Mắt Trái Chớp mắt đã nhiều tháng trôi qua. Diệu Diệu rất nhanh chóng thích ứng với cuộc sống đại học, tình cảm của cô với Đan Thiểu Quan không gặp bất cứ trắc trở gì, hiện tại là thời gian mặn nồng nhất của hai người. Cuộc sống thật đẹp, chỉ trừ… Sáng sớm chủ nhật, cô đứng trên một đống quần áo bẩn không thuộc về mình mà tắm, tính nhẫn nại của Hiểu Vũ và Hạ Thiên không chỉ tốt hơn cô một ít! Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa! Chậu quần lót kia phải thải ra ít nhất nửa tháng rồi! Cho dù chưa mốc, nhưng kí túc xá đã bắt đầu bốc mùi rồi! Cô không nhìn được nữa! Diệu Diệu mất nửa tiếng giặt đi giặt lại, cuối cùng cũng đem đống quần lót, khăn mặt và đồ tắm của Ninh Ninh giặt sạch sẽ. Hiểu Vũ và Hạ Thiên vừa đi ăn sáng về, thấy một màn này đều giật mình. “Diệu Diệu, mày giúp con ranh bẩn thỉu kia giặt đồ thật à?” Hạ Thiên giả bộ nôn mửa. Ngay cả Hiểu Vũ cũng nói “Diệu Diệu, mày đang dung túng nó đấy.” Diệu Diệu vừa tháo găng tay, vừa bất đắc dĩ nói: “Chứ biết làm sao đây? Bọn mình “đấu” lại nó à?” Cô hoài nghi nếu mình không giặt, đống quần áo kia nửa tháng sau vẫn còn nguyên. Haizz, mùa đông gần đến rồi, giặt quần áo đúng là rất lạnh! “Thật ra đến lúc Ninh Ninh tới kì mà còn chưa giặt quần lót, không có quần thay thì để nó đổi đệm là được rồi!” Hiểu Vũ cũng cười nói. Kí túc xá của bọn họ có hai “người đẹp”, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau. “Đám bạn trai kia không ngửi được mùi bốc ra từ người nó sao?” Hạ Thiên bộ dạng ngáo ộp, sau đó ôm Diệu Diệu làm nũng, “Bạn thân mến, từ ngày mai cũng làm bà xã của tao nhá, giúp tao giặt quần lót đi!” “Được.” Diệu Diệu ngay lập tức đồng ý. “Không phải chứ, mày cũng quá ra dáng mẹ hiền dâu thảo đi?!” Hạ Thiên trợn mắt. Diệu Diệu dịu dàng cười: “Chỉ cần mày mỗi ngày bao tao ăn cơm, tuyệt đối không thành vấn đề.” Hạ Thiên cười to: “Đúng là đồ âm hiểm.” Hai cô gái cười đùa ầm ĩ. Hiểu Vũ cười cười, nhưng cũng không quên hỏi: “Diệu Diệu, bọn mình có nên đem đống đồ của quỷ bẩn thỉu kia đem ra ngoài phơi không?” Phơi trong phòng rất ảnh hưởng mỹ quan! Lỡ như có nam sinh xông đến, còn có thể nhìn người sao? Hiểu Vũ chủ động xắn tay áo. Lúc mới nhận phòng, Hiểu Vũ và Hạ Thiên cũng không quá quan tâm đến cô, nhưng dần dần tiếp xúc, quan hệ của ba người bọn họ càng ngày càng tốt. Diệu Diệu vội vàng ngăn lại: “Lần trước không phải đã nói rồi sao? Mỗi lần đem đồ lót của nó phơi nắng bên ngoài đều tự nhiên mất hai cái? Thôi kệ đi, lỡ gặp trúng biến thái lại càng đau đầu!” Hiểu Vũ cùng Hạ Thiên liếc liếc nhau, đều trợn mắt, trăm miệng một lời: “Thế mà mày cũng tin á?!” Cô hiểu ý hai người, “Quên đi, loại sự tình này thà rằng cứ tin là có đi.” Đồ lót trọng yếu như vậy, nếu thật sự bị người ta “sờ” đi rồi, rất ghê tởm! Ít nhất đổi thành cô, vừa nghĩ đến việc có tên điên nào đó vuốt ve đồ lót của mình, đã muốn nôn mửa ba ngày ba đêm. Đang lúc Hiểu Vũ và Hạ Thiên định nói gì đó thì Ninh Ninh vui vẻ ngâm nga đẩy cửa vào. “Nhà