Mật Tình- Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ

Chương 47: Chương 47: Tôi không ngốc!




“Chúng ta đã từng quen biết?” Diệp Hàm Huyên nhăn mày hỏi, ở người đàn ông này có gì đó rất rất quen thuộc, chỉ cần với một chút là tới- nhưng lại không tài nào với nổi!

Người lạ tưởng quen, nhìn quen nhưng hoá ra lại lạ...

Kính Thiên Minh nghiêm túc nhìn mỹ nhân trong tầm mắt của mình, cô ấy như đoá dạ lan hương ẩn mình trong đêm đen, không phải dùng mắt mà có thể thấy vẻ đẹp đó...Mà phải cảm giác bằng trái tim!

Chân mày Kính Thiên Minh bỗng nhiên cau lại, dạ lan hương gì chứ! Vợ anh phải là đoá hoa đào nát mới đúng! Hừm! Lúc anh và lão anh vợ Tần Cảnh Dật bàn xong kế hoạch thì có người đem một xe công ten nơ hoa hồng đến, ngập mẹ nó biệt thự rồi! Anh vội đến đây nên cũng chưa kịp điều tra người đó là ai!

Còn cả tên Vũ Minh Hạo nữa, hừ....

Người đàn ông đầu tiên của vợ yêu là hắn ta ư? Chỉ cần nghĩ đến điều này là Kính Thiên Minh lại thấy nhức nhối trong lòng! Anh lại càng hận bản thân mình sao không đến sớm một chút, có thể bảo vệ cho cô ấy nhiều hơn một chút...

“Anh rốt cuộc là ai?” Đôi mắt xinh đẹp của cô ngập tràn sự nghi ngờ không hề che dấu.

Anh có nên thành thật nói cho cô ấy chân tướng mọi việc? Nếu như cô ấy đối với anh chỉ là sự thương hại một tên ngốc...

Khi biết anh không hề ngốc, lại lừa cô ấy lâu như thế!

Diệp Hàm Huyên à, liệu em có thể tha thứ cho anh không...?

Một Thiên lão đại không sợ trời, không sợ đất, giờ phút này lại bất an vô cùng...

“Tôi thua! Đến cuối cùng tôi vẫn là kẻ thua cuộc! Chỉ là tôi vẫn không cam tâm, tại sao anh có thể chinh phục được trái tim cô ấy?”

“Tôi chưa bao giờ chinh phục cô ấy, tôi chỉ luôn tìm cách bảo vệ cô ấy! Cô ấy là người tôi yêu nhất- cũng là thứ quý giá duy nhất tôi muốn bảo vệ!”

Đoạn đối thoại khi nãy giữa anh và Vũ Minh Hạo bỗng chốc vang lên! Chẳng phải anh đã nói với hắn ta rằng anh luôn bảo vệ vợ yêu rồi hay sao? Không làm cô ấy buồn, không làm cô ấy tổn thương- càng sẽ không để cô ấy rơi bất cứ giọt lệ nào!

Anh luôn muốn để cô ấy sống trong sự che chở của mình, luôn giấu cô ấy tất cả, chỉ để phần mình gánh lấy!

Hình như anh đã sai!

Diệp Hàm Huyên, cô ấy chưa cần bất kì ai che chở, từ khi nào anh đang dần trở thành cái lồng, từng lúc, từng lúc nhốt chặt cô ấy lại?

Có phải đã đến lúc anh nên cho em biết mọi chuyện...?

“Thật ra anh là....”

Thật ra anh không hề ngốc! Kính Thiên Minh đang định hét to lên cho cô nghe rõ từng chữ, chợt bên ngoài truyền đến thanh âm nhức tai liên hoàn của tiếng súng.

“Pằng...”

“Pằng...”

...

“Pằng....”

Thiên Ưng vội vã chạy vào, “Lão đại, không hay rồi! Người của Ly Mộ đến!”

Kính Thiên Minh thở dài, khó khăn lắm anh mới lấy hết dũng khí nói ra, ai ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện.

“Bao nhiêu người?”

Thiên Ưng cúi đầu cung kính nói, “Lão đại, người Ly Mộ dường như đã có sự chuẩn bị từ trước. Ước chừng có khoảng bốn trăm người?”

Bốn trăm người sao? Không tệ! Nơi rừng núi hoang vắng này, huy động bốn trăm người đã không dễ, chứ đừng nói bộ não của Ly Mộ ở Mĩ Latinh, xem ra người đằng sau kia thực sự muốn lấy mạng vợ yêu của anh! Có chút ngoài dự tính của anh...

Cơ mà muốn lấy mạng vợ anh? Nằm mơ giữa ban ngày!

“Người của các anh là bao nhiêu?” Diệp Hàm Huyên cảm giác bất an hỏi.

“Chưa đến một trăm người.” Thiên Ưng thành thật nói, trong một thời gian ngắn rất khó để huy động một lực lượng lớn, hơn nữa đây là vùng núi, không thể có quá nhiều người vào đây, giải cứu cô gái này sẽ càng khó vì dễ gây rút dây động rừng.

Tuy người Thiên Gia họ có thể lấy một địch trăm, nhưng Ly Mộ đâu phải quả cam mềm cho người ta bóp trong lòng bàn tay? Chắc chắn phải có sự chuẩn bị từ trước!

Diệp Hàm Huyên còn đang suy nghĩ đối sách, chợt có bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cô. Ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt yêu nghiệt mà xa lạ kia đang mỉm cười nhìn cô, “Em sợ sao? Yên tâm đi, tôi sẽ đem em an toàn trở về- không hao tổn mội sợi tóc.”

Tim Diệp Hàm Huyên truyền đến cảm giác đau nhói, một phút hoa mắt, cô tưởng tượng ra người đứng trước mặt mình là tên chồng ngốc, hắn đang vỗ đầu an ủi cô. Mắt cô tự dưng cay xè, mấp máy nói, “Anh là ai...?”

Một tia sáng lướt qua mắt anh rất nhanh, không kịp để Diệp Hàm Huyên nắm bắt, đã nhanh chóng biến mất. Đổi lại là đôi mắt đen sâu thẳm, giọng anh nhàn nhạt nói, “Tôi gọi là Dominic, Thiên lão đại! Nhận được sự uỷ thác từ anh trai cô, Tần Cảnh Dật đến đây cứu cô!”

Diệp Hàm Huyên mím chặt môi không nói gì thêm, trong lòng cô tự dưng trống vắng đến lạ! Cô tự giễu chính bản thân mình, cô nhớ tên ngốc kia đến phát điên sao? Nhìn một người xa lạ cũng nhầm tưởng anh ta! Diệp Hàm Huyên à, mày tỉnh táo lại đi! Tên kia đang ngây ngốc ở nhà đợi cô!! Vì thế bằng mọi giá, cô không thể chết...

“Anh trai ở nhà vẫn ổn chứ?”

“Thay vì lo cho anh ta, chi bằng cô nghĩ cách mở một con đường máu thoát ra khỏi đây đi!” Lập tức khí tức màu đen tụ lại, Kính Thiên Minh lạnh lùng nói! Anh không cho phép người phụ nữ của anh, ở bên anh lại nhớ đến người đàn ông khác, dù là anh trai cô ấy cũng không cho phép!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.