Mật Tình- Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ

Chương 15: Chương 15: Vợ, anh vẫn chưa được phá đời trai!




Kính Thiên Minh chớp mắt hỏi lại:

“Mạc tổng?”

Nhược Băng nổi giận nói: “Mạc tổng Mạc Tu Nghiêu, một tháng rưỡi trước anh và tôi có gặp nhau.”

Hai vai Kính Thiên Minh nhún nhún, bình thản nói: “Không quen, tôi chỉ biết vợ tôi.”

Có ai giải thích cho cô tại sao đùng một phát tên chồng ngốc Kính Thiên Minh của Huyên lại là Mạc tổng không? Đôi mắt Nhược Băng loé sáng, nhìn thật kĩ Kính Thiên Minh khiến từng sợi lông tơ của anh đều dựng ngược lên. Tên này có ngốc thật không?

Người này không phải Mạc tổng Mạc Tu Nghiêu. Vậy Mạc tổng là ai?

Diệp Hàm Huyên đứng một bên cầu khấn trời đất, tự hỏi tên chồng ngốc này chọc tức gì Băng của cô rồi? Nhìn khuôn mặt đen sì như đít nồi kia thì biết....

“Khoan, em có chuyện gì thì từ từ nói, anh ta mới gặp tai nạn một tháng trước thần trí không bình thường, bác sĩ kết luận là bị ngốc.”

Nhược Băng chỉ tay vào Kính Thiên Minh gằn từng chữ nói:

“Anh ta? Ngốc?”

Kính Thiên Minh bĩu môi, không chịu thua nói: “Vợ đừng tin cô ta, chồng thề chồng không có ngốc.”

Nhìn khuôn mặt đẹp trai bức người lại ngây thơ kia trong lòng Nhược Băng cũng sinh ra cảm xúc thương xót. Cô day day trán, xem ra tên ngốc này lợi hại, cái kiểu lạt mềm buộc lạt chặt cộng thêm mỹ nam kế, bảo sao Huyên của cô bảo vệ hắn đến vậy!

“Tên này bây giờ ngốc rồi, vậy bà đây tìm ai tính sổ? Mặc kệ, ngốc vẫn tính, hôm nay em phải cướp dâu!” Nhược Băng hùng hổ tuyên bố.

“Khụ...khụ...” Diệp Hàm Huyên khẽ ho khan.

Còn Kính Thiên Minh thì lo sốt vó, xem thái độ của vợ yêu kìa! Có khi cô ấy theo tiểu tam bỏ chồng mất, anh vội níu tay Diệp Hàm Huyên, không cam tâm nói:

“Vợ, anh vẫn chưa được phá đời trai.”

Diệp Hàm Huyên và Nhược Băng nhìn nhau, đôi chân hai người mềm nhũn. Lão thiên a? Thử hỏi trên đời này có ai nói lời vô sỉ với khuôn mặt ngây thơ vô tội như thế không?

Trong mắt Kính Thiên Minh, vợ anh cùng cô gái khác lại trao nhau ánh mắt đắm đuối. Anh thương tâm quay sang nhìn Nhược Băng:

“Em gái à, à không, nữ hiệp đại nhân, tôi chỉ có vợ yêu mà thôi, xin nữ hiệp rộng lòng từ bi đừng dụ dỗ vợ tôi.”

Trong phút chốc hai cô gái có thể tưởng tượng ra chuyện tình kinh thiên động nghĩa đến mức nào. Diệp Hàm Huyên đóng vai ả đàn bà lăng nhăng ngoại tình trốn nhà theo trai, Nhược Băng đóng vai tên khốn cướp thê tử người khác trong truyền thuyết. Còn tên ngốc kia ấy à? Đóng vai một ông chồng si tình, hết mực yêu vợ.

Cảm động, quả thực quá cảm động đi!

