Mắt Trái

Chương 2: Q.5 - Chương 2






Nhưng ngược lại, Bạch Lập Nhân lại nói:

“Diệu Diệu, có rảnh thì đi gặp bác sĩ tâm lí đi.”

Hả.

Diệu Diệu ngẩn cả người.

“Cảm giác bản thân bị quỷ nhập cũng là một biểu hiện của bệnh thần kinh đó.” Giọng điệu anh vô cùng bình thản.

“Anh nói tôi bị bệnh tâm thần? Mọi chuyện xảy ra trong cơ thể tôi hôm qua đều là do tôi bị ảo giác sao?” Diệu Diệu chỉ có thể ngây ngốc lặp lại.

“Tôi tin vào khoa học.” Bạch Lập Nhân lại nói: “Mẹ cô đúng là thầy bói, nhưng bà ấy có thể đoán chắc được tất cả mọi chuyện sao?” Nếu đúng là vậy, đất nước này nên sớm mời bà ấy lên làm tổng thống mới phải.

“Anh, anh, anh…” Diệu Diệu hoàn toàn không nói được câu nào.

Anh ta rốt cuộc là vì quá sĩ diện hay vì không tin cô hả?!

“Bạch Lập Nhân, tôi cũng không tin tưởng vào mấy chuyện xem tướng này nọ, nhưng quả thật trên đời này có quỷ!” Số mệnh giống như một con đường có nhiều ngã rẽ, mọi biến hóa đều có thể phát sinh, cho nên dù mẹ cô nói chuyện này không tốt, cô cũng không quá tin tưởng.

Nhưng, chính mắt cô có thể nhìn thấy quỷ.

“Người đã chết cũng giống như ngọn đèn cạn dầu, căn bản không thể tồn tại hồn phách như cô nói.” Anh là người theo thuyết vô thần.

Đúng là lì hơn trâu, hai người họ quả thật không thể tìm được tiếng nói chung.

Diệu Diệu thức thời ngậm miệng.

Dưới lầu đưa cơm trưa lên, Diệu Diệu và Bạch Lập Nhân không ai nói câu nào, yên lặng ăn suất ăn của riêng mình.

“Đơn từ chức của tôi đã được phê chuẩn, tiền lương kết toán được trả cùng đợt với nhân viên, toàn bộ đều chuyển thẳng vào thẻ của tôi sao?” Diệu Diệu phá vỡ im lặng, hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất.

Im lặng, im lặng, im lặng.

Cuối cùng, Bạch Lập Nhân quyết định:

“Cô đừng đi, tôi chuyển cô sang phòng tài vụ, chuyên tâm quản lý khách hàng là được rồi.” Trước mắt cô không nên tiếp tục làm thư kí của anh nữa, anh sẽ thay cô sắp xếp một vị trí khác.

Chỉ cần sớm chiều không ở chung, sự kiện “hiểu lầm” cũng dần qua đi thôi.

Chờ đến khi anh có thể đối mặt với cô, nhất định sẽ đưa cô trở về, dù sao bọn họ hợp tác với nhau đã quen rồi.

Diệu Diệu ăn nốt miếng gà rán cuối cùng, thuận tiện uống thêm một ngụm Coca, rốt cuộc cô cũng có thể cảm thấy sức lực khôi phục được một ít: “Bạch Lập Nhân, tôi đã xác nhận với chỗ làm mới rồi, ngày mai sẽ bắt đầu, tôi phải đi báo danh.” Tiết Khiêm Quân yêu cầu cô sang đó thật đúng lúc, mà ý muốn giữ lại của Bạch Lập Nhân nói ra quá trễ, hơn nữa không đủ thành ý.

Cô tốt nghiệp ngành tài chính, cũng không hy vọng cả đời chỉ làm một nhân viên tài vụ.

Câu này của cô khiến Bạch Lập Nhân sửng sốt.*

Tốc độ gì thế này, nhanh như vậy đã tìm được công việc mới rồi?

“Công ty gì vậy? Không phải là loại công ty mà ai cũng được nhận đấy chứ?!” Bạch Lập Nhân cười nhạt, thái độ chẳng khác gì đang khinh thường cô.

Tại sao trên đời lại tồn tại tên đáng đánh đòn như vậy?!

Diệu Diệu hất mặt, ngạo mạn đáp lễ: “Tài chính Đằng Long, lương một năm gần mười vạn, cuối năm xem biểu hiện mà thêm tiền thưởng, chắc chắn không dưới hai vạn.” Cá muối xoay người, cô cuối cùng cũng có thể được xếp vào bộ tộc lương cao rồi.

Vốn dĩ Diệu Diệu vẫn lo lắng cho đợt chuyển công tác này, nhưng sau khi bị Bạch Lập Nhân đâm cho một nhát, lập tức không còn nghĩ đến chuyện đó nữa.

Bia còn có bọt huống gì là người.

Diệu Diệu giằng cái bát trong tay anh rồi giận dỗi thu dọn.

Đáng ghét, muốn cô trở về mà còn không nói được câu nào hay ho hơn sao?!

Tài chính Đằng Long, bốn chữ này khiến mặt mày Bạch Lập Nhân tái mét.

Khóe môi anh giật giật: “Đi làm thư kí của chủ tịch sao? Không ai nói cho cô biết, chủ tịch rất thích đùa bỡn thư kí bên mình sao?!” Thư kí của chủ tịch căn bản chỉ để ra vẻ mà thôi, người đàn bà kia trước kia cũng đến làm thư kí, mới không được mấy ngày đã leo lên giường của chủ tịch.

