Mật Tình- Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ

Chương 117: Chương 117: Kẻ giả mạo




Diễn biến sau đó Diệp Hàm Huyên không nhớ được. Cô chỉ nhớ ông ấy đã lợi dụng lỗ hổng trong tâm lí của cô, dồn cô vào bước đường cùng của tuyệt vọng.

Rồi sau đó thôi miên cô...

Đầu óc cô chỉ hoàn toàn trống rỗng, bước chân cô không do cô điều khiển nữa, chỉ có thanh âm duy nhất vang lên trong não bộ: chết đi, nhảy xuống vực chết đi!

Và khi nhìn thấy anh, chấp niệm Dực Phàm in trong đầu cô quá sâu, dù cho anh có hét lên như thế nào bên tai cô chăng nữa, cũng vô dụng. Lúc đó cô chỉ muốn kết liễu mạng sống của chính mình, cô hận anh bao lần lừa dối cô...

Cho tới khi người đàn ông kia dùng cả cơ thể to lớn của mình ôm lấy cô, làm tấm đệm thịt cho cô, cho tới khi cô nghe thấy thanh âm vỡ vụn của xương.... Cho tới khi cô nghe thấy tiếng rên nhẹ kiềm chế cơn đau của anh, ánh sáng ấm áp từng bước len lỏi trái tim đang đóng băng của cô.

Cô trách bản thân mình quá ích kỷ, hình như từ trước tới giờ chỉ có mình anh hiểu cô, hoá ra cô thực sự chưa hiểu anh, chưa đủ tin tưởng anh...

Cô muốn sống! Cô muốn nắm tay anh, cả đời không rời xa.

Rồi khi anh khẽ khẽ thì thầm, "Có anh đây rồi, đừng sợ. Tiểu Huyên của anh phải sống thật tốt nhé! Anh yêu em, thật đấy...."

Cô sợ hãi, đưa tay lên ôm lấy bụng, lúc này cô mới nhớ ra đứa nhỏ, con của hai người...

Xong bóng tối đã bao trùm lấy cô. Đến khi cô tỉnh dậy cả người đã nằm trên một cồn cát nhỏ ven sông. Diệp Hàm Huyên vội vã gượng sức bò dậy, lo sợ nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Khuôn mặt tuấn mĩ của anh trắng bệch, có chút xanh tím. Bàn tay cô không tự chủ được run rẩy đưa lên mũi anh....

Bản thân Diệp Hàm Huyên biết được lúc đó cô đã sợ hãi biết chừng nào. Cô không muốn gì hết, chỉ muốn anh, con ở bên cô thôi!

Đến khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của anh, cô mới thở hắt ra, ông trời không phụ lòng người....Anh còn sống! Anh còn sống! Phải rồi, anh đã nói sẽ nắm chặt tay cô cả đời mà, sao có thể bỏ cô mà đi chứ?

Sau đó Diệp Hàm Huyên dùng hết sức lật người anh lại, rửa sạch vết thương cho anh. Máu tươi lênh láng một góc sông nhỏ khiến trái tim cô như ai đó bóp nghẹn. Lúc này cô mới biết, ah, hoá ra trên lưng anh có nhiều vết sẹo đến thế! Không nhẵn nhịu như cô từng nghĩ, vết thương cũ, vết thương mới chằng chịt lên nhau, da thịt lẫn lộn...

Cô đau anh, xót anh lắm!

Rồi Sở Kinh Dực xuất hiện, Diệp Hàm Huyên như người chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh, những tưởng anh ta sẽ giúp hai người thoát nạn trở về.

Không ngờ Tần Gia Dung từ phía sau bước tới. Diệp Hàm Huyên ngạc nhiên, ngạc nhiên tới tột độ- khi mà khuôn mặt kia giống y đúc cô, như là cùng một khuôn!

Điều làm cho cô khiếp sợ chính là thần thái của cô gái này cũng giống cô như đúc, từng cử chỉ giơ tay nhấc tay, nếu không phải bản thân mình còn đang đứng đây, cô sẽ nhầm đó là mình mất. Nhưng ánh mắt hận thù, ganh ghét kia- ngoài Tần Gia Dung thì còn ai nhìn cô như thế cơ chứ?

"Sở Kinh Dực, mau cứu anh ấy!" Diệp Hàm Huyên giật mình thanh tỉnh, điều quan trọng hiện tại chính là cứu anh ấy, những thứ khác đều không quan trọng!

Tần Gia Dung nhếch mép nhìn Diệp Hàm Huyên với nụ cười của kẻ chiến thắng, nói, "Ở đây hết suất của cô rồi Diệp Hàm Huyên à! Từ giây phút này trở đi tôi sẽ là cô, là tiểu thư duy nhất Tần Gia Huyên của Tần gia, là vợ hợp pháp của anh ấy!"

"Nhiều lời! Sở Kinh Dực, cứu người quan trọng, anh còn chần chừ gì nữa!" Diệp Hàm Huyên trực tiếp ngó lơ Tần Gia Dung, quay sang nhìn Sở Kinh Dực khẩn trương nói.

Sở Kinh Dực phức tạp nhìn cô, vài giây sau khẽ gật đầu, từ trong hộp dụng cụ y tế đeo bên hông lấy ra thuốc khử trùng, băng gạc. Diệp Hàm Huyên cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội giúp đỡ Sở Kinh Dực.

"Diệp ma nữ, em hứa với tôi một chuyện đi."

Trái tim cô đập lệch một nhịp bất an, nhưng cô nào có lựa chọn khác, Kính Thiên Minh đã mất máu quá nhiều, nếu còn dây dưa thêm nữa- chỉ sợ lành ít dữ nhiều! Hơn thế nữa, từ khi Tần Gia Dung xuất hiện, cô đã đoán được phần nào rồi!

"Được, chỉ cần không gây hại cho anh ấy."

Chỉ cần không gây hại anh ấy a? Nghe tới câu này sắc mặt Sở Kinh Dực tối sầm, nhưng cũng không nói gì, bắt tay vào khử trùng cho Kính Thiên Minh.

"Lạnh....Lạnh...." Vầng trán cao rộng của Kính Thiên Minh vì đau mà vương vãi vài giọt mồ hôi, giọng anh khàn đặc nói.

"Đừng động sẽ làm vết thương chảy máu, có em đây rồi, sẽ không lạnh nữa..."

Diệp Hàm Huyên vừa nói, vừa nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, lạnh quá- tựa như hầm băng âm 100 độ C vậy. Kính Thiên Minh dường như cảm giác được gì đó, lông mày vốn cau chặt lại lúc nào lại giãn nhẹ.

Cô từng gặp nhiều khuôn mặt của anh, có lúc ngốc nghếch bán manh, có lúc ôn nhã, lúc lại bá đạo. Nhưng lúc này đây chỉ lại một mảng trầm tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng của anh.

Diệp Hàm Huyên bất giác nhíu mày, cô ngửi thấy một mùi hương rất lạ thoảng qua, nếu không để ý kĩ sẽ không thấy được. Chưa kịp để cô suy nghĩ nhiều thì Sở Kinh Dực đã ôn nhuận nói, "Tiểu Huyên, vị trí đó của em để cho Tần Gia Dung đi thôi!"

Nháy mắt Diệp Hàm Huyên đã cảm giác được một cơn quay cuồng ập đến, cả cơ thể mềm nhũn không chút sức lực của cô được Sở Kinh Dực đỡ trọn vào lòng.

"Tần Gia Dung, việc còn lại cô phải tự dựa vào bản thân rồi!"

"Đương nhiên rồi!" Tần Gia Dung vênh mặt, không biết xấu hổ nói, trực tiếp bước đến tách hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau của Diệp Hàm Huyên và Kính Thiên Minh ra.

Diệp Hàm Huyên trong lòng bi phẫn tới cực điểm, đôi cẩu nam nữ này.... Đôi môi anh đào muốn hét lên thật to, chỉ là cô mệt quá, không có lấy một tia sức lực. Lần này xem ra cô đành phải buông tay anh rồi....

"Tiểu Huyên, đừng rời xa anh....." Kính Thiên Minh dường như nhận ra điều gì đó, từ trong cơn hôn mê nói, bàn tay lại càng nắm chặt cô hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.