Tần Linh ôm giáo án ở cửa chần chờ không muốn vào, hôm qua nói với Tần Thụy những lời làm tổn thương cậu như vậy, nhìn thấy ánh mắt cậu hiện lên tia đau lòng, lúc đó bản thân cô cũng không dễ chịu. Nhưng thật sự cô không thể tiếp tục để cho cậu tồn tại tình cảm không thể nào phát triển được với mình. Mặc dù bây giờ cậu phải chịu đau khổ, nhưng tương lai cậu sẽ sống thoải mái hơn.
Nhìn thấy một cô giáo từ hành lang bên cạnh đi tới, Tần Linh thở dài một cái, cắn răng một cái đẩy cửa đi vào.
Các học sinh cũng không đứng lên, đồng loạt nhìn về phía sau, Tần Thụy vẻ mặt trầm tĩnh ngồi yên tại chỗ ngồi, hình như vẫn chưa chú ý tới việc mọi người đều đang nhìn cậu, Tần Linh có chút lúng túng đi lên bục giảng.
“Cô giáo, cậu ấy không biết lớp trưởng phải là người đầu tiên đứng lên chào cô giáo.” Nghê Na nhìn thấy Tần Linh bị khó xử, cô bé hơi lúng túng đứng lên giải thích. Dù sao cô bé cũng đã từng làm lớp trưởng, đáng lẽ ra cô nên nói với Tần Thụy một chút.
Nghê Na nhìn sang Tần Thụy, thấy vẻ mặt cậu vẫn lạnh nhạt, cô bé mân môi muốn nói mấy câu nhưng nhớ lại ánh mắt tàn nhẫn của cậu, cô bé hơi mím môi không dám lên tiếng.
“Không sao, Nghê Na, em ngồi xuống đi.” Tần Linh cười cười, bắt đầu lật giáo án.
“Dạ.” Nghê Na ngồi xuống, nhận thấy ánh mắt lo lắng của Mã Hoằng Vũ, cô bé mỉm cười lắc lắc đầu, trong lòng cảm giác lo sợ không yên khi nãy bỗng nhiên không còn, chỉ còn lại ấm áp mà thôi.
“Xin lỗi.” Thanh âm dễ nghe nhanh như chớp vang lên, nhưng trong giọng nói lại không mang theo ý tứ xin lỗi.
Tần Linh ngẩng đầu, ánh mắt cô cùng Tần Thụy chạm vào nhau, cậu đạm mạc nói, “Tôi không biết chuyện đó, cô giáo hẳn là nên rút ra một chút thời gian cùng tôi nói về nhiệm vụ của lớp trưởng chứ?”
“Được... cô sẽ tìm thời gian.” Cô cúi đầu lại bắt đầu lật giáo án, “Được rồi, chúng ta bắt đầu học đi.”
...
Sau khi kết thúc tiết dạy, Tần Linh thở phào nhẹ nhõm đi về phòng làm việc.
“Tiểu Linh!” Bỗng nhiên có một người gọi tên cô.
Tần Linh ngước đầu lên nhìn, thấy Lục Phong đang cười cười đi tới, khóe mắt cô mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi anh: “Sư huynh chưa về sao?”
“Ừm, anh đang chuẩn bị về đây. Em về chưa?”
“Vâng. Em muốn đến phòng làm việc soạn sẵn giáo án rồi mới về.”
“Ừm, vậy em...” Khóe miệng Lục Phong ngập ngừng, muốn hỏi cô nhưng Tần Linh không phát hiện, cô cười cười nhìn anh.
“Vậy em đi trước nhé sư huynh.”
“À... ừm...”
Tần Linh định đi ngang qua Lục Phong nhưng lúc này bỗng nhiên cô cảm thấy chóng mặt, cả người bủn rủn muốn xỉu.
“Cẩn thận.”
Lục Phong vội vàng đỡ lấy cô.
“Em không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?” Anh lo lắng nhìn cô, tay nắm chặt tay cô.
Tần Linh lắc nhẹ đầu, “Em không sao... có lẽ do mấy ngày nay bận nhiều việc quá nên thấy hơi chóng mặt thôi. Ngồi nghỉ một lát sẽ khỏe. anh yên tâm đi.”
