Mật Tình- Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ

Chương 30: Chương 30: Nghi ngờ




Tần phu nhân không hiểu lắm, theo lí thuyết nhóm máu O có thể truyền cho tất cả các nhóm máu, “Bác sĩ, nhóm máu hiếm là sao? Máu của tôi là nhóm O.”

Vị bác sĩ trung niên lắc đầu, “Khi nãy tôi đã xem qua nhóm máu của phu nhân, là O+Rh. Nhóm máu của bệnh nhân là AB- Rh. Chưa đến 0,001 % dân số có nhóm máu này...”

Cơ thể Tần phu nhân dù cố chống đỡ cũng không nổi nữa, thân thể bà lảo đảo ngã quỵ xuống. Diệp Hàm Huyên nhanh chóng tiến lên đỡ Tần phu nhân. Tần phu nhân là người tốt- dù cho bà là mẹ ruột của Tần Gia Dung, dù cho Tần Gia Dung bất nhân hại mẹ cô thì cô cũng không thể bất nghĩa.

Tần phu nhân bất chợt sắc mặt hung dữ, nghiêm nghị nói, “Tôi không cần biết bệnh viện các người tìm ra nhóm máu kia thế nào. Bằng mọi giá phải cứu sống con gái tôi.”

Quả là xuất thân từ danh môn thế gia, khí chất của vị Tần phu nhân này không đùa được! Đáng tiếc bà đứng ở thế đối lập Diệp Hàm Huyên- và sẽ luôn thế... Chỉ một câu nói đã khiến vị bác sĩ kia run rẩy...

“Mẹ....”

Thanh âm khàn khàn vang lên cách xa chừng năm thước, Diệp Hàm Huyên quay người nhìn sang thì thấy Tần Cảnh Dật cùng Tần lão gia đi vội đến.

Tần Cảnh Dật còn mặc nguyên trên người quân phục, trên trán anh còn vương vãi mồ hôi, có thể thấy anh gấp gáp chừng nào! Vốn dĩ Tần Cảnh Dật đang đi họp hội nghị liên quan đến cơ mật quốc gia ở Luân Đôn, Tần lão gia vừa hay có người bạn thân năm xưa bên đó nên đi thăm cùng. Cũng may Tần Cảnh Dật vừa họp xong thì nhận được thông báo Tần Gia Dung cấp cứu ở bệnh viện, anh chưa kịp phản ứng thì Tần lão gia đã vội vàng xách anh về nước. Vừa xuống máy bay thì nhận được tin báo nguy cấp, vội vàng vào bệnh viện, anh biết mối quan hệ không tốt đẹp giữa Huyên Nhi và cô em gái ruột Tần Gia Dung của anh nên hơi bất ngờ khi thấy cô ở đây.

“Huyên Nhi...Em...”

Tần Cảnh Dật còn chưa kịp mở lời thì Tần lão gia đã nhanh chóng đi trước, dùng lực thật mạnh, nhắm thẳng về phía Diệp Hàm Huyên.

“Ba....” Thanh âm giòn giã vang lên.

“Anh. Kính Thiên Minh, tên ngu ngốc này....” Diệp Hàm Huyên khi đó chưa kịp hoàn hồn, thì Kính Thiên Minh động tác nhanh như chớp, che chở lấy cơ thể thể, hứng trọn cái tát lửa giận từ Tần lão gia.

Mọi người đỡ phỗng một lúc lâu, Tần lão gia sắc mặt khó coi đỏ như gấc, chỉ chỉ, “Được! Được lắm! Diệp Hàm Huyên, xem ra cô có bản lĩnh không tệ, chỉ một thời gian ngắn đã thu phục được thằng ngốc Kính Gia làm bia đỡ đạn cho cô. Từ trước đến giờ tôi chưa từng coi cô là con gái, cũng không có quyền dạy dỗ hay giáo huấn gì cô. Nhưng lần này đến chị gái của cô, cô cũng dám hại...”

Tần lão gia còn định giơ tay tát Diệp Hàm Huyên một phát thì cổ tay ông bị giữ chặt lại, Kính Thiên Minh mặt đối mặt, âm trầm nói,

“Ông đừng có được nước lấn tới. Cái tát đầu tiên là tôi đỡ thay Huyên Nhi vì công sinh thành của ông! Còn công dưỡng dục không có thì cái thứ hai miễn bàn. Nếu không phải trong người cô ấy cùng chảy dòng máu với ông thì tôi đã không khích khí với ông rồi, già rồi! Biết điều thì ngậm miệng.”

Vì đứng đằng sau lưng Kính Thiên Minh nên Diệp Hàm Huyên không được chứng kiến sắc mặt khủng bố đáng sợ của lão chồng ngốc nhà mình, chỉ nghe giọng nói đầy bá đạo kia!

Hai chữ thôi! Siêu ngầu!!!

Haha...Không uổng công cô thường cho tên ngốc này xem phim tổng tài bá đạo, đại ca xã hội đen lãnh khốc!!

Tần lão gia muốn dạy dỗ tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch này một bài học, chỉ là có lòng mà không có sức, cổ tay ông như bị cùm sắt khoá chặt, không tài nào thoát nổi! Tần lão gia giận dữ nói, “Tần Cảnh Dật, thấy cha mày thế này còn không đứng ra dạy cho thằng nhóc ngỗ nghịch này một bài học.”

Tần Cảnh Dật một bộ dáng đứng ở ngoài xem kịch, thong dong nhàn nhã. Mãi đến khi nghe Tần lão gia lên tiếng anh mới từ từ lại gần phía Kính Thiên Minh, mỉm cười ôn hoà nói, “Thôi nào em rể, cha cũng già yếu rồi! Có gì từ từ nói chuyện. Nếu không người ngoài nhìn vào lại tưởng em trẻ ăn hiếp già đó!”

