Kính Thiên Minh đương nhiên là biết điều, trong lòng tràn đầy kinh hỉ: yeah, cách mạng đã thành công!
Diệp Hàm Huyên nằm trong chăn mơ hồ nghe thấy tiếng sột soạt gì đó, đang tự hỏi tại sao tên kia không lên ngay lập tức, vén chăn ra thì nhìn thấy cảnh xuân phơi phới...
Cô ngẩn người, dáng người của tên chồng ngốc, con mẹ nó cũng thật quá hoàn hảo đi! Tuy lần trước hai người từng phát sinh quan hệ nhưng cô cũng chưa được nhìn kĩ như lần này.
-Tựa như những vị thần trong thần thoại Hy Lạp, cuồng dã mà yêu nghiệt, khiến cho người ta hận không thể lập tức đè y xuống mà ăn sạch..
Kính Thiên Minh đắc ý nhìn ra tia kinh diễm trong đáy mắt vợ yêu, đấy là anh còn chưa cởi quần ra đâu đấy!
Cả người Diệp Hàm Huyên khẽ run lên, cảm nhận rõ ràng bàn tay to lớn ấm áp đang từ phía sau ôm choàng lấy eo mình.
“ Anh, anh làm cái quái gì vậy?”
Kính Thiên Minh tựa như rất bình thản, rất rất ngây thơ nói,
“Trên sách viết vợ chồng ngủ với nhau thì cởi đồ mà. Chồng làm theo thôi! À chồng quên chưa cởi quần rồi....!”
Vừa nói Kính Thiên Minh vừa cố tình phả hơi nóng sượt qua tai cô, cả thân thể lại cố áp chặt vào cô.
Diệp Hàm Huyên cảm nhận được có thứ gì đó nóng nóng sau lưng, dù cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
“Nằm tránh xa ra! Còn cởi thêm thứ gì tôi cắt thứ ý!”
Lời vừa nói, Diệp Hàm Huyên liền quấn hết chăn về phía mình, kín từ trên xuống dưới, không chừa lại cho ai đó một mảnh nào. Thích cởi trần, cởi truồng hả?
Okay, bà đây chiều! Cứ nằm vậy đến sáng mai đi!
Kính Thiên Minh dở khóc dở cười, xem ra khi nãy là anh tự luyến. Vợ yêu nào có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc?
Anh từ túi quần rút ra chiếc điện thoại di động, ấn ấn gì đó rồi lập tức quẳng xuống giường, mím môi chờ đợi.
Chưa kịp để Diệp Hàm Huyên say giấc nồng, một loạt thanh âm “ào...ào.....” kéo đến, hơn nữa còn có dấu hiệu ngày càng lớn.
Mưa lớn đem theo hơi nước, dù cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, Diệp Hàm Huyên vẫn không nhịn được mà thấy lạnh.
“Hắt xì....”
“Hắt xì....”
Đôi khi Diệp Hàm Huyên lại nghe thấy thanh âm khe khẽ của ai đó, tên ngốc này, rõ ràng là đang kiềm chế, không muốn để cô biết đây! Lạnh thì không biết mở miệng ra nói với cô một câu sao?
“Chăn rộng quá, một mình dùng không hết, anh đắp chung đi, không thừa....”
Kính Thiên Minh cười trộm, xem ra kế bạch liên hoa giả vờ đáng thương của anh hết sức thành công đi! Vợ yêu thật đúng là ngoài lạnh trong nóng...
“Không được làm bậy biết chưa?”
“Ở nhà một mình rất buồn....Chồng chỉ muốn có bảo bảo chơi cùng....”
Giọng anh lí nhí như muỗi kêu, một phần vì tiếng mưa ngoài kia, nếu Diệp Hàm Huyên khổng vểnh tai thì quả thực không thể nghe thấy.
Diệp Hàm Huyên không đáp, nghĩ bụng, nếu như sinh một tiểu bảo bối khả ái- cũng không tệ đi?! Nhưng tên khốn này làm chuyện đó thực sự rất đau.....
“Vợ...Người hôm nay đi cùng Dật ca, là ai thế..?” Kính Thiên Minh cuối cùng vẫn là nhịn không nổi, ôm một bụng dấm chua nói.
“Ngủ đi! Anh ăn gì mà nói nhiều thế!!”
“Hắn tặng hoa hồng vợ, chồng......ghen! Ai cho phép hắn chứ? Vợ kể cho chồng nghe về hắn đi!”
Diệp Hàm Huyên ho khan khù khụ, suýt nữa sặc nước miếng mà chết. Cô biết nếu không an ổn tên ngốc này, đêm nay cô cũng đừng mong được giấc ngủ ngon.
“Tên điên đó là bạn thời niên thiếu của Dật ca, hồi nhỏ hắn chuyên gia bắt nạt tôi. Anh biết tôi ghét nhất loại người gì không? Âm hiểm này, tâm đen này, cáo già giả nai tơ này, lừa đảo này....Ngoài mặt lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ, thân sĩ, soái ca phong độ, tính tình lại vô cùng xấu....”
Diệp Hàm Huyên đem cục tức bao năm qua trong lòng nói một tràng khiến Kính Thiên Minh lạnh cả sống lưng. Anh có phải hỏi sai rồi không?
Không được! Kính Thiên Minh à? Mày phải bình tĩnh, vợ yêu đang chửi rủa cái thằng cha tên Sở thần kinh nào đó, không phải nói mày, hà cớ gì phải nhột?