“Nhưng mà...” Lục Phong còn muốn nói chuyện với cô nhưng Tần Linh đã nhanh chóng cắt đứt lời anh.
“Sư huynh, em thật sự không sao đâu mà. Anh về đi. Về tới nhà em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Vậy được rồi. Em phải cẩn thận nhé.”
“Vâng.” Tần Linh gật nhẹ đầu.
Nhìn Lục Phong xoay người bước đi Tần Linh mới nhẹ nhàng quay người đi về phòng làm việc. thế nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người con trai khiến lòng cô rối loạn mấy ngày nay.
Trước mặt là chàng trai cao to, mặc đồng phục học sinh màu đen, lại khó nén vẻ tuấn mỹ phong lưu. Tóc cậu nhuộm vàng, đường vòng cung gò má hoàn mỹ, một đôi mắt đạm mạc lạnh lẽo đang trừng cô.
“Cô giáo.” Tiếng nói trong suốt như suối nhưng sao nghe lạnh lùng quá.
Tần Linh giật mình ngạc nhiên nhìn cậu, tư tưởng như bị hút ra.
“Hiện tại có rảnh không?” Cậu nhìn mặt của cô, gò má của cô hơi tái nhợt, mắt đầy vẻ hoảng sợ, bộ dáng của cô... một chút cũng không giống như cô giáo, mà giống như con thỏ nhỏ bị khiếp sợ, làm cho người ta muốn thương tiếc ôm vào trong ngực. Cậu nhắm chặt hai mắt, vì ý nghĩ của mình mà tức giận, nhớ lại tình cảnh khi nãy Lục Phong ôm cô, cô mỉm cười dịu dàng nhìn anh ta, lúc đó có cậu xúc động muốn tiến lên tách hai người ra, dấu cô vào một nơi thật xa, để cho không ai nhìn thấy vẻ đẹp của cô, chỉ có một mình cậu mới có thể hưởng thụ vẻ đẹp của cô mà thôi.
Lúc Tần Thụy mở mắt ra, con ngươi đã khôi phục vẻ lạnh lùng như trước.
“A?” Tần Linh tựa hồ vẫn chưa hiểu được lời nói của cậu.
“Cô giáo hiện tại rãnh không?” Cậu lại hỏi thêm một lần nữa.
“Tôi còn có việc...” Đầu óc của cô lúc này cảm thấy thật là đau, vội vàng mở miệng từ chối.
“Cô giáo không phải đã hết bận, phải về phòng làm việc sao?”
“Nhưng lập tức sẽ lên lớp...”
“Tiết tiếp theo là tự học, sẽ không làm lỡ bài học, làm lớp trưởng, em có thể thính cô giáo một vài vấn đề không?” Cậu thẳng tắp nhìn cô, không cho cô cự tuyệt.
“Được...” Cô chần chừ đáp ứng, đầu óc một mảnh hỗn loạn, thực sự không tìm được lí do thích đáng để cự tuyệt cậu. Cô mở cửa phòng làm việc, chàng trai theo sau tiến vào.
Thân thể của cô lập tức bị đặt trên bệ cửa sổ, lưng cô bị đặt trên mặt đá lạnh băng, lạnh lẽo cùng đau đớn làm cô nhíu nhẹ mày, chàng trai ngăn chặn cô, rèm cửa sổ màu đỏ tím ở phía sau cậu bay lượn.
“Cậu làm cái gì vậy?” Thân thể của cô bị cậu áp chế một chút cũng không thể động đậy, cô giật mình lại hoảng sợ nhìn cậu, thanh âm mất bình tĩnh.
Chàng trai không đáp lời, đôi mắt đạm mạc dừng lại trên mặt của cô, như đứng trong vùng áp suất thấp, ánh mắt như vậy làm cô có cảm giác không thở nổi.
Cô giãy dụa một chút, “Tần Thụy, cậu buông ra... Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Khi nãy hai người làm cái gì?” Cậu nhìn chằm chằm vào cánh môi hồng đào mịn màng của cô, tưởng tượng cánh môi này đã bị người khác hôn được, ánh mắt cậu đầy vẻ tối tăm điên cuồng.
Cô kinh ngạc nhìn cậu, nghe giọng nói đầy vẻ ghen tuông của cậu, mặt cô hơi nóng lên, xoay đầu sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: “Không liên quan gì đến cậu...”
Chàng trai hừ nhẹ, ngăn chặn thân thể cô lại chặt hơn.
Cậu muốn thế nào... Cô không dám suy nghĩ... “Cậu không phải có chuyện muốn hỏi tôi sao, cậu đã là lớp trưởng lớp chúng ta, có vấn đề gì...”
Cô nhiệt tình nói lại bị cậu lạnh nhạt cắt ngang, “Tôi không có vấn đề gì để hỏi cô giáo.” Cậu nhìn cô một cái, kiềm chế tay cô, thân thể ngăn chặn cô, sau đó cậu giật mạnh đùi cô.
“A!” Cô bị đau, làn váy tím từ trên da thịt bóng loáng chảy xuống, một cặp đùi thon dài trơn bóng hoàn toàn lộ ra, bị nâng lên đến một góc độ khác.
“Buông tay ra.” Cô vừa thẹn, vừa giận, vừa vội lại vừa tức.
Con ngươi đen của cậu đang nhìn đến trước mắt một cảnh xuân được chiếc quần lót màu đen che kín, ánh mắt chậm rãi co rút lại âm trầm. Ngón tay thon dài không khỏi siết chặt cổ chân mảnh khảnh của cô, căn bản không chú ý tới âm thanh kêu đau trong miệng cô, đôi mắt u ám hoàn toàn tập trung vào chỗ kín giữa hai chân cô.
Chiếc quần lót màu đen che lại khu tam giác huyền bí khiến cho người ta càng muốn xé nát nó để được thưởng thức khung cảnh bên trong. Nghĩ tới nơi tư mật này đã được cậu thưởng thức, cự long phía dưới quần của cậu bỗng chốc thức dậy.
“Buông ra...” Con ngươi đen của cậu u ám vẫn nhìn nơi đó của cô, cô cảm thấy thẹn muốn tránh ra, mặc dù nơi đó đã từng bị cậu nhìn thấy nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ, cô không thể chịu đựng được ánh mắt nhìn chằm chằm của cậu...
Chàng trai chậm rãi ngẩng đầu.
“Dù sao không phải lần đầu tiên, cô giáo ngại ngùng gì chứ. Nhưng không biết có người đàn ông khác nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp này không.” Ánh mắt cậu vẫn dừng trên khuôn mặt cô, như nhẹ nhàng vuốt ve cành liễu, mềm nhẹ tốt đẹp, nhưng thanh âm của cậu lại lạnh thấu xương đầy vẻ châm chọc và ghen tỵ.
Mặt của cậu chậm rãi tới gần cô, khuôn mặt hoàn mỹ cho dù nhìn gần cũng không nhìn ra một chút tì vết, trái lại làm cho người ta cảm thấy càng thêm đẹp đẽ vô biên. Thân thể Tần Linh lui về phía sau trốn tránh cậu tới gần.
“Cô giáo không biết mỗi đêm tôi đều không ngủ được, luôn nhớ tới tiểu huyệt non mềm khít chặt của cô. Nhưng mà không biết ngoài tôi ra cô giáo còn ngủ với người đàn ông khác hay không? Nhiều lúc tôi tự hỏi chẳng lẽ tôi không thể thỏa mãn cô giáo hay sao? Nếu vậy thì tôi không ngại để làm cho cô giáo ngày ngày nằm dưới thân tôi, không có thời gian để đi tìm người khác.”
Cậu căn bản không chú ý tới cách nói của cậu có bao nhiêu từ ngữ gây tổn thương người khác, cũng căn bản không chú ý tới ngón tay đặt trên vai cô hiện giờ đã đâm sâu vào da cô.
Đau lòng cùng ghen tuông dâng lên quấy phá tâm tư cậu, làm cho cậu hô hấp dồn dập, trong đầu dường như có thứ gì đó nứt ra.