Ngồi trên trực thăng Diệp Hàm Huyên ngắm nhìn thành phố bên dưới. Trời sẩm tối các trung tâm thương mại, khu mua sắm đã lên đèn sáng rực. Vô số màu sắc, âm thanh huyên náo đã tạo lên một Đế Đô nhộn nhịp, tấp nập. Rất lâu rồi Diệp Hàm Huyên mới có cảm giác mình cao lớn đến thế! Thành phố dưới kia thật nhỏ bé biết bao.
Nơi đó có người chồng đang chờ cô về, có lẽ anh ta còn làm bữa tối đợi cô, có lẽ anh ta sẽ đi ngủ trước, hoặc cũng có thể ngồi chờ cô về. Trước đây khi làm nhiệm vụ, Diệp Hàm Huyên đều không vướng bận điều gì. Bởi lẽ mẹ cô rất yêu tổ quốc, chính bà đã khích lệ cô theo quân đội, người anh trai thương cô nhất cũng làm trong quân đội. Cô dù hi sinh vì quốc gia cũng không có gì đáng ngại.
Mà giờ đây trong tim Diệp Hàm Huyên cảm giác có chút vấn vương với nơi này. Là vấn vương với người hay cảnh, có lẽ bản thân cô đã biết đáp án. Chợt cô nhớ ra chưa thông báo với tên ngốc đó, Diệp Hàm Huyên vội tìm điện thoại trong túi, ấn mục đầu tiên trong danh bạ. “Chồng yêu của Huyên”
Chưa kịp ấn nút gọi thì Vũ Minh Hạo đã giơ tay ngăn cản, “Đây là nhiệm vụ cơ mật quốc gia. Tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kì ai. Anh không nghĩ em sẽ quên nguyên tắc.”
Diệp Hàm Huyên nhíu mày nói, “Em tự có chừng mực. Sẽ không tiết lộ gì.”
“Em gửi tin nhắn đi, gọi điện sẽ nghe thấy âm thanh của trực thăng.”
Diệp Hàm Huyên dù không muốn nhưng lời Vũ Minh Hạo nói rất đúng. Cô đành phải quay người lại, che điện thoại rồi soạn một tin nhắn gửi đến Kính Thiên Minh, “Vợ có việc gấp phải làm trong mấy ngày. Sẽ về sớm a~ đừng đợi nha chồng! ^^~~ sẽ bồi tội với chồng sau, yêu yêu.”
Viết tin nhắn sến sẩm thế này tự bản thân Diệp Hàm Huyên cũng thấy nổi cả da gà. Đành vậy! Để dỗ cho tên chồng ngốc kia không buồn chán mà thương tâm. Khi về cô không muốn thấy vẻ mặt đưa đám đâu!
“Che gì chứ? Còn tưởng anh không thấy em gửi cho cái người “chồng yêu của Huyên” à? Cái tên sến sẩm ý, một người không có tế bào lãng mạn như em sao có thể nghĩ ra được! Chắc hắn ta tự đặt rồi!”
Với câu nói này của Vũ Minh Hạo, Diệp Hàm Huyên đành cho anh ta nghìn like, quá chuẩn đi! Do tên ngốc kia lấy điện thoại của cô rồi tự biên tự diễn, còn sống chết cấm cô đổi tên...
“Em tắt nguồn ngay đi, đề phòng có người dò GDP điện thoại, vị trí của chúng ta phải tuyệt đối cơ mật.”
Người này cũng quá cẩn thận đi! Dù sao tên ngốc kia làm được cái gì chứ? Không lẽ thuê hacker tìm vị trí của cô rồi cắp mông đi theo? Haha chuyện này cũng khôi hài quá đi! Tuy vậy Diệp Hàm Huyên vẫn biết điều tắt nguồn di động.
Nghĩ đến tên chồng cô lại bật cười, khoé môi tạo thành đường vòng cung hoàn hảo.
Ây gu...Không được rồi!
Cô không thể bỏ xác nơi biên giới được, nhất định phải quay về rồi! Không Tần Gia Dung kia sẽ chiếm tiện nghi lão chồng cô mất!
Bản thân Diệp Hàm Huyên đang chìm đắm trong suy nghĩ lại không biết, Vũ Minh Hạo thất thần vì nụ cười của cô hồi lâu, anh tự lẩm bẩm trong đầu, “Huyên Nhi à, em ác biết chừng nào! Đã nỡ cướp mất trái tim anh tại sao không yêu anh?
