Mắt Trái

Chương 15: Q.1 - Chương 15




Đan Thiểu Quan sau một thời gian biệt tăm biệt tích cuối cùng cũng chủ động đến tìm cô.

Diệu Diệu đang ôn tập cho kì thi, nghe Đan Thiểu Quan nói có chuyện rất quan trọng cần gặp mình liền lập tức buông sách giáo khoa đến chỗ hẹn.

Địa điểm mà Đan Thiểu Quan hẹn gặp cô có vẻ hẻo lánh, là “khu vực dành cho tình nhân” của trường.

Khu vực này hễ đến tối là có rất nhiều cặp tình nhân hẹn hò, có cặp đến đây chỉ đơn thuần để nói chuyện phiếm, có cặp còn ôm ấm, hôn hít nhau.

Cuộc sống đại học thực ra khá nhàn hạ, hoàn toàn khác xa so với cuộc sống thời trung học, lúc ấy nếu hai người có tình cảm với nhau thì bị xem là yêu sớm, nhưng đại học lại hoàn toàn bất đồng, có nhiều lúc ngay cả giáo viên cũng khuyến khích học sinh qua lại.

Nhưng hiện tại sắp sửa đến kì thi cuối kì, cho dù là Ninh Ninh lòng tham vô đáy cũng không thể không ngoan ngoãn tập trung vào bài vở.

Đan Thiểu Quan đã đến từ sớm, bọn họ ngồi dưới một gốc cây đại thụ, xung quanh không một bóng người.

“Có chuyện gì vậy?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Cách đây vài ngày, mỗi lần cô hỏi Đan Thiểu Quan câu này, anh đều ấp a ấp úng lấy cớ bận rộn để từ chối trả lời.

Cô thần kinh thô, dây thần kinh cảm xúc nhiều khi không hoạt động.

Ninh Ninh vỗ ngực đảm bảo với cô rằng Đan Thiểu Quan đang bắt cá hai tay, nhưng cô không nghĩ anh lại xấu xa như vậy.

“Diệu Diệu…anh…” Đan Thiểu Quan vẻ mặt bối rối, muốn nói gì đó, nhưng dường như rất khó mở miệng.

“Anh có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra, không sao cả.” Diệu Diệu hít sâu một hơi.

Cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

“Diệu Diệu…” Đan Thiểu Quan ngưng mắt nhìn, đột nhiên dùng sức ôm chầm lấy cô: “Diệu Diệu…Anh yêu em!”

Diệu Diệu ngây người, cô không ngờ đây lại là điều mà anh muốn nói.

Cô cứ tưởng…

“Anh…sao vậy?” Trước khi đến đây, cô đã nghĩ Đan Thiểu Quan muốn chia tay với mình, nên đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ càng, để tránh tâm tình kích động và đau khổ.

“Diệu Diệu, mấy ngày nay anh mới phát hiện bản thân mình thực sự rất yêu em!” Đan Thiểu Quan vẻ mặt đau khổ.

A?

Cô sửng sốt.

“Diệu Diệu, Diệu Diệu…” Đan Thiểu Quan vẫn tiếp tục thì thào tên cô.

Cô mờ mịt nhìn anh.

“Diệu Diệu, chúng ta đừng rời xa nhau, cả đời này vĩnh viễn bên nhau như thế này, được không?” Anh lo lắng cầm tay cô hỏi.

Là thề non hẹn biển sao?

Không chút do dự? Sự việc giải quyết đơn giản như vậy thôi?

Một khi đã như vậy. Diệu Diệu quyết định coi như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì.

“Vâng!” Cô xinh đẹp nở nụ cười.

“Diệu Diệu…” Đan Thiểu Quan vuốt nhẹ trán cô, lại thâm tình gọi tên cô.

Nụ cười của cô khiến hắn như trút được gánh nặng.

“Diệu Diệu, anh muốn hôn em…”

Cô ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng, môi đã cảm thấy ươn ướt.

Diệu Diệu căng thẳng, dù sao đây cũng là nụ hôn đầu của cô.

Cô dù thở nhẹ cũng không dám, bị Đan Thiểu Quan thâm tình trằn trọc cánh môi, Diệu Diệu cả người cứng đờ như tượng đá.

Đan Thiểu Quan dùng sức cạy mở môi cô, nhưng Diệu Diệu tay chân luống cuống, cộng với tâm tình hồi hộp, lại càng ngậm chặt miệng.

Mà anh vì lửa nóng ngày càng mãnh liệt, không xâm nhập được liền chuyển sang tấn công nơi khác.

Đan Thiểu Quan hạ xuống gáy Diệu Diệu một chuỗi dấu hôn, “Thiểu Quan, đừng!” Diệu Diệu xấu hổ trốn tránh Đan Thiểu Quan đang không thể khống chế bản thân.