Hơn nữa vài năm nay, chuyện xấu về chủ tịch Đằng Long nhiều không kể hết.

“Bạch Lập Nhân, đừng có nói đến người khác, tôi làm sao biết anh có phải dạng cha nào con nấy hay không chứ?!” Diệu Diệu bạt lại, nhưng vừa dứt câu lại thấy hối hận.

“Tôi đây là đi làm trợ lý tổng giám đốc chứ không phải thư kí của chủ tịch.” Cô thanh minh.

Thấy vẻ mặt áy áy của Diệu Diệu, Bạch Lập Nhân cũng đoán được mẹ mình đã kể cho cô nghe mọi chuyện.

Tại sao chứ! Anh vốn dĩ không có cha, sao mẹ anh lại nhiều chuyện như vậy chứ? Tự dưng lại đi kể cho Diệu Diệu nghe về ông ta làm gì.

“Cô yên tâm, sau này có kết hôn, tôi nhất định cũng không ly hôn!” Mặt anh đen sì, dứt lời liền lập tức đứng dậy.

Anh cũng không bao giờ lằng nhằng với chính thư kí của mình!

Anh đã đủ chán ghét bản thân rồi, vậy mà còn đối với cô….

Muốn châm chọc anh vậy sao?!

Còn nữa, cô muốn đi làm trợ lý tổng giám đốc, là đi qua đó giúp Tiết Khiêm Quân! Thật sự là chân tình, chồng tung vợ hứng mà!

Cô thích hắn đến vậy sao?!

Trong nháy mắt, thật sự là trong nháy mắt, một nỗi tức giận khó nói thành lời đột nhiên cuồn cuộn trong ngực Bạch Lập Nhân, rồi biến thành một ý nghĩ khó có thể khống chế.

Nếu, nếu anh đưa được Liêu Diệu Trăn trở về, Tiết Hồ Ly chắc chắn sẽ tức chết! Anh không tin mình không thể thắng được Tiết Hồ Ly!

Nhưng…

“Cô không cần quay về công ty, quên đi, những người có thể thay thế được cô còn nhiều mà!”

Diệu Diệu trừng mắt nhìn anh.

Miệng lưỡi tên này đúng là không chút lương thiện mà!

Sau khi ném những lời để Diệu Diệu không thể chống án, Bạch Lập Nhân ngạo nghễ xoay người bước đi.

Anh kiêu ngạo nên mới không thể.

♥-♥-♥-♥

Diệu Diệu hoàn thành thủ tục bên bộ phận nhân sự ở Đằng Long.

“Hoan nghênh em gia nhập “Đằng Long”, về sau xin được giúp đỡ.” Tiết Khiêm Quân mỉm cười, nói với cô.

Thật ra, có đôi khi Diệu Diệu cảm thấy hai anh em bọn họ ở một phương diện nào đó rất giống nhau.

“Xin được giúp đỡ.” Diệu Diệu mỉm cười.

Diệu Diệu vừa ngồi vào vị trí, liền giơ lên một tấm đệm dựa lưng hoàn toàn mới.

“Của ai vậy?” Là của vị trợ lý trước kia sao?

“Anh mua cho em đấy.” Tiết Khiêm Quân cười cười, hài hước nói: “Dùng một tấm đệm lưng mua tâm tân chủ lực có được không?”

Diệu Diệu khách sáo mỉm cười, vội vàng chuyển chủ đề: “Công việc thế nào? Bây giờ em phải làm gì?”

“Mấy hôm đầu cứ làm quen với công việc của phòng quản lý tư liệu đã.” Anh lại cười: “Công việc ở đây rất nhẹ nhàng, chỉ cần giúp tôi xử lý lịch làm việc với khách hàng và văn kiện hàng ngày là được.”

“Ừm.” Diệu Diệu không biết nên nói gì, lại nhìn thấy anh cười, ngực đột nhiên cảm thấy nhộn nhạo, không phải đang lo lắng, mà là như thể bị cướp đi không khí, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

“Hiện tại, em đặt giúp một bữa trưa tại nhà hàng, sau đó mời khách hộ anh.” Anh lại cười.

“Được.” Diệu Diệu gật đầu, nhanh nhẹn lấy giấy bút: “Xin hỏi tổng giám đốc muốn mời ai? Số điện thoại bao nhiêu ạ?”

Tiết Khiêm Quân thoải mái nói: “Số điện thoại là 13857XXXXX, anh muốn mời trợ lý của mình đi ăn cơm.”

Diệu Diệu run lên một giây: “Tổng giám đốc, không cần…”

Điệu bộ xa cách của cô khiến ánh mắt Tiết Khiêm Quân chợt biến đổi.

“Được, nếu trợ lý đã muốn từ chối, anh cũng không ép buộc làm gì. Nhưng, bạn gái của anh chắc sẽ không muốn từ chối lời mời ăn cơm trưa với anh chứ?!” Nụ cười của anh vẫn không suy giảm.

Anh đã nói như vậy, Diệu Diệu không thể tiếp tục từ chối nữa.

Đúng lúc này, ngoài văn phòng truyền đến tiếng “cộc, cộc” của giày cao gót đi trên sàn đá cẩm thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.