“Tôi có tội gì đâu, cô có gì khúc mắc trong lòng thì tìm người đó gỡ. Tục ngữ có câu, cái gì chuông nhỉ? À muốn tìm người tháo chuông, phải tìm người buộc chuông.” Ý ông đây là tìm tên ranh Mạc Tu Nghiêu kia mà tính sổ, anh em tốt thì sao? Khi cần vợ mới là quan trong nhất.

Gớm!!

Ngốc đòi chơi chữ, còn dùng tục ngữ cơ!! Nhược Băng vuốt cằm suy nghĩ, đạo lí tên này nói không sai! Cô phải tìm tên chết băm kia tính sổ!!!

“Tạm thời bỏ qua cho anh.” Nhược Băng phủi tay nói.

“Nữ hiệp rộng lượng tấm lòng bồ tát, vợ, hôn lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi!”

Nhược Băng “rộng lượng” nói:

“Đấy là tất nhiên, chuyện của anh cho qua, cơ mà Huyên của tôi, tôi quyết không buông tay.”

Kính Thiên Minh trong lòng phỉ nhổ mười tám đời tổ tiên họ Mạc, tự dưng giữa đường gặp người phá hư chuyện của anh. Không thể được...

“Vợ, nữ hiệp, hai người tiếp tục tâm sự, chồng có chút việc.”

Diệp Hàm Huyên cầu còn không được vội xua tay: “Đi đi.”

Chờ bóng dáng cao lớn của Kính Thiên Minh khuất hẳn, Nhược Băng nói:

“Em tuyệt đối không để chị chịu ấm ức.”

Diệp Hàm Huyên nhìn Nhược Băng với ánh mắt cưng chiều, nhẹ giọng tâm sự.

“Em hiểu chị mà. Chân tướng năm xưa chị phải điều tra bằng được, có liên quan đến Kính gia nên chị nhất định phải trở thành thiếu phu nhân Kính gia. Giống như mối thù của em vậy...”

Nhược Băng chua xót nói: “Còn rất nhiều cách mà, không đáng hi sinh hạnh phúc một đời của chị.”

“Này, em còn không mang quà cưới đến cho chị đâu.” Diệp Hàm Huyên khéo léo đổi chủ đề.

........

Vừa bước ra khỏi cửa khuôn mặt ngây thơ của Kính Thiên Minh đã thay bằng vẻ lạnh lùng từ trong xương cốt.

Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm vào dãy số quen thuộc, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

Âm thanh lười biếng, quyến rũ vang lên:

“Gì thế người anh em?”

“Hôm nay hôn lễ ông đây, cậu dám không đến?”

“Mẹ kiếp, ông đây còn chưa tính sổ mọi chuyện của Mạc Gia, Thiên Gia đều đổ hết lên đầu ông, còn mi hàng đêm tán gái, ôm mỹ nhân trong lòng.” Mạc Tu Nghiêu cáu giận nói.

“Không có chuyện gấp ông đây gọi cho mi chắc? Cô gái nhỏ của cậu đến đây cướp vợ yêu của ông, họ còn ngang nhiên hôn nhau trong phòng.”

“Cách...”

Âm thanh ném đồ từ phía bên kia điện thoại vọng đến, Kính Thiên Minh cười gian xảo nói:

“Bình tĩnh người anh em, cô gái của cậu còn chưa biết tôi không phải Mạc tổng, cậu nhanh đến rước bà nội ấy về không lộ mất.”

“Ồ. Cậu dù có đeo mo lên mặt cũng tuyệt đối không được cho cô ấy biết. Tôi đang ở đất liền cách hòn đảo này 100 km, nửa giờ nữa đến.”

Kính Thiên Minh vui sướng nói:

“Đó là tất nhiên, tôi đợi cậu...”

Đợi cậu bị lột da!!!

Tình anh em là cái lông gì so với vợ yêu? Ông đây còn chưa tính sổ vợ mi cướp vợ ông là rộng lượng lắm rồi....

Nào, chuẩn bị lấy vợ thôi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.