Nhưng mà...Vì nụ cười khuynh thành trên môi em, anh cam tâm làm tất cả...”
......
Kính Thiên Minh vừa chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn. Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt hạnh phúc của vợ yêu khi đứng trước bàn ăn này, và có thể sẽ thưởng cho anh một nụ hôn và một đêm xuân chẳng hạn...
“Ting....” Chuông điện thoại kêu vang, Kính Thiên Minh hí hửng cầm điện thoại lên. Sau khi đọc xong thì sắc mặt anh đen như đít nồi, trên trán còn nổi lên từng vạch!
Chuyện này chắc chắn do thằng cha Vũ Minh Hạo kia bày trò chia uyên rẽ thuý vợ chồng anh rồi! Hừm!
“Điều động hacker giỏi nhất trong tổ chức, tìm nơi phát ra GDP của di động vừa gửi tin nhắn cho tôi! Mười phút!”
“Tuân lệnh lão đại!”
Kính Thiên Minh bực bội ngồi xuống ghế nhìn bàn ăn thịnh soạn nhưng trống vắng. Trước đây luôn như thế, trong biệt thự rộng lớn này anh luôn cảm thấy trống trải, cô đơn. Vợ yêu đến đã lấp đầy trái tim anh- và cả khoảng trống cô đơn của nó.
“Ting toong...” Tiếng chuông cửa kêu lên khiến cơ mặt đang nhăn lại của Kính Thiên Minh dãn ra một chút. Chắc là vợ yêu đã về!!!!!
“Vợ...Vợ...Chồng đợi vỡ mãi. Hic...Một lúc không gặp tưởng chừng ba thu...” Kính Thiên Minh tiếp tục bộ dáng ngây thơ như thường nói.
Đến khi cánh cửa mở ra, Kính Thiên Minh ngã quỵ. Khuôn mặt lạnh như quan tài của lão anh vợ Tần Cảnh Dật...
Mẹ kiếp! Đã không phải vợ yêu thì thôi, lại còn đem cái bản mặt tựa như cả thế giới mắc nợ mình này của anh ta, thật là xui xẻo!
“Còn không mời tôi vào nhà?”
Kính Thiên Minh dù không muốn nhưng vẫn phải làm ra tư thế “mời”, rồi đuổi khéo Tần Cảnh Dật.
“Anh à? Haha...Vợ em mấy hôm nữa không về, hay là anh đến chơi sau?”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Tần Cảnh Dật chợt nheo lại, không có lấy ánh sáng nhu hoà như khi đứng trước Diệp Hàm Huyên, nếu có cũng chỉ là lạnh lùng, nghiêm nghị, âm ngoan, giống như nước sông băng giá, trong ngày trời đông giá rét- lạnh đến thấu xương.
Thật là đồ hai mặt! Thiên Ân gọi là Tần tiện nhân thật không sai!
Vì thế tạo thành tình huống, Tần Cảnh Dật lạnh lùng đi trước, Kính Thiên Minh niềm nở đi sau...
“Mời anh ngồi chơi.”
Tần Cảnh Dật không dừng ở ghế sofa mà hướng vào phía phòng bếp, thản nhiên như nhà mình nói, “Dùng bữa với em rể một hôm cũng không tệ!”
Kính Thiên Minh tự hỏi mình liệu có phải tai anh đầy ráy nên nghe nhầm? Đây đều là món ăn anh bao công chuẩn bị cho vợ yêu mà!!!
“Ngồi xuống lấy chai rượu ra đây đi!”
Kính Thiên Minh cố hết sức nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất nói, “Em không biết uống rượu....”
Tần Cảnh Dật cười như không cười nói, gật gật đầu như đã hiểu vấn đề nói, “Vậy không làm phiền nữa, chờ hôm nào Huyên Nhi về, anh em tôi làm một chầu thâu đêm cũng không tệ!”
Trong lòng Kính Thiên Minh nguyền rủa tên anh vợ này hàng ngàn lần! Âm hiểm! Quá âm hiểm! Chờ anh bắt được thóp của anh ta xem!
“Để em đi lấy.”
“Trước mặt tôi cậu không cần phải giả ngốc đâu! Thiên lão đại nhỉ? Trùm mafia à? Hay diễn viên showbiz của năm? Haha tôi rất thích bắt tội phạm...”