“Diệu Diệu…chúng ta, chúng ta làm chuyện đó được không?” Đan Thiểu Quan vẻ mặt đầy dục vọng hỏi.

Dù gì chỗ này cũng không có người, tìm một nơi kín đáo làm chuyện đó cũng không sợ bị phát hiện.

Nếu cô xấu hổ, bọn họ đi thuê phòng cũng không sao.

Dù gì các cặp tình nhân khác đều như vậy.

“Không!” Diệu Diệu sợ hãi lắp bắp: “Không, trước 20 tuổi…Không, không được…” Đối với Diệu Diệu, phải qua 20 tuổi mới được xem là người trưởng thành.

“Diệu Diệu, anh xin em, cho anh được không? Anh thật sự rất muốn!” Đan Thiểu Quan đè lên người cô, vẻ mặt không thể khống chế được nữa.

“Không được, thật sự không được!” Diệu Diệu hoang mang mở to mắt.

Không được, nơi này, làm sao có thể?!

“Cho anh, anh tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm. Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng ta ngay lập tức kết hôn, như vậy cũng không được?” Đan Thiểu Quan nôn nóng kéo quần áo cô, hai tay sờ soạn đường cong khiến đám đàn ông mê mẩn.

Diệu Diệu vội vàng đẩy anh ra, không ngừng lắc đầu, kiên định đáp: “Không được!”

Phải đợi đến 20 tuổi!

Ánh mắt kích động nhưng kiên định của cô dường như ẩn chưa một sức mạnh rất lớn, Đan Thiểu Quan bị cô nhìn chằm chằm liền cảm thấy bản thân như bị hắt một chậu nước lạnh vào người.

Dục vọng vừa được khai mào dần dần biến mất, cuối cùng trở lại mềm nhũn không chút lực công kích.

“Anh vì em hy sinh nhiều như vậy, chỉ có ngần đấy cũng không thể đáp ứng sao?” Hắn lạnh lùng chất vấn: “Chẳng lẽ em không hề yêu anh?”

“Đàn ông các anh tại sao nhất định phải như vậy?” Diệu Diệu cảm thấy rất khó chịu.

Làm tình đại diện cho tất cả sao? Không giao thân mình cho anh thì có nghĩa là cô không yêu anh sao?

“Chúng ta bình tĩnh lại một chút đi, em đi trước.” Cô quyết định cho anh thêm thời gian để suy nghĩ lại rõ ràng, cô tin anh sẽ không làm mình thất vọng.

Bình tĩnh.

Thì ra lại là bình tĩnh, không phải thỏa hiệp, không phải yêu.

“Được, chúng ta bình tĩnh lại một chút.” Đan Thiểu Quan chết lặng gật gật đầu.

Trái tim hắn bỗng lạnh hẳn đi.

Diệu Diệu khổ sở xoay người bỏ chạy, vừa ra khỏi khuôn viên lại đụng trúng một người.

“Bạn học, chú ý một chút!” Đối phương không mặn không nhạt nhắc nhở.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô vội vàng xin lỗi, không nghĩ vừa nâng mắt đã phát hiện đó là Bạch Lập Nhân.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Cô không ngờ mình lại đi xin lỗi tên keo kiệt Bạch Lập Nhân này, nhưng dù gì cũng là mình sai.

Chẳng qua…

Bọn họ đứng gần nhau, vị trí này vừa hay lại khiến Bạch Lập Nhân nhìn rõ mấy dấu hôn trên cổ cô.

Liêu diệu trăn lúc này quần áo không chỉnh tề, hơn nữa vẻ mặt kích động, người khác rất khó mới không tưởng tượng tới…

….

"Cô thật ghê tởm!" Bạch Lập Nhân ngang nhiên phỉ nhổ.

Cái! Cái!

Mọi người đều ở ký túc xá ôn tập nên rất ầm ỹ, hắn còn định tìm mấy góc khuất khuất trong trường học bài cho yên tĩnh.

Ai ngờ giữa nơi công cộng mà lại…

Kinh tởm!

Bạch Lập Nhân tưởng tượng đã thấy buồn nôn, cảm thấy không gì kinh tởm bằng.

Diệu Diệu khó chịu: “Liên quan đến cậu cái rắm!”

Lời xin lỗi cứ thế bị cô nuốt vào bụng.

“Theo tôi đến phòng ban giám hiệu!” Bạch Lập Nhân kéo tay cô.

Dám ở giữa nơi công cộng tằng tịu, nhất định phải phạt thật nặng.

“Cậu đi chết đi!” Cô tranh thủ lúc anh không để ý, đạp cho một phát.

“A!” Bạch Lập Nhân ôm chân kêu đau.

Tâm tình Diệu Diệu bỗng chốc trở nên khoái trá, hừ một tiếng, thoải mái bước đi.

Một nghìn cái dép vào mặt Đan Thiểu Quan!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.