vệ sinh công cộng, cậu vừa đi đâu hẹn hò vậy?” Hạ Thiên nói chuyện tuyệt đối không nể mặt ai, rõ ràng mang theo khinh bỉ. Đêm qua, Ninh Ninh lại không về kí túc xá. "Hừ." Ninh Ninh lắc lắc đầu, không để ý tới cậu ấy, "Cho dù tôi là nhà vệ sinh công cộng, còn đỡ hơn cái dạng bà già không ma nào thèm như cậu!” “Con ranh này! Tao cần lắm đấy!” Hạ Thiên đằng đằng sát khí đứng lên. Mắt thấy hai người họ lại chuẩn bị gây gổ, Diệu Diệu nhanh chân chen vào giữa: “Ngừng! Ngừng! Ngừng!” “Ninh Ninh không phải nhà vệ sinh công cộng, cậu ấy vẫn còn là xử nữ, Hạ Thiên mau giải thích đi!” Cô chủ trì “công đạo”, trợn mắt nói dối: “Hạ Thiên không phải bà già, cũng không phải không ma nào để ý, bạn học Trần không phải theo đuổi cậu ấy rất quyết liệt sao? Ninh Ninh cậu cũng nên xin lỗi cậu ấy đi! Chúng ta đều là người một nhà, không nên cãi nhau, được chứ?!” Hạ Thiên quệt quệt miệng không thèm giải thích, nhưng cũng không tiếp tục. “Hừ.” Ninh Ninh cũng hừ nhẹ rồi thôi. Chẳng qua Ninh Ninh nhìn thấy đống đồ lót trong phòng tắm của mình đã được giặt sạch, liền vui vẻ khoác tay Diệu Diệu, thần bí nhẹ giọng, hề hề nói: “Diệu Diệu, từ tối hôm qua, người ta đã không còn là xử nữ rồi!” Diệu Diệu khóe môi rút gân, một chút hứng thú nghe bát quái cũng không có. Hiểu Vũ cùng Hạ Thiên kéo dài lỗ tai. “Đêm qua nha, người ta cùng Bạch Lập Nhân ở khách sạn cái kia!” Ninh Ninh bộ dạng thẹn thùng nói. “Lại lên cơn à?” Hạ Thiên không khách khí nhàn nhạt phản bác. “Ý cậu là gì?” Ninh Ninh giận giữ, thanh âm cũng dương cao. “Cậu nói cậu kết giao với Bạch Lập Nhân? Tại sao khi ở trong lớp bọn này không hề thấy cậu ấy đề ý đến cậu?” Hạ Thiên vạch ra chứng cớ. “Đó là vì cậu ấy và bạn gái cũ chưa chia tay, sợ bị người khác phát hiện!” Ninh Ninh hợp tình hợp lý giải thích. “Làm tiểu tam cũng không thèm để ý nha.” Hạ Thiên cười nhạo. Diệu Diệu do dự, “Ninh Ninh, hôm qua hai người, thật sự…cái kia?” Nếu như đó là sự thật, ngay cả cô cũng thấy hắn không xứng với Đỗ San San! Thật sự là tên khốn ra vẻ đạo mạo! Nghe vậy, Ninh Ninh sụt sùi kêu to: “Diệu Diệu, ngay cả cậu cũng nghi ngờ tớ à?” Aiz dza, cũng không phải là nghi ngờ, chẳng qua… “Tớ có chứng cứ hẳn hoi mà, vai trái Bạch Lập Nhân có xăm một con rồng to cỡ bàn tay, rất khốc! Đêm qua cậu ấy cởi hết, tớ nhìn thấy rất rõ ràng!” Ninh Ninh thốt lên. Lúc này, chân mày Diệu Diệu đã nhăn lại thành một đống. Vai trái có xăm một con rồng to cỡ bàn tay? Hình xăm? Có hình xăm liền chứng tỏ cậu ta rất mạnh? Trời ạ, sao trên đời lại tồn tại một gã khốn như vậy chứ? “Cứ khoác lác đi, tiếp đi, nữa đi!” Hạ Thiên không cho là đúng. “Hừ, bà già, ai cần cậu tin!” Ninh NINH ngáp một cái, “Không thèm đôi co với các người nữa, đêm qua bị Bạch Lập Nhân giằng co N lần, mệt chết tôi!” Ninh Ninh nằm ở trên giường, còn khiêu gợi môi, nhẹ than: “Đáng ghét, vội vã như vậy, không để ý người ta vẫn còn là xử nữ…” Nghe vậy, Diệu Diệu một phen rét lạnh.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.