Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 3: Chương 3




“Alo, là sư huynh à?” Nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, thấy người gọi tới là Lục Phong, Tần Linh mỉm cười ngọt ngào nghe điện thoại.

Bên kia truyền đến giọng nói ấm áp của anh, “Đúng vậy, em vẫn còn đang ở trường sao?”

“Vâng. Một chút nữa em sẽ về nhà.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Ừm, đi đường cẩn thận. Chiều nay anh sẽ về, mai gặp lại nhé.”

“Vâng, tạm biệt anh.”

“Tạm biệt em.”

Tần Linh cười vui vẻ tắt điện thoại. Cô vừa định bước đi lên lầu thì nghe có tiếng bước chân trên hành lang. Cô ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp nhưng lạnh nhạt đang đứng trên cao nhìn chằm chằm vào cô.

Là Tần Thụy. Cậu đang bước về phía cô.

Đôi mắt đó khiến cô nhớ lại tình cảnh bên bể bơi ngày đó. Mày cô hơi nhăn lại, không nhìn cậu mà tiếp tục bước đi.

Nhưng ánh mắt của thiếu niên vẫn không rời khỏi thân thể của cô. Mặc dù cô không nhìn cậu nhưng cảm nhận được nhiệt độ trong ánh mắt đó. Tần Thụy đi tới, cô hơi cúi đầu, quay mặt qua một bên mà bước tiếp. Thiếu niên đi qua người cô thì dừng một chút rồi đi xuống lầu.

Thân thể của Tần Linh hơi cứng ngắc, cô thở phào nhẹ nhõm.

Tuy bây giờ sắp vào tiết rồi, nhưng cô vẫn không muốn quan tâm đến cậu muốn đi đâu nữa. Làm một người giáo viên phải có trách nhiệm nhưng cũng phải nhìn xem học sinh đó có chịu hợp tác với mình hay không.

Tần Linh hơi hơi nhăn mày, vừa suy nghĩ vừa đi về phía phòng học. Cô nghĩ sau khi hết giờ học, mình nên đến phòng hiệu trưởng một chút.

...

Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, Tần Linh hít sâu một hơi. Tuy lo lắng cho Tần Thụy nhưng cô nghĩ với tình trạng của hai người, tốt hơn hết là để cho cậu chuyển lớp. Như vậy sẽ tránh khỏi tình cảnh xấu hổ.

“Cốc! Cốc!”

“Mời vào!” Bên trong truyền ra giọng nói già dặn của thầy hiệu trưởng.

“Cô giáo Tần!” Hiệu trưởng ra hiệu cho cô ngồi xuống, nheo mắt nhìn cô một lúc, “Cô giáo Tần càng ngày càng đẹp khiến tôi không nhận ra đấy.”

Tần Linh cười cười, cô biết đây là lời khách sáo của ông, “Hiệu trưởng, hôm nay tôi tìm ông là muốn bàn chuyện chuyển lớp cho Tần Thụy...”

“Cái gì?” Hiệu trưởng giật mình.

“Tần Thụy là một học trò tốt. Ở lớp tôi thì hơi tiếc cho em ấy. Tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập nên muốn chuyển em ấy tới lớp chọn. Như thế mới có lợi.”

“Này...” Hiệu trưởng trầm ngâm, dời mắt tới cửa.

Nhìn sắc mặt hiệu trưởng thay đổi, Tần Linh xoay người lại. Tần Thụy đang đứng ở cửa!

Mặt thiếu niên rất lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài trừng cô, “Nếu cô muốn đuổi em đi thì làm ơn đừng có viện cái cớ dễ nghe như thế. Nếu muốn em biến mất thì rất dễ...” Hình như cậu mỉm cười, rồi quay bước rời đi.

Tần Linh ngẩn ra. Cô không ngờ chuyện mình nói với hiệu trưởng lại bị cậu nghe được.

Hiệu trưởng phản ứng rất nhanh. Ông đứng lên đuổi theo, “Cậu Tần, chờ một chút...” Nhưng trong hành lang đã chẳng còn ai, bóng dáng thiếu niên sớm đã biến mất.

“Aiz, chuyện này thành họa rồi...” Ông vừa lẩm bẩm vừa vào phòng làm việc.

“Mẹ của Tần Thụy là cổ đông quan trọng của trường, bà ấy là vợ cũ của Tần Ngạo, không biết cô đã nghe đến tên Tần Ngạo hay chưa? Điều kiện để bà ấy đầu tư chính là cho cậu ấy vào lớp của cô... Lý do cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Nhưng không thể đắc tội Tần Thụy được...” Hiệu trưởng nói đầy bất đắc dĩ.

Tần Linh triệt để ngẩn ngơ luôn rồi. Cô không biết lai lịch của Tần Thụy lại lớn như vậy. Tất nhiên cô đã từng nghe qua tên Tần Ngạo – đó là ông trùm bất động sản cùng một chuỗi nhà hàng khách sạn có tiếng trong nước, thậm chí tên tuổi của ông ấy còn vang xa ra cả nước ngoài.

Nhưng vấn đề làm cô khó hiểu nhất là sao Tần Thụy lại muốn vào lớp của cô? Cô thật sự không nghĩ ra.

Nhìn bộ dạng của Tần Linh, hiệu trưởng liền khuyên cô, “Cô về trước đi. Cứ làm tốt việc của mình. Tôi sẽ giải quyết chuyện Tần Thụy...”

...

Trong bể bơi cực lớn, nước trong vắt, hình bóng của một thiếu niên tuấn mỹ phản chiếu qua đó, nhìn có vẻ cô đơn mà lại rất đẹp. Tần Thụy chỉ mặc một cái quần bơi ngồi trên ghế dựa, giữa hai chân đắp một cái khăn tắm,

Cậu nhìn một tấm ảnh đến ngây ngốc.

Trong ảnh là một cô gái xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to tròn. Có điều cô gái trong ảnh không còn trẻ.

Sau đó, thiếu niên đặt tấm ảnh lên bàn, nằm ngửa trên ghế, nhắm mắt lại.

“Thiếu gia, điện thoại của phu nhân.” Hai tay bác Dương cầm di động, cung kính nói với thiếu niên bên cạnh.

Một lúc lâu sau thiếu niên mới mở mắt, cầm lấy điện thoại đặt lên tai.

Giọng nói rất miễn cưỡng, “Mẹ...”

“Con trai, có nhớ mẹ không?” Đầu bên kia truyền tới giọng nói dịu dạng của một phụ nữ, nhìn nếu nghe kỹ, có thể nghe được sự lạnh nhạt trong đó.

“...” Thiếu niên nhắm mắt, không đáp.

“Simon đã làm xong hộ chiếu. Lúc nào con cũng có thể bay sang Pháp. Mẹ luôn chờ con. Mẹ rất nhớ con trai mẹ.”

“Mẹ, con nói rồi, con không về Pháp đâu... không có chuyện gì thì con cúp máy đây.”

“Thụy...” Điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Thiếu niên lấy điện thoại ra, mắt vẫn nhắm như cũ nhưng một giọt nước mắt đã chảy xuống gương mặt tuấn tú của cậu.

Bác Dương nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại trong tay thiếu niên, xoay người, khẽ thở dài.

Sau thiếu gia lại khổ như vậy.

Thiếu niên vẫn ngửa mặt trên ghế đang ngủ. Cơ thể kiện mỹ, đôi chân thon dài rắn chắc. Cho dù đang ngủ nhưng mặt cậu vẫn đẹp khiến cho người ta không dám nhìn gần.

...

Tần Linh đi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Cô giáo Tần, chuyện của Tần Thụy vẫn phải giao cho cô rồi. Hiệu trưởng rất khó ra mặt. Trong hai ngày, cô phải khiến Tần Thụy trở lại trường. Làm hiệu trưởng rất khó. Phải để cô giáo Tần chịu khổ rồi.”

Giọng của hiệu trưởng vẫn còn vang lên bên tai cô. Cô biết nhất định hiệu trưởng không thể giải quyết được nên mới quăng lại cho cô. Cô phải sớm biết có thể học ở trường R.Y thì phải có bối cảnh không bình thường.

Tần Linh thở dài thật dài, đứng nhìn biệt thự trước mặt, nói thật cô rất muốn bỏ về. Nhưng mà nghĩ tới tiền lương cùng điều kiện khi được làm việc trong trường thì đành phải nhìn xuống. Nhìn xem, bây giờ cho dù làm nghề gì cũng không dễ dàng a!

Đứng chần chừ một hồi, cô mới hít sâu một hơi thật sâu, đến gần cánh cỏng thấp, định bấm chuông cửa.

Nhưng tay vừa chạm tới cánh cổng sắt thì cửa đã “cạch” một tiếng rồi mở ra. Cô đem theo sự nghi ngờ đi vào. Trong biệt thự hoa lệ có phần yên tĩnh quá mức.

Sao không có người? Không phải là bị trộm chứ? Lòng cô bắt đầu thấp thỏm bất an.

Cô lên lầu, đi theo trí nhớ tới trước một cánh cửa. Đây chắc là phòng ngủ của Tần Thụy.

Lòng cô càng thêm bất an. Vừa hi vọng Tần Thụy có ở đó, vừa hy vọng là không.

Cô gõ nhẹ hai cái. Hành lang rất yên tĩnh. Dường như cả căn biệt thự chỉ có mình cô. Trong phòng không có ai lên tiếng trả lời.

Cô thoáng chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trên giường lớn xa hoa là một thiếu niên đang ngủ. Mái tóc che một nửa gò má tái nhợt của cậu. Đôi lông mi đen nhánh khép lại, đường cong cái cằm vô cùng tinh xảo.

Cô đến gần, đứng bên giường.

“Tần Thụy, tỉnh lại đi...” Cô nhẹ giọng gọi. Dường như không đành lòng đánh thức dung nhan đang ngủ đẹp như trong tranh của cậu.

Thiếu niên vẫn đang ngủ say.

“Tần Thụy... tỉnh lại đi.” Cô cúi người xuống, gọi khẽ.

Nhưng thiếu niên trên giường vẫn không có phản ứng gì.

Một dự cảm chẳng lành hiện lên. Cô vỗ vỗ mặt Tần Thụy thì thấy nhiệt độ cơ thể của cậu rất cao.

Cậu ấy sốt rồi! Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu cô. Cô bắt đầu căng thẳng.

“Tần Thụy... Tần Thụy... tỉnh lại đi, cô tới rồi đây...” Cô sốt ruột lay lay vai cậu. Qua lớp quần áo, nhiệt độ cơ thể cậu như muốn làm bỏng tay cô.

Không được! Cứ tiếp tục thế này sẽ chết mất. Tần Linh xoay người chạy ra ngoài. Cô muốn gọi xe taxi, đưa Tần Thụy tới bệnh viện.

Nhưng đứng ngoài biệt thự tới mười phút cũng không thấy một chiếc xe taxi nào đi ngang qua. Biệt thự của Tần Thụy ở trên núi, dù rất thuận tiện đi lại nhưng đây là khu nhà giàu, nhà rất thưa thớt, hơn nữa phần lớn đều có xe riêng, sao có thể có taxi đi qua được.

Tần Linh âm thầm tự trách bản thân, hôm nay cô đã đem xe đi bảo hành, nếu không đã có thể đưa cậu vào bệnh viện được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.