Kính Thiên Minh nheo mắt đánh giá người anh vợ này. Một đôi mắt phượng hẹp dài đúng tiêu chuẩn, chưa kể kết hợp với một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, đẹp nhưng cũng thật bạc tình. Nụ cười kia nhìn nhu hoà thật đấy nhưng sao anh có cảm giác con hồ ly đang vẫy vẫy cái đuôi nhỉ?

“Hai tiếng cha vợ này em không dám nhận. Nhưng tình cảm giữa anh vợ và Huyên Nhi nhà em thì khỏi phải nói, hết sức tốt đẹp, nên gọi hai tiếng anh vợ này cũng không quá phận đi.”

“Haha....” Tần Cảnh Dật bật cười lớn. Tên này rõ ràng muốn tuyên bố chủ quyền với anh đây mà! Tuy nhiên đôi mắt anh loé lên tia sáng nhẹ, khí chất này, tuyệt đối không thể là người ngốc! Cảm giác của anh chắc chắn không sai được, phải cho người điều tra tên này mới được.

Rõ ràng sắc mặt Tần lão gia bên kia càng đen như đít nồi, dù sao Diệp Hàm Huyên cũng là con gái trên giấy tờ của ông ta, Kính Thiên Minh theo lễ nghĩa cơ bản chắc chắn phải gọi ông ta một tiếng cha vợ.

“Cứu Dung Nhi quan trọng, cứu Dung Nhi quan trọng...” Tần phu nhân ngây người ra nãy giờ, vì trong một khoảnh khắc bà cảm thấy Tần lão gia, Dật Nhi, Diệp Hàm Huyên có gì đó rất giống nhau, đặc biệt là khí chất. Xong bà lại lắc đầu, Dung Nhi còn đang nguy hiểm, bà nghĩ linh tinh gì chứ? Dù sao Diệp Hàm Huyên cũng mang huyết thống Tần gia.

“Trên xe con đã biết mọi chuyện. Điều cấp thiết bây giờ là phải tìm nhóm máu Rh- mới cứu được Gia Dung. Con đã cho người tìm gấp.”

(* Như sinh học mọi người đã biết:

- O là nhóm máu cho được tất cả các nhóm máu khác nhưng chỉ nhận được người có nhóm máu O.

- AB là nhóm máu nhận được tất cả các nhóm máu khác cho.

- Rh chia làm hai loại: Rh+ và Rh- Người có nhóm máu Rh- vô cùng hiếm trên thế giới và chỉ nhận được người có cùng nhóm máu Rh-

Còn Rh+ nhận được cả Rh+ và Rh- nhé! Với lại phần trăm người có nhóm máu Rh+ vô cùng cao, đặc biệt là người châu Á. Trong khi Rh- chỉ chiếm chưa tới 0.08%

Tần Gia Dung vừa hay mang nhóm AB-

AB cũng thuộc loại máu hiếm. Vì thế nên nhóm máu của cô ta là siêu hiếm hoi. Nhưng nhóm O- mới là nguy hiểm nhất, vì chỉ có thể nhận từ O- mà không nhận được từ bất kì nhóm khác!)

“Mau, mau, huy động cả người quân đội, bằng mọi giá phải tìm ra.” Tần lão gia khẩn trương nói.

Diệp Hàm Huyên đứng bên cạnh thấy buồn cười. Cùng là con gái, cùng mang trong mình dòng máu ông ta, dù mẹ cô có lỗi nhưng con có lỗi gì? Xem sự đối xử khác biệt giữa hai người là biết.

“Vợ, anh đã nói mãi mãi bảo vệ em mà.” Kính Thiên Minh quay người lại dịu dàng nhìn Diệp Hàm Huyên nói.

Khoé miệng Diệp Hàm Huyên giật giật. Ông nội của tôi ơi, dù sao chuyện này cũng liên quan tới ông đấy! Vậy mà trong khi người ta đang gần chết ông ở đây rải cẩu lương....

Lúc này Tần phu nhân đã đứng vững được, Diệp Hàm Huyên dìu bà xuống ghế chờ, rồi kéo tay Kính Thiên Minh đi. Khi đi ngang qua người Tần Cảnh Dật, nói:

“Dật, em đi có chút việc, em sẽ quay lại sớm.”

Tần Cảnh Dật gật đầu, ra hiệu cho cô đi. Anh cũng bước nhanh về phía ngược lại. Thoáng chốc chỉ còn lại hai vị phụ mẫu Tần gia. Tần phu nhân thở dài, “Ông trời ơi! Kiếp này tôi đã tạo nghiệt gì thế này? Đứa con gái duy nhất của tôi...”

Tần lão gia tiến lên vỗ vai an ủi người bạn già của mình, “Bà đừng lo lắng, Cảnh Dật sẽ tìm ra máu sớm thôi..!”

“Nhưng chỉ còn lại một giờ....”

.......

Tần Cảnh Dật vừa dặn dò người tìm máu xong thì bấm một dãy số khác. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Just, tôi có chuyện gấp muốn hỏi cậu. Nếu bố mẹ không có ai mang nhóm máu AB, tỉ lệ sinh con nhóm máu AB là bao nhiêu?”

Bên kia là giọng cười trào phúng.

“Gì cơ? Hôm nay Tần thượng tướng nổi nhã hứng học sinh học?”

“Chuyện gấp!” Tần Cảnh Dật cau mày nói.

“Câu trả lời là Zero nhé!”

“Giúp tôi xét nghiệm vài thứ. Cái này tin tưởng vào